Chương 4
Sau khi Rồng Xanh trở lại thành phố Z được ít hôm, Võ Trần đã hoàn tất được một bản danh sách chặt chẽ hơn để chuyển cho Mẫn. Chỉ còn có 17 người. Mẫn đọc đi đọc lại nhiều lần bản danh sách ấy. Trong 17 người thì 15 người tại chức còn một người sắp về hưu và một người coi như chưa được bố trí công tác gì dứt khoát và rõ rệt. Trong 17 người y như lần đầu, không hề có sự đổi thay, vẫn thấy có tên thiếu tá Huỳnh Bá, người đang thu hút sự chú ý và công sức của tổ Mẫn và của cả nhóm Lê Vi mà Mẫn mới được biết. Ngoài ra còn có hai người mà Mẫn đã quen biết ít nhiều từ thời chiến tranh: Phan Kim Hoàng và Lê Xuân Tín tức Ba Tín.
– Anh Hoàng, tôi có biết chút ít từ hồi tôi làm đội phó đội bảo vệ phân khu. Nói cho đúng hơn, được nghe về anh ấy. Hồi đó Hoàng phụ trách một cụm dân quân du kích ở nam ven thành. Nghe nói anh chiến đấu tốt lắm. – Mẫn nói.
– Đúng vậy. Nhưng sau giải phóng ảnh lại quá “bết”. Đã được phong đại úy và làm chỉ huy quân sự một quận, nhưng lại vơ vết làm giàu quá đáng, nên bị cách chức từ 1978 – đến nay chỉ còn là trợ lý. Sống âm thầm và bất mãn. Trong chiến tranh, ảnh bị địch bắt và tù ở Phú Quốc từ 1969 tới 1971. Nhưng báo cáo của anh về việc này còn sơ sài, lại chưa hề được xác minh – Võ Trần bổ sung.
– Sao đến tận bây giờ vẫn chưa xác minh? – Mẫn không khỏi ngạc nhiên.
Võ Trần thở dài:
– Từ sau giải phóng, tỉnh có quá nhiều việc, nhất là việc săn lùng bọn “Mặt trận cứu quốc phò dân”. Ngoài ra lại luôn bị xáo trộn trong đội ngũ. Người đi người ở người về, thuyên chuyển liên tục. Cán bộ nghiệp vũ đã ít lại bị thay đổi xoành xoạch. Thành ra gần như chưa có mấy lúc, thậm chí chưa có mấy ai lo tổng kết và xem xét lại đầy đủ mọi chuyện cũ. Đó là chưa nói tới những bè cánh, đã phát triển khá nhanh, khá mạnh từ 1975 tới nay trong tất cả mọi lĩnh vực kể cả trong công tác cán bộ, thậm chí công tác an ninh…
– Còn trường hợp chú Ba Tín (Mẫn vẫn quen gọi như vậy từ thời chiến tranh) không ngờ chú cũng có tên trong bản này. Tôi có biết và gặp chú một số lần trong thời gian tôi làm đội phó bảo vệ phân khu…
– Ông này cũng có nhiều điểm gần giống Phan Kim Hoàng. Coi đây, ổng cũng bị bắt và tù (ổng tù hồi 1957 – 1958). Các báo cáo của ổng về những năm tù đó cũng chưa được xác minh lại đầy đủ…
Mẫn lại thở dài, Võ Trần tiếp:
– Tuy vậy, ổng cũng có điểm khác. Nếu như Phan Kim Hoàng sau giải phóng trở nên suy thoái, thì ổng làm việc vẫn tốt và được tín nhiệm giao cho chỉ huy đoàn sản xuất 123. Ổng có uy tín khá rộng rãi trong đoàn ấy.
Mẫn ngắt lời Võ Trần:
– Nhưng sao, nghe nói cái 123 ấy lắm chuyện lình xình. Vừa rồi lại có vụ gì đó với bên công an huyện.
Võ Trần gật đầu:
– Đúng. Nhưng đó là bọn đàn em ổng, còn ổng rất hiền.
Mẫn như đuổi theo một ý nghĩ riêng hoặc những kỷ niệm xa xôi:
– Rất tiếc, tôi chưa được gặp lại anh Hoàng và cả chú Ba, Võ Sĩ ạ, khi nào ông gặp họ cho tôi đi với nhé!
– Rồi! Thế nào cũng có lúc tôi phải lôi cả tổ trưởng cùng đi, nhất là trong những trường hợp cần phải được xem xét xác minh lại một cách nghiêm ngặt, hoặc phức tạp, khó khăn…
Mẫn thấy mình cần nói rõ thêm một vài lời nữa:
– Đúng là chúng ta sẽ phải làm tiếp. Nói cho đúng hơn là phải làm lại tất cả. Tuy vậy, tôi vẫn cứ nghĩ: nhưng liệu chúng ta sẽ có thể làm được gì hơn, ngay cả sau khi khâu xác minh hồ sơ này đã làm xong? Còn cần rất nhiều khâu, nhiều yếu tố… khác nữa. Hiểu cho đúng, đánh giá cho chính xác từng con người, chúng ta đã biết là hết sức khó khăn, hệ trọng. “ANH LÀ AI?” – câu hỏi ấy luôn luôn được đặt ra cho tất cả mọi người, thậm chí cho cả chính mình. Câu hỏi ấy hiển nhiên có thể ngọt ngào. Nhưng nhiều khi nó lại như một sự xúc phạm. Nhưng biết làm sao được! Câu hỏi ấy thực sự cần thiết cho cuộc sống chung và cho cả riêng ta. Chỉ có điều là làm sao đừng có lợi dụng nó vào những mục đích cá nhân đen tối. Và nói chung, ta chỉ có thể có được những câu trả lời nghiêm chỉnh, một khi ta thực sự biết tin tưởng ở con người, thực sự biết tôn trọng con người…
Võ Trần có phần ngạc nhiên, vì có lẽ chưa một lần nào anh thấy người tổ trưởng rất ít nói của mình tâm sự như vậy, anh lắng nghe và hoàn toàn đồng ý với Mẫn. Lát sau, Võ Trần hỏi:
– Vậy, bây giờ tôi nên làm việc gì trước, việc gì sau?
– Xác minh! Anh hãy cứ tập trung vào khâu xác minh đã.
– Nhưng nên tập trung vào những trường hợp nào trước?
Thay vì trả lời, Mẫn hỏi lại bạn:
– Theo anh thì nên như thế nào?
Võ Trần hỏi vậy, nhưng rõ ràng anh cũng đã có ý kiến:
– Theo tôi trước hết là… Phan Kim Hoàng, Huỳnh Bá và Ba Tín.
Mẫn hết sức chăm chú:
– Vì sao ba trường hợp này lại được nêu lên trước?
– Huỳnh Bá, tôi khỏi phải nói thêm. Còn Phan Kim Hoàng ngoài phần lịch sử không rõ ràng, có khúc mắc chưa xác minh, từ sau giải phóng lại giàu lên khá nhanh và có nhiều bạn bè là ngụy quân ngụy quyền cũ. Thêm nữa dạo này lại hay bỏ đi xa, vào sâu trong cao nguyên…
– Thế còn chú Ba Tín?
– Ông già lành như đất, chắc anh vẫn còn nhớ. Lý lịch phần đầu tương đối rõ, nhưng đoạn ông bị tù Côn Đảo và sau đó thì cũng gần giống như Phan Kim Hoàng là chưa được xác minh đầy đủ.
Mẫn ngồi lắng nghe, im lặng hồi lâu rồi gật đầu:
– Thôi được, tôi đồng ý. Trước mắt ta tạm khoanh ba trường hợp này.
Rồi gấp bản danh sách lại.
Võ Trần cũng thu tài liệu của mình. Anh nói:
– Ngay ngày mai, người ta đã đồng ý cho tôi vào kho tài liệu của Phủ đặc ủy T.Ư. (cơ quan tình báo trung ương) của ngụy, rồi sau đó là kho tài liệu mật của CIA. Tôi chưa biết sẽ chết ngợp ở những nơi đó bao lâu. Rồi còn biết bao công chuyện khác nữa: về các địa phương, đi tìm gặp lại những người cần phải gặp…
Mẫn nói vui để an ủi bạn:
– Tôi nghĩ rằng nếu cần phải dựng những xác chết dậy để hỏi chuyện, có khi cũng cần phải làm cả những chuyện ấy.
– Đúng! Đúng như vậy.
* * *
Trong khi Võ Trần bắt đầu lao vào sục sạo những kho tài liệu mật thu được của tình báo ngụy và CIA thì Mẫn tiếp tục xuống quận R. Anh vẫn nhất định phải gặp bằng được Út Bơ. Cô bé vẫn có một sức hấp dẫn lớn đối với anh, mặc dầu Huỳnh Bá đã gần như một mục tiêu hé lộ.
17 tấm ảnh của 17 người trong bản danh sách mà Võ Trần đã lập được với sự hỗ trợ đặc biệt của máy tính điện tử đã nằm gọn trong túi áo, cẩn thận, thay đổi giờ, thay đổi cả đường đi, Mẫn tìm tới nhà văn hóa quận vào một buổi chiều có mưa rào đột ngột và ngắn ngủi. Trận mưa làm cho thành phố như tươi xanh ra và mát trong vời vợi. Mẫn cảm thấy tâm hồn mình khá dễ chịu, nói cho đúng hơn là rất vui vẻ. Anh đã được người phụ trách nhà văn hóa gọi điện báo cho biết: Nguyên Nguyên đã về. Cô về từ chiều hôm qua cùng đội văn nghệ quận.
Ngồi chờ ở phòng khách, Mẫn nhận thấy ít khi mình hồi hộp như lần này. Cũng không hiểu vì sao. Có phải vì lần này nhiệm vụ của anh vừa lớn, vừa phức tạp hơn mọi lần trước, lại ở quá xa trung tâm, gần như “đơn thương độc mã”, một mình phải đứng mũi chịu sào?
Chờ hồi lâu vẫn chưa thấy Nguyên Nguyên đâu, Mẫn bắt đầu thấy sốt ruột. Anh đứng lên, đi đi, lại lại quanh phòng. Nỗi sốt ruột càng tăng thì những dấu hỏi cũng càng nhiều thêm trong đầu óc anh. Phải tới gần nửa giờ chờ đợi mới thấy cánh cửa phía sau phòng khách hé mở, rồi bà phó giám đốc nhà văn hóa với bộ mặt bực bội khó chịu bước ra. Đi theo sau bà là một cô gái trạc 17, 18 tuổi, tóc bỏ xõa ngang vai, mặc sơ mi xanh và quần Jin. Chỉ thoạt trông, Mẫn đã có thể nhận ra: đúng là cô ca sĩ trong tấm ảnh mà Thùy Dương đã cho anh mượn. Anh không khỏi xúc động – một nỗi xúc động không hề giống với bất cứ một nỗi mừng vui, cảm động bình thường nào. Lúc này anh cảm thấy có một cái gì đó rất lạ, có lẽ hơn là một nỗi mừng, nhưng cũng không phải là một niềm sảng khoái chiến thắng. Cô gái miễn cưỡng tiến lại. Cả khuôn mặt cô khó đăm đăm. Hai con mắt đầy vẻ xa lạ. Cô gái gần giống một con mèo nhỏ đang bắt buộc phải tiến lại trước một con vật thù địch, hoặc nguy hiểm. Đã không đẹp lắm lúc này nom cô càng như khô cứng, thậm chí xấu xí.
– Đây! Thưa đồng chí, tôi thật quá mệt. Cô này hôm nay như… hóa khùng vậy. Tôi không sao hiểu nổi.
Rồi quay lại phía cô gái, bà nghiêm khắc:
– Ngồi xuống! Chú cần trao đổi điều chi thì nói với chú. Kỳ quá! Tôi không hiểu nổi cô nữa! Không sao hiểu nổi!
Rồi bà xin lỗi Mẫn, lui ra.
Chỉ còn lại hai người. Cô gái từ từ ngồi xuống một chiếc ghế đối diện với Mẫn, hai bàn tay duỗi ra, để ép vào giữa hai đầu gối kẹp chặt. Tấm thân bé nhỏ như co rúm lại. Hai con mắt mở to, vẫn đầy vẻ xa lạ và cả thù địch. Đôi môi cô mím lại.
Mẫn cố giữ vẻ hết sức thoải mái và tự nhiên. Anh mỉm cười, dịu dàng cất tiếng:
– Cô là Nguyên Nguyên phải không? Tôi rất vui mừng được gặp cô hôm nay…
Cô gái im lặng. Đôi mắt càng trắng xanh và mở to thêm. Cả gương mặt cô dường như chỉ còn có hai con mắt, hai con mắt hết sức xa lạ và trống rỗng.
– Cô Nguyên Nguyên, cô không muốn tiếp, không muốn nói chuyện với tôi phải không? Có lẽ vì cô ngạc nhiên chưa bao giờ quen biết tôi, mà tôi lại đột ngột tới đây, phải không?
– Dạ! – Tới lúc đó cô gái mới thốt lên một tiếng nho nhỏ.
Mẫn cố giấu một tiếng thở trút ra, mừng rỡ. Sự kiên nhẫn của anh đã không vô ích:
– Cô Nguyên Nguyên, tôi là Mẫn, tôi ở tổ viết sử của quân đội. Tôi đã được nghe cô hát một hai lần trên đài. Hôm nay tôi tới thăm cô để thành thực ngỏ lời hoan nghênh cô, và muốn mời cô tới thăm một số đơn vị. Tôi chỉ có mục đích vậy thôi.
– Dạ!
Tiếng “dạ” như một lời đuổi anh ra khỏi phòng. Nhưng Mẫn vẫn cố nén mình một lần nữa. Anh chuyển sang hỏi về đợt biểu diễn vừa qua của đội. Anh hỏi ý kiến Nguyên Nguyên và bài ca này mà anh thích, bài ca kia mà anh không thích cho lắm…
Tóm lại Mẫn đã phải cố hết sức mình để đóng cho thật sinh động vai một “người hâm mộ”. Nhưng cô gái ngồi trước mặt anh vẫn không hề thay đổi thái độ. Cô vẫn giống hệt một con mèo nhỏ đang thu mình lại, tròn xoe mắt trước một con vật thù nghịch hoặc nguy hiểm đối với nó. Vẫn mặc cho Mẫn nói gì thì nói, hỏi gì thì hỏi, thi thoảng cô mới “dạ” một câu hết sức tối nghĩa, hoặc nhiều lắm là “cháu không rõ”, “chưa rõ lắm”…
Cuối cùng, Mẫn đành phải đứng dậy, tạm biệt cô gái để ra về. Anh bàng hoàng ra khỏi khu nhà mà vừa lúc trước bước tới lòng còn tràn đầy hy vọng. Nhưng rồi bình tĩnh lại, anh thấy cuộc gặp gỡ không đến nỗi vô ích. Anh tin là cô gái này không phải thường xuyên có thái độ bất nhã như vậy. Không! Cô gái chắc chắn vốn ngoan ngoãn, dễ thương như thím Hai và mọi người ở đây đã nhận xét. Chắc chắn cô gái là người vốn có lòng tự trọng cao nhưng không bao giờ tự phụ, kiêu căng đến mức quá khó chịu như vậy. Một cảm giác đọng lại cuối cùng trong ý nghĩ của Mẫn: Hình như cô gái sợ hãi chứ không phải khó chịu hoặc tức giận, càng không phải thù hận chi… Vậy phải chăng có một người nào đó đã nói điều gì ghê gớm với cô? Ừ, biết đâu đấy lại không phải chính là ông khách bữa nọ đã đến tìm Nguyên Nguyên trước Mẫn. Thật vậy, có thể có một người nào đó gặp Nguyên Nguyên trước anh và đã hỏi hoặc đã làm những gì đó cho cô gái phải kinh sợ anh đến nỗi thế.
Ý nghĩ ấy, nói cho đúng hơn giả thuyết ấy đã làm cho Mẫn thực sự lo lắng. Phải! Như vậy cũng có nghĩa là đã có một người nào đó, hoặc một thế lực nào đó rất không muốn cho anh và Nguyên Nguyên gặp nhau, tiếp xúc với nhau. Và họ đã “thắng điểm” anh ít nhất cũng ngay trong bước đầu này. Anh đã không gặt hái được một chút tin tức, tài liệu gì ở cô bé, thậm chí không hiểu được thêm một chút xíu nào về bản thân cô hiện nay.
Như vậy tình trạng này rồi sẽ diễn biến tới đâu? Tất nhiên là anh không thể nào không trở lại với cô bé không phải là một, hai mà nhiều lần nữa, mặc dù cho thái độ của cô thế nào. Nhưng cũng tất nhiên cái “người kia” hoặc “thế lực” kia cũng sẽ lại tiếp tục tìm mọi cách ngăn cản hoặc phá vợ sự tiếp xúc này. Mà trong “mọi cách” ấy, không thể loại trừ cả cách… thủ tiêu, thủ tiêu anh hoặc chính cô bé. Mẫn như tỉnh ra. Một quyết định đến với anh rất nhanh.
Không trở về doanh trại của quân khu vội, anh đạp xe thẳng tới Sở công an thành phố.
Anh được một đồng chí trong ban lãnh đạo Sở tiếp trong căn phòng làm việc riêng hết sức cẩn mật. Chỉ riêng điều này đã làm cho anh hết sức yên tâm, và rất biết ơn sự hỗ trợ này.
– … Tóm lại, đồng chí chỉ có một yêu cầu giúp đỡ, nói cho đúng hơn là hỗ trợ như vậy!? – Ông Sáu thân mật hỏi.
– Thưa vâng.
– Nghĩa là: chúng tôi làm thế nào bảo đảm an toàn tuyệt đối cho cô gái ấy?
– Thưa đúng như vậy. Và tôi đề nghị: các đồng chí cho thực hiện ngay việc này, càng sớm càng tốt.
– Đồng chí khẳng định là cô gái ấy đã bị khống chế, có thể còn hơn thế nữa; bị uy hiếp, thậm chí tính mạng có nguy cơ bị đe dọa?
– Thưa, đúng như thế. Giả dụ tôi có “cảnh giác” quá đi một chút, thì việc bảo vệ an toàn cho cô gái vẫn là hết sức cần thiết. Tôi còn cần tới cô gái này rất nhiều. Khi đi, tôi xin phép nói vui một chút, tôi được trao một số “cẩm nang” – mà “cẩm nang” đầu tiên tôi buộc phải mở ra trong lúc này đã nói rõ: “Khi cần có sự chi viện cấp bách và hiệu lực tức thì, có thể tới đề nghị với đồng chí Sáu ở Sở Công an thành phố”.
Ông Sáu mỉm cười, hai mắt ánh lên những tia vui vẻ và thân mật:
– Thủ trưởng của đồng chí vẫn chưa quên tôi nhỉ! Hai chúng tôi đã quen nhau từ khi tôi ra Hà Nội tập kết năm 1955 đấy! – Rồi ông gõ gõ tay xuống bàn:
– Thôi được! Cô gái sẽ được đưa tới bãi biển để nghỉ với anh chị em cơ quan tôi một thời gian. Và cô sẽ được đi ngay chiều nay. Tất nhiên với những lý do hoàn toàn dễ hiểu, hợp lý, thậm chí vui vẻ và thú vị nữa…
– Thưa đồng chí, tôi đề nghị cho thêm hai người nữa rất cần thiết đối với cô ta…
– Ai vậy?
– Một là: vợ chồng nhạc sĩ Hùng Tâm, người đã có ơn sâu cứu vớt cô bé khỏi cảnh lang thang, hơn thế nữa còn đưa cô bé lên con đường sự nghiệp tốt đẹp như hôm nay. Người thứ hai là thím Hai Hòa – bà hộ lý già sắp nghỉ hưu, người đã chăm sóc cho cô gái khi bị tai nạn xe đò ở nhà thương Chợ Rẫy cách đây bốn năm, mà cô đã coi bà như má nuôi. Có hai người đó cùng đi, hoặc cùng nghỉ ở bãi biển đó, thì chắc chắn cô gái sẽ mau trở lại được trạng thái tinh thần bình thường. Những kỷ niệm cũ sẽ sống dậy. Và cô sẽ có người thân yêu, tin cậy để mà tâm sự…
– Tôi hiểu. Tôi hiểu. Tôi đồng ý. Còn gì nữa không?
– Thưa, tôi xin gửi đồng chí 17 tấm hình này. Tới một thời điểm thuận lợi, rất cần thiết cô gái sẽ được coi 17 tấm hình này, một cách tự nhiên hoặc tình cờ thế nào đó. Cô bé sẽ nhận được ra những người thân quen cũ, là những người khách đã năng lui tới cái quán cà phê nhỏ bé ấy nhiều nhất…
– Tôi hiểu. Đồng chí có thể tin ở những người anh em của chúng tôi.
– Thưa, không những hoàn toàn tin tưởng, mà tôi còn vô cùng biết ơn.
Đồng chí Sáu đứng dậy, vỗ vỗ mạnh vào lưng người bạn trẻ. Anh đã làm cho ông rất mến và đặc biệt chú ý tới trí tuệ, dù mới chỉ gặp lần đầu, và mới chỉ qua vài lời trao đổi, thao luận.
– Tạm biệt! Nhớ cho tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe “Anh Mười” của các anh nghe!
Khi rời khỏi nơi làm việc riêng của đồng chí Sáu, Mẫn vẫn còn chưa hết vui mừng.Vậy là dù chưa hề “nắm” được cô gái nọ, thậm chí còn gần như bị “đuổi khéo” nữa, nhưng tới lúc này anh đã có thể yên tâm là ít ra anh cũng đã “giữ” được cô, không cho bất cứ một kẻ nào có thể tranh chấp. Cô gái bây giờ đã do Mẫn “độc quyền” quản lý và khai thác…
* * *
Ba ngày trôi qua khá lặng lẽ. Võ Trần tiếp tục ngày ngày ra đi từ rất sớm, chui vào các kho lưu trữ tuyệt mật, mà anh đã được phép làm việc, đến chiều chiều muộn mới về. Trong khi đó, Mẫn tiếp tục liên lạc với bên công an thành phố để xem có thêm tin tức hoặc kết luận gì mới về hai sự kiện: vụ tạm gọi là trộm ở nhà khách, và vụ chiếc xe tải tạm gọi là say rượu đã suýt nữa nghiền nát Mẫn trên một đường phố vắng. Mặt khác, anh tập trung tâm trí để tư duy và lắp ráp lại tất cả mọi sự việc từ nhỏ tới lớn đã xảy ra ở thành phố Z và ở đây, không phải chỉ trong vòng gần một tháng nay mà còn ngược thời gian và xa hơn nữa – những sự việc xa và gấn, gián tiếp và trực tiếp, cụ thể và không cụ thể, có tiền đề hoặc không tiền đề, lô-gich nhiều hoặc lô-gich ít, thậm chỉ cả những việc ngẫu nhiên và bất chợt… Tất cả những gì mà nhận thức và cả trực giác của anh đã tiếp nhận được và có phản ứng. Tất cả những gì rộng và hẹp, cao và thấp, sâu và nông, dầy và mỏng, xoay quanh và tập trung trên bình diện an ninh chính trị ở địa phương này…
Bước qua ngày thứ sáu, Rồng Xanh lại đột ngột xuất hiện với một tin như điện giật:
– Thiếu tá Huỳnh Bá bị đình chỉ công tác. Nói cho rõ hơn: đã bị quản thúc.
Mẫn và Võ Trần cả hai đều như chồm dậy:
– Sao? Nói lại đi!
Rồng Xanh ngồi xuống, cởi áo thở phì phò:
– Nói theo công khai: thiếu tá Huỳnh Bá đã được cấp trên quyết định sẽ cho đi học ở một nước bạn. Như thế là tốt đẹp quá xá ha? Được bồi dưỡng đó! Thiếu tá của chúng ta đã được chỉ thị bàn giao mọi nhiệm vụ và tải liệu để có thể lên đường bất kỳ lúc nào có chuyến đi… Nhưng chúng ta hiểu: đó là đình chỉ công tác.
Mẫn hỏi lại: - Nhưng căn cứ vào đâu, và tin tức nào đi tới quyết định đột ngột này?
– Vụ ảnh lén ra đây đã bị bám sát, đúng như chúng ta đã biết. Mối quan hệ với vợ viên trung tá ngụy cũ đã được xem như có tính chất đặc biệt không bình thường, không những về đạo đức mà cả về chính trị. Ngoài ra, người của anh Lê Vi còn biết rõ hơn ta: đêm hôm đó Huỳnh Bá có gặp một tên lạ mặt đi Hon-da 90 ở trước sở thú. Người của anh Lê Vi sau đó không kịp bám nên bị lỡ…
– Nếu chỉ căn cứ có vậy đã quyết định đình chỉ công tác Huỳnh Bá tôi e… hơi sớm và có thể là… hấp tấp.
Rồng Xanh mở to mắt nhìn Mẫn:
– Anh nghĩ thế hả?
Rồng Xanh nói tiếp:
– Từ sau khi bàn giao công tác, Huỳnh Bá không được vô cơ quan nữa. Ảnh có vẻ không vui, thậm chí lo sợ nữa. Hình như ảnh đã hiểu được chuyện gì xảy ra với ảnh. Từ đó, ảnh không bước chân ra khỏi nhà. Cũng không lui tới nhà bà chị họ nữa. Cả nhà như có tang. Một tối, đã khuya, ảnh bỗng nói một câu với vợ, sau khi chị than phiền và tỏ ra lo lắng không hiểu vì sao sắp được đi học nước ngoài mà ảnh lại buồn bã ghê gớm vậy? Ảnh đã rít lên trong miện: “Học! Học cái chi? Tôi sắp bị người ta xích tay đây, không hiểu sao?”. Vợ anh kinh hoàng muốn té xỉu, và bật khóc. Chị hỏi: “Vì sao? Vì sao anh lại có tai họa kinh khủng này? Có thật vậy không? Hay là anh giỡn em?” Ảnh chỉ thở dài, rồi nói: “Nhưng tôi cóc sợ gì hết! Họ muốn làm gì tôi thì làm! Thằng Bá này đâu có phải thằng hèn!”.
Mẫn im lặng, Võ Trần rụt rè xen vào hỏi:
– Còn dư luận quần chúng xung quanh?
– Nói chung là nhiều người vẫn tin Huỳnh Bá đang gặp vận đỏ, và mừng cho ảnh. Tuy nhiên, cũng có những tiếng xì xào ngược lại: “Chưa biết đi học rồi về làm gì? Chỉ biết trước mắt mất toi cái chức tham mưu phó đã gần như ở tỏng túi”.
Mẫn đốt một điếu thuốc lá. Bây giờ ngoài những lúc sảng khoái, anh còn thấy muốn hút cả trong những khi phải suy nghĩ rất lung, thần kinh cần được bình tĩnh hơn.
– Thôi được, bây giờ tôi đề nghị Rồng Xanh lại trở về Z tiếp tục bám sát thiếu tá, và xem sự tiến triển của công việc này, cũng như những quyết định mới, những kết luận mới của các đồng chí ta. Nhưng xin nhớ: vẫn tuyệt đối không được xía vô! Còn chúng tôi ở đây vẫn phải kiên trì chờ đợi cô bé. Rồng Xanh ạ, về Z chuyến này cậu sẽ làm thêm cho một việc: lập một danh sách những khách hàng hay lui tới quán cà phê Tuổi Mộng trước đây giùm tôi.
– Rõ! Tôi đi ngay đây.
Vụt đến, Rồng Xanh lại vụt đi như một ngôi sao băng. Và chỉ ba hôm sau anh lại đột ngột xuất hiện với gương mặt đầy lo lắng:
– Ngô Đạt chỉ huy kho bị cháy nổ đã tự sát!
Lần này cả Mẫn và Võ Trần còn sửng sốt gấp bội.
Rồng Xanh cho biết: trong nhà tạm giam, Ngô Đạt đã bất ngờ đập đầu vào một cái đinh trên tường. Đưa vào bệnh viện cấp cứu không kịp nữa. Ngô Đạt có để lại một lá thư vắn tắt. Rồng Xanh đã dùng kỹ thuật riêng, bí mật chụp lại được bức thư tuyệt mệnh ấy.
Mẫn cầm tấm ảnh chụp lá thư mà cảm thấy hai bàn tay mình như run lên và lạnh ngắt hẳn đi. Nội dung bức thư đó như sau: “Tôi biết tôi bị nghi ngờ là kẻ đã phá hoại trực tiếp hoặc ít ra là dính líu tới vụ đốt kho vì mục đích chính trị. Tôi hoàn toàn oan uổng. Nhưng tôi biết nói cùng ai, kêu ở đâu? Không một ai tin tôi hết. Tôi chỉ còn có một con đường phải chết. Vậy tôi tự kết liễu đời tôi trước, để làm cho tất cả những ai độc đoán, chuyên quyền, và cả những ai ngu dốt hãy tỉnh ngộ lại. Tôi luôn luôn và mãi mãi tin ở Đảng. Nhưng tôi không còn tin ở những con người ngu dốt, độc đoán, chuyên quyền và đầy tham vọng, lắm âm mưu quỷ quyệt ở chung quanh tôi”.
– Bức thư này đúng là của Ngô Đạt chứ? – Đặt lá thư xuống bàn, Mẫn buồn rầu cất tiếng hỏi lại.
Rồng Xanh gật đầu:
– Tôi hiểu anh muốn hỏi là bức thư đã được xác minh qua khâu kỹ thuật để xem nét chữ, và qua các chuyên gia tâm lý để xem có đúng là tâm trạng và lối diễn đạt ý nghĩ quen thuộc của Ngô Đạt không? Theo tôi biết, thì hình như… chưa!
– Vậy cần phải xem lại kỹ. Bằng một cách nào đó, anh nên gợi ý giúp những người đang thụ lý vụ này. Nhưng mà chắc rồi các đồng chí ấy cũng thừa biết là phải làm như vậy. – Ngừng một lát anh hỏi tiếp – Còn một câu hỏi nữa: bản danh sách những vị khách quen quen của quán cà phê Tuổi Mộng đã có chưa?
– Chưa! Chưa kịp làm. Cho tôi một tuần nữa.
Võ Trần rút thuốc lá đưa thêm cho Mẫn một điếu:
– Tổ trưởng ạ! Quả là sự việc phát triển rất nhanh, thậm chí quá nhanh. Nhưng có lẽ trong cái phức tạp này lại có cái… suôn sẻ, cái đã mở ra, phải không tổ trưởng?
– Không! Không đâu! Tôi chưa cảm thấy như thế. – Mẫn thở dài.
– Tổ trưởng có bi quan không đấy?
– Tôi nghĩ cần phải thận trọng hơn.
– Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?
– Một mặt cứ tiếp tục làm theo kế hoạch của tổ, mặt khác tôi sẽ báo cáo xin chỉ thị gấp của trên…