Chương 5
Vừa nhào tới, Rồng Xanh đã thốt lên, y như ném một trái lựu đạn bất ngờ.
Huỳnh Bá mới đột ngột biến mất từ ba hôm nay. Phát hiện được là vì người bám sát của ta đột nhiên không thấy chiều hôm đó Huỳnh Bá đi lại trong sân nhà một mình, vừa đi vừa âm thâm suy nghĩ hàng giờ liền như thường lệ. Thêm nữa, sáng hôm sau vợ Huỳnh Bá hớt hơ hớt hải chạy vào Bộ chỉ huy quân sự báo cáo là chồng chị bỏ nhà đi đâu mất. Ông Năm Cường và anh Lê Vi cùng những người có trách nhiệm đã cho người cấp tốc đi tìm ở mọi nơi mà Huỳnh Bá quen biết và thường lui tới. Nhưng không thấy đâu hết. Huỳnh Bá ra đi vào buổi trưa. Chị Huyên vợ anh kể lại, anh dắt một chiếc xe đạp cũ, hỏng xấu xí nhất và dặn lại: “Có ai hỏi bảo tôi đi có chút việc”. Chỉ có vậy. Không mang quần áo, cũng không mang va ly, túi, giỏ nào hết. Nhưng nay chị Huyên xem lại thì thấy anh đã đem đi năm ngàn tiền mặt, và hai chỉ vàng. Chị khóc lóc như điên. Chị thú thật: chỉ lo anh đã vượt biên và cũng có thể… tự sát như Ngô Đạt.
Cuộc kiếm tìm điều tra được tiến hành rất khẩn trương, ráo riết. Lê Vi rất buồn, vì anh là người cũng có một phần trách nhiệm giám sát Huỳnh Bá. Hơn thế nữa chính anh là người muốn tỏ ra là một cán bộ có bản lĩnh và nhân đạo, đã khuyên cấp trên đừng nên bắt Huỳnh Bá vội, cứ để theo dõi thêm, miễn là sớm cắt đứt anh khỏi công việc và quyền lực.
Hiện nay dư luận đã khẳng định Huỳnh Bá thực sự có dính líu vào vụ cháy nổ; thậm chí còn hơn thế nữa. Dư luận này đã trở thành phổ biến rộng rãi không những trong nội bộ các đơn vị cơ quan quân đội, mà đã loang cả ra một số cơ quan dân chính, thậm chí ngoài dân chúng cũng đã có người bắt đầu rì rầm về chuyện này.
Chị Huyên vợ Huỳnh Bá cùng hai con đã được hỏi đi hỏi lại cặn kẽ về những ngày trước đó, xem Huỳnh Bá đã có những biểu hiện gì. Cả chị và cả hai cháu đều nói hết sức giống nhau, mặc dù được hỏi riêng rẽ từng người rằng: không hề thấy có triệu chứng gì là Huỳnh Bá sẽ bỏ trốn hoặc tự sát. Chỉ thấy từ hôm nghỉ việc, anh rất buồn, đóng kín cửa như đi tu, hoàn toàn thay đổi cách sống, gần như cắt đứt mọi mối quan hệ giao du bên ngoài. Anh rất buồn. Buồn và bực nữa. Chính vì thế đã có lần vợ hỏi, anh gắt lên: “Đi nước ngoài, nước trong gì. Người ta sắp xích tay tôi đó!”. Buổi sáng hôm mất tích, Huỳnh Bá vẫn còn nhắc hôm nay thứ bảy, các con phải làm vệ sinh nhà cửa, lau rửa lại cửa kính, cửa chớp.
Bà Hân chị họ Huỳnh Bá cũng được chất vất. Bà chỉ khóc và nói không hề biết một tí gì về chuyện này. Bà chỉ nhớ rằng: cách đây ít lâu, không thấy Huỳnh Bá lại chơi như thường lệ. Bà cho con tới gọi, thì Huỳnh Bá nhắn rằng: từ nay đừng có tới nhà anh nữa, anh cũng không thể tới nhà bà Hân nữa, vì có kẻ đang rình mò, vu cáo. Có vậy thôi! Hỏi kỹ về Huỳnh Bá, thì bà thú nhận là từ khi giải phóng, Huỳnh Bá có đam mê ăn chơi. Anh thường vay mượn tiền bà. Bà cũng thú nhận là anh có dính líu vào việc buôn bán “áp phe” đồ ngoại nữa. Hỏi về người em cùng cha khác mẹ của Huỳnh Bá di tản sang Mỹ, bà nói Huỳnh Bá có cho bà biết đúng như vậy, và Bá đã nhận được hai lần hai hộp đồ, toàn thuốc tây và vải, len các loại, và đã nhờ bà bán hộ. Ngoài ra, Huỳnh Bá có khai những điều đó với tổ chức hay không khai, bà không được rõ.
Được hỏi lật ngược lại thời gian về việc bà mua lại tiệm cà phê cũ, rồi phá đi xây nhà lầu. Bà Hân nhận nếu không có Huỳnh Bá là cán bộ quân đội và quen biết ở bên thành ủy, ủy ban thì đúng là bà không mua nổi quán này, vì lúc đó cũng có nhiều người muốn mua. Hỏi Huỳnh Bá quen ai, bà nói không rõ.
Tóm lại, việc Huỳnh Bá trốn, hoặc mất tích, đang là một sự kiện làm xôn xao. Theo Rồng Xanh có thể có một ảnh hưởng hết sức lớn, làm đảo lộn các kế hoạch nhỏ của “tổ viết sử” thậm chí đảo lộn cả “Chương trình Anh Đào 1”…
– Ảnh hưởng như thế nào, ông cho tụi mình nghe rõ hơn ý kiến ấy – Mẫn hỏi lại.
– Càng ngày càng rõ: công việc của chúng ta và công việc của “bên đó” có nhiều liên quan mật thiết, thậm chí rất mật thiết.
– Còn bị đảo lộn, thì theo Rồng Xanh sẽ đảo lộn thế nào?
– Chấm dứt! – Rồng Xanh thẳng thắn mạnh bạo và cả bực tức trước những câu hỏi đầy vẻ nghi ngờ của Mẫn.
Cả Mẫn, cả Võ Trần cùng bật cười. Mẫn ôm lấy Rồng Xanh:
– Vừa qua bạn được ủy thác chuyên theo một hướng. Nay các hướng khác cũng đã có những chuyện lạ - Mời bạn về là để tổ ta cùng trao đổi. Tụi tôi mới quần nhau gần suốt đêm qua và cũng thấy rằng: đã đến lúc có thể chuyển qua bước tiến công mới. Nhưng còn chờ bạn, Phải, còn chờ bạn! Nhưng chờ bạn không phải là để chấm dứt, mà là tiếp tục tiến công…
Rồi Mẫn quay máy gọi ông Sáu. Ông trả lời mời Mẫn sang ngay, ông sẵn sàng tiếp anh ngay tức khắc, bất cứ vào giờ nào.
Đúng 13 giờ Mẫn đã có mặt ở văn phòng riêng của ông Sáu.
– Thư chú Sáu, tên Hải Cẩu vẫn còn đó chứ ạ?
– Còn. Hắn bây giờ đã khá hơn nhiều.
– Thưa chú, chúng tôi muốn nhờ chú cho mượn tên này ít hôm
Ông Sáu nhìn Mẫn qua cặp mắt kính long lanh rồi mỉm cười gật đầu:
– Được! Mặc dầu chúng tôi cũng đang dùng hắn trong một số việc. Nhưng bên ấy cần, thì phải đáp ứng thôi! Các cậu đã tới lúc “đánh tới” rồi đấy hả.
– Dạ, thưa chú Sáu, đúng như vậy. Mượn nó để làm một cái “rung” cuối cùng…