← Quay lại trang sách

Chương hai

Cậu nói lại cho mình nghe lý do tại sao cậu muốn đến cái xứ đầy ánh mặt trời, ấm áp, kỳ diệu này lần nữa đi. - Jane nói rồi ngồi dựa người ra ghế, đồng thời đẩy cái dĩa ăn ra giữa bàn. - Lạy Chúa, mình mệt quá. Trông cậu phờ phạc, Annie à. Cả hai chúng ta cần ngủ một giấc 12 giờ mới đủ.

Annie thở dài, tiếng thở dài mà người ngồi bên kia phòng cũng nghe được. Cô châm điếu thuốc, một việc hiếm khi cô làm, vì cô không chịu được khói thuốc.

- Mùa hè nào bố mẹ mình cũng đưa Tom và mình đến đây. Mình nhớ mình sung sướng biết bao khi đến đây. Lòng nhẹ lâng lâng, mặt mày rạng rỡ. Mình còn nhớ rất rõ mùi hoa nhài và hoa ô liu thơm ngát tỏa ra lúc trời chạng vạng. Jane à, mình xin thề với cậu, mùi thơm thường làm cho mình chết ngạt tại chỗ. Mẹ mình thường nói bà muốn đóng chai hương thơm ấy để đem về Tennessee mà dùng. Người ta gọi xứ sở này là thiên đường hạ giới. Mình cam đoan với cậu cảnh đẹp đã in vào óc cậu cho đến khi đi ngủ cậu cũng phải nằm mơ thấy cái tiểu bang tươi đẹp này.

- Mình thường nói ngày nào đó mình sẽ đến sống ở đây. Cho nên bây giờ mình đến đây. Mình hy vọng cậu cũng sẽ yêu xứ sở này như vậy.

- Mình đã yêu rồi. Mình nghĩ là chưa bao giờ mình thấy hoa đẹp lộng lẫy như ở đây. Hoa gì có màu tím treo ở đằng ấy thế?

- Hoa đậu tía. Những bụi lớn kia là cây khô còn những cây hoa kia là sơn thù du. Những cây ô liu là những cây có nụ vàng nho nhỏ. Jane, bữa ăn ngon quá.

- Chúng ta phải đi thôi, Annie à, nếu không mình sẽ ngủ gục mất. Đến nơi, chúng ta phải mở tài khoản ở ngân hàng ngay. Quỹ phiếu của Elmo có thể giúp chúng ta được thảnh thơi ít ra cũng 5 ngày.

- Đúng. Nhờ trời chúng ta đã có nhà ở rồi. Mình nôn nóng muốn thấy căn hộ ngay. Bà chủ nhà nói bả đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả rồi. Chúng ta chỉ còn việc trải vải lót giường và mua thực phẩm thôi. Chúng ta đã có nhà ở một tháng. Mí mắt của Jane trụp xuống, cô nói:

- Kế hoạch của chúng ta vẫn như cũ chứ? Chúng ta sẽ đi làm bồi bàn bán thời gian, vừa tìm xem có cửa hàng nào trống để ta thuê mở cửa kinh doanh. Trong lúc chờ đợi, ta gởi sơ yếu lý lịch đến nhiều nơi xem họ có nhận ta vào làm chính thức không, hay là ta cứ chờ một thời gian rồi hay? Annie bước ra khỏi bàn ăn, cô đáp:

- Mình không ngờ mình quá mệt mỏi như thế này. Bây giờ chúng ta cứ gởi tiền vào ngân hàng Broad Streets đã. Sau này nếu muốn, chúng ta sẽ thay đổi chỗ gởi. Vì hiện tại ngân hàng này thích hợp với nhu cầu của chúng ta. Chúng ta nghe ngóng tìm hiểu các nơi khác. Mình quá mệt không suy nghĩ gì được.

Đúng 2 giờ 30 thì Annie đậu chiếc Impala theo sau chiếc Mustang của Jane.

- Chúng ta đến rồi, 130 đường Logan. Căn hộ số 7 chìa khóa ở dưới chậu hoa. Mình chỉ đem đồ trải giường ngủ thôi. Hàng ở xe sẽ lấy xuống sau.

- Mình cũng thế, - Jane đáp, cô lôi cái bao vải bằng bạt đựng đồ dùng để ngủ ở chỗ ngồi phía sau xe. Rồi cô quay đầu lui nói tiếp. - Nhớ khóa cửa cẩn thận.

Annie nín thở khi mở cửa sau chiếc Impala. Trong giây lát hồi hộp, cô ước sao cái bao biến mất. Cô cảm thấy hơi choáng váng khi thấy cái bao nằm bên cạnh đôi giày tập chạy của mình. Dĩ nhiên nó được che đậy kín đáo. Không ai theo dõi họ. Không ai nghi ngờ chút nào hết. Có lẽ cô nên tộng cái bao bạc vào trong bao đựng đồ ngủ.

Mày làm thế tức là mày đã trở thành kẻ trộm. Đồ tội phạm. Vô tình trở thành kẻ trộm, cô tự nhủ.

Mình phải chuyển bao bạc đi thôi. Càng sớm càng tốt. Mình gởi số tiền này.

- Cô làm gì thế, Annie? Mình muốn cả hai cùng xem nhà mới một lần. Cậu mất cái gì à?

- Mình đang tìm một chiếc giày tập chạy. Tìm ra rồi! Cô nói lớn vừa tộng cái bao bạc vào sâu trong bao đựng đồ ngủ. Cô chửi thề cái bao quá nặng khi đi vào căn hộ số 7, cái bao nặng đến một ngàn pao. Tội lỗi thường nặng nề như thế.

- Được rồi, mở cửa ra, Jane.

- Không tệ, - Jane nói, nhìn quanh. - Nó nhắc mình nhớ căn hộ ở Boston. Cũng sạch sẽ. Bếp nhỏ. Buồng ngủ vừa vặn. Chúng ta có thể sống ở đây thoải mái, Annie à. Khi đã ổn định, mình có thể lau chùi dọn dẹp.

- Giá tiền thuê rẻ, đường phố nhỏ yên tĩnh. Mình thích nơi này vì nó gần phố King. Ở phố này có nhiều cửa hàng. Nếu xe có hỏng, chúng ta cũng có thể đi bộ loanh quanh được. Cậu chọn phòng ngủ nào?

- Mình chọn phòng không có giấy dán tường. Hoa hồng đỏ làm cho mình chóng mặt. Mình chúc cậu ngủ ngon, Annie.

- Trên đường Butledge có tiệm bán thực phẩm. Trước hết phải mua thực phẩm cái đã. Mình nghĩ thế nào chúng ta cũng ngủ đến mai. Chúc ngủ ngon, Jane.

Annie đóng cửa. Khi cô thấy cửa không có khóa, bỗng cô hốt hoảng lo sợ. Có lẽ thế mà tốt. Cô vội hất cái bao của ngân hàng xuống dưới giường. Không chóng thì chầy cô sẽ mở cái bao. “Thà chậm hơn nhanh”, cô bẩm bẩm nói, rồi lấy vải trải giường và cái chăn mỏng dùng mùa hè ra. Mười phút sau, cô ngủ như chết.

Mười ba giờ sau. mùi cà phê và thịt heo chiên đánh thức Annie dậy. Cô cảm thấy bụng đói cồn cào. Cô đi vào bếp và nói:

- Cậu dậy trước mình hả?

- Dĩ nhiên. Mình thích tắm cho sớm, nhưng nước nóng quá. Mình mua đủ thứ trong cái tiệm nhỏ sạch sẽ ấy. Chúng ta cần tìm tiệm bán thực phẩm nào khác để mua. Tiệm này bán đắt quá.

- Mấy giờ rồi?

- Mười một giờ. Nếu cậu không chần chừ thì chúng ta có thể ra khỏi đây lúc một giờ. Mà này, điện thoại nối rồi. Chúng ta có ai để gọi không?

- Không có ai hết. Thế là quá tốt rồi, Jane. Tại sao mình ăn ba quả trứng buổi sáng mà cậu chỉ ăn một quả?

- Vì mình là người ăn một quả trứng. Có lẽ ngày nào đó mình sẽ ăn ba quả. Cái gì cũng bắt đầu hết.

Annie cảm thấy nặng ngực. Thật vậy, cái gì cũng lần đầu tiên hết. Bất cứ phạm nhân nào cũng làm điều sai trái lần đầu hết. Từ “phạm nhân” làm cô tái mặt.

- Annie, trông cậu có vẻ bơ phờ. Cậu có khỏe không?

- Khỏe. Có lẽ mình ngủ quá nhiều. Mọi việc quá mới mẻ, nhưng cũng không mới nếu cậu biết cảm nghĩ của mình. Chắc là vì mình ăn sáng quá no. Cậu cần mình dọn dẹp rửa bát đĩa giúp không?

- Không. Cậu cứ để đấy cho mình. Annie đi về phòng. Cô bò xuống giường, lôi cái bao tiền ra giữa phòng. Hai tay run run, cô mở cái móc bằng kim loại, đổ hết tiền bạc trong bao ra nền nhà. Bạc giấy đủ loại buộc thành từng bó nhỏ và các trái phiếu nằm trộn lẫn nhau. Cô tộng hết vào cái bao gối, rồi cho vào cái bao đựng đồ giặt ủi. Thế nào cô cũng tìm cách đốt cái bao của ngân hàng và ném cái móc sắt xuống biển, vì trên móc có huy hiệu của ngân hàng. Bỗng cô lấy ra hai trăm đôla, toàn bạc giấy 20 đô. Chắc cô phải gởi tiền này vào ngân hàng thôi. Không nên giữ nó trong bao.

Anne Daisy Clard, bây giờ mày là tội phạm chính cống rồi đấy nhé. Tên cướp chính hiệu. Nếu mày bị bắt, mày sẽ vào tù. Mình sẽ không bị bắt. Hiện giờ là như thế. Mình sẽ trả lui khi nào thuận tiện. Mình không nói khi nào đích xác. Mình sẽ trả lui. Mình hứa thế.

Lương tâm cô lên tiếng chỉ trích:Tên cướp nào cũng nói thế khi chúng ở trong tù.

Khi bước vào phòng tắm, cô cố quên không để ý tiếng nói ấy trong đầu mình. Nước nóng phun xối xả vào thân hình trần truồng của Annie khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô gội đầu hai lần và thoa xà phòng lên thân hình ba lần mới chuẩn bị ra khỏi phòng.

Cô lau khô tóc, không biết máy sấy nằm ở đâu. Mặc chiếc quần nhàu nhò, đi xăng đan, chiếc áo tròng rộng thùng thình, cô đứng soi trước tấm gương lờ mờ. Hôm nay thế được rồi.

Cuốn nhật ký nằm trong tay cô không biết khi nào. Cô viết nhanh, vài chữ ngắn gọn: Chúng tôi đến Charleston hôm qua và ngủ suốt 13 giờ. Tất cả đều an toàn.

Annie gấp mạnh cuốn nhật ký. Hai trăm đôla bỏ vào túi quần.

- Đi đâu? - Jane hỏi.

Annie lục xách tay lấy ra cuốn số ghi chép, cuốn sổ không bao giờ rời khỏi cô.

- Mình nghĩ thoạt tiên ta nộp đơn xin việc ở nhà hàng Hyman. Rồi chúng ta xem danh sách các cửa hàng mà phòng thương mại đã gởi cho mình. Mình không nhớ đích xác các cửa hàng ghi trên danh sách. Mình không đến đây từ năm 14 tuổi, nên mình nghĩ thành phố có nhiều thay đổi. Nhưng có bản đồ rồi, chúng ta có thể đi khắp nơi một cách dễ dàng. Lúc ba giờ rưỡi, cả hai cô đều được hứa cho tạm thời làm bồi bàn ngoài giờ.

- Tám giờ một tuần, mà nếu tiền thưởng kha khá thì cũng được, - Annie nói với Jane. - Việc này sẽ giúp chúng ta vượt qua khó khăn, nếu chúng ta không thuê được chỗ để mở cửa hàng kinh doanh. Chỗ này ở phố George Street trông có vẻ được lắm. Nó nằm ngay giữa khu đại học Charleston, nên thu hút được nhiều sinh viên. Lại thêm trường trung học Bishop England nằm gần đấy nữa, sẽ có thêm khách. Ta hãy đến đấy trước để xem thử tình hình ra sao. Theo bản đồ thì ngôi nhà này nằm giữa khu phố King và Phillips. Cậu có nghĩ chuyện chúng ta nên gọi người môi giới trước không?

Jane lầu bầu đáp:

- Cậu biết người môi giới là ai không?

- Không. Thôi được, ta cứ đi. Chắc không xa. Nếu nó trông có vẻ hứa hẹn, ta gọi người môi giới ở trạm điện thoại công cộng. Lúc 5 giờ 30, Annie áp mũi vào chính cửa sổ bụi bặm trước cửa hàng.

- Chắc là chẳng ra gì. Jane, cậu nghĩ chỗ này có xài được không?

- Mình không biết, Annie. Phải xem bên trong ra sao mới biết. Trông lớn đấy chứ. Đằng kia có buồng điện thoại. Để mình đến gọi. Trong lúc chờ đợi, cậu vào cửa hàng bên cạnh hỏi xem thử ra sao. Cửa hàng này trông có vẻ bỏ trống lâu ngày. Đầu Annie quay cuồng khi cô đi lau bụi khắp các cửa sổ ở mặt tiền. Trông ngôi nhà có vẻ thích hợp với ý đồ của Annie và Jane. Thậm chí có cả quầy hàng.

- Ông ta đến ngay bây giờ, - Jane nói. - Cậu tìm ra được cái gì không?

- Không. Anh chàng khóa cửa. Mình không muốn quấy rầy anh ta. Nếu giá cả phải chăng, chỗ này có thể được, Jane à. Này, có cái quầy. Mình sẽ dùng bên này, còn cậu bên phải. Khi cửa sổ lau chùi sạch sẽ, nhà cửa sẽ sáng sủa. Annie bán cà phê còn Jane vẽ tranh. Mình thích cảnh này mãi mãi. Ngoéo tay cam đoan giá thuê vừa phải phù hợp với chúng ta. Cậu có nghĩ đấy là chỗ thu ngân không?

- Trông có vẻ như thế. Mình đoán người đang đi đến phía mình là ông Peabody. Ông ta nói phòng làm việc của ổng chỉ ở cách đây một khu phố. Trông ổng không có vẻ gì là cá mập, phải không?

- Tất cả dân kinh doanh nghề địa ốc đều là cá mập hết. Phải cảnh giác mới được. Cậu đi qua bên kia đường hỏi mấy người đang chơi nhạc xem thử chỗ này bỏ trống bao lâu rồi.

- Tôi là Anna Clark, còn ông chắc là ông Peabody, - Annie nói, chìa tay ra. Bàn tay người kinh doanh địa ốc ướt, nhớp nháp.

Annie cố kiềm chế để khỏi lau tay vào quần. Nhưng cô thọc cả hai tay vào túi quần.

Peabody tròn như trái dưa. Ngay cả khuôn mặt cũng tròn, và có bộ râu dê. Ông ta lấy cái mũ Panama xuống để lộ cái đầu hói ướt đẫm mồ hôi. Ông ta lấy ra chùm chìa khóa khổng lồ. Cô nhìn ông ta thử chìa này tới chìa khác cho đến khi đúng chìa.

- Chỗ này tuyệt vời lắm. Ngay trung tâm thành phố. Các cô không thể tìm ở đâu tốt hơn. Chỉ sơn quét lại một tí thôi là mê ly. Các chủ tiệm khác đều là những người tuyệt vời. Chắc cô biết tôi muốn nói đến những người hàng xóm. Họ giúp đỡ lẫn nhau. Các cô không phải người ở đây chứ?

- Bộ ông cho chúng tôi là Yankee à? Nhưng đúng chúng tôi không phải người ở đây, ông Peabody à. Tôi là Anne Clark, còn cô ấy là bạn tôi, Jane.

- Chúa yêu hết thảy mọi vật. Các cô bây giờ nói năng rất bạo.

Jane từ bên cửa hàng kia trở về, cô đưa hai ngón tay lên trời rồi quặp một ngón vào giữa ngón thứ hai, ý muốn nói cửa hàng bỏ trống đã hai năm rưỡi. Đầu Annie choáng váng.

- Giá cho thuê bao nhiêu, ông Peabody? - Cô hỏi.

- Bảy trăm năm mươi đôla. Annie cười, Jane cười theo. Đầu Annie vẫn còn choáng váng, cô nhẩm tính tiền cho thuê trong hai năm rưỡi. Vào khoảng gần 23.000 đôla. Giọng Peabody ngọt xớt, ông ta hỏi:

- Giá như thế mà các cô chê hay sao?

Annie so vai. Cô rất có tài trong nghề kinh doanh. Cô có thể giải quyết công việc như thế này với thái độ rất già dặn, lành nghề.

- Đừng nói tào lao nữa, ông Peabody. Cửa hàng này đã bỏ trống hai năm rưỡi. Theo giá ông đưa ra, ông mất gần 23.000 đôla. Bạn tôi và tôi bằng lòng thuê với giá ba trăm đôla một tháng với một số điều kiện. Cơ bản là ông phải dọn vệ sinh, hốt hết rác rưởi trong nhà đi. Kể cả sơn quét lại nhà cửa. Chúng ta sẽ ký giao kèo thuê mướn trong ba năm và cuối ba năm ký lại với giá tăng thêm 50 đôla. Giá ấy không kì kèo gì nữa hết. Chúng tôi chỉ có thể trả như thế thôi, đấy là đề nghị dứt khoát.

Peabody lau mồ hôi trán.

- Tôi cần suy nghĩ.

- Suy nghĩ nhanh lên. - Annie láu lỉnh đáp. Khi chúng tôi đi khỏi đây, xem như chuyện bàn thảo chấm dứt. Ông đừng nghĩ đến chuyện yêu cầu chúng tôi đặt cọc tiền bảo đảm, vì chúng tôi sẽ không làm việc đó. Thế nhưng, chúng tôi có thể trả trước tiền thuê trong tháng. Cũng xin ông dọn vệ sinh ở trong phòng tắm và bồn rửa ở sau quầy. Cửa hàng này trước đây họ buôn bán cái gì?

- Kẹo sản xuất ở nhà, đồ mỹ nghệ, quà tặng, và các thứ linh tinh. Các cô nhà Hobart kinh doanh ở đây 18 năm rồi bị đóng cửa.

- Có phải ông tưởng tôi tin các cô Hobart trả 750 đôla một tháng để bán kẹo làm ở nhà à, ông Peabody? - Annie hỏi, giọng khinh bỉ.

- Trí nhớ của tôi có lẽ hơi lú lẫn. Tôi không còn trẻ trung như trước nữa, - Peabody đáp. Chiếc khăn tay của ông ta ướt đẫm mồ hôi.

- Như thế là chúng ta nhất trí giao kèo rồi chứ? - Peabody đáp loanh quanh:

- Khi nào các cô dọn đến?

- Ngay khi đống rác này dọn sạch. Điện nước đầy đủ và rác rưởi dọn đi hết. Bàn thu ngân vẫn để yên, cũng như cái quầy và hai bàn tròn cùng ghế ngồi.

- Kìa, tôi không biết về chuyện đó, cô Clark.

Annie nhìn vào mặt Peabody một lát rồi hỏi:

- Ông không biết cái gì, ông Peabody? Chuyện ấy nằm trong hợp đồng thuê mướn. Bây giờ hơn sáu giờ rồi, ông Peabody, chúng tôi đã đi cả ngày. Tôi muốn ta bắt tay thỏa thuận, rồi mời luật sư soạn thảo hợp đồng sao cho cả hai bên đều vừa ý. Ông tính sao?

- Thôi được rồi. Tôi nghĩ tôi hơi thua thiệt một chút đấy, nhưng thôi, tôi bằng lòng. Trong thành phố có một luật sư trẻ, Robert Rese, có thể làm hợp đồng này được. Tôi không thuê ông ta làm việc, nên chúng ta đều vô tư trong việc này. Nếu cả hai chúng ta bằng lòng, tôi thấy không cần phải có hai luật sư.

- Thế rất tiện cho chúng tôi. Tôi sẽ gọi để hẹn ngày. Chúng ta cưa đôi chi phí và nói cho ông ta biết rằng chúng ta xem việc ổng đại diện cho cả hai bên không có gì thiệt hại cho quyền lợi của ông ta hết. Nếu được, chúng ta sẽ bắt đầu làm hợp đồng vào ngày mai hay ngày mốt. Bây giờ tôi sẽ đặt cọc trước cho ông hai trăm đôla. Tiền mặt. Để làm tin.

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Các cô sẽ buôn bán cái gì ở đây? Đáng ra tôi nên hỏi hồi nãy mới phải.

- Bán cà phê, - Annie đáp. Cô lấy hai trăm đôla trong túi ra. Cô giả vờ không thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Jane. Cô nhìn cô ta với ánh mắt cảnh cáo như thể muốn nói mình sẽ nói sau.

- Ông Peabody, ông tính khi nào thì việc dọn dẹp sửa sang xong xuôi?

- Vào cuối tuần. Cô sẽ có ngày nghỉ cuối tuần để trưng bày những thứ mà cô muốn. Tôi không thích hợp đồng có ghi là sau ba năm sẽ gia hạn cho thuê, - Peabody cáu kỉnh nói. Annie giật lui tiền trên tay ông ta. Peabody giành lại và nói:

- Tôi chỉ nói tôi không thích. Tôi không nói tôi sẽ không tiếp tục làm hợp đồng.

- Ông cần viết câu ấy ở phía sau tờ biên nhận, - Annie lạnh lùng nói. - Tôi không muốn việc này sẽ tái diễn lại sau này.

- Cô mặc cả quá gay gắt. Chắc cô là dân Yankee.

Ông Peabody, tôi là Anna Clark. Chấm dứt kiểu ăn nói như thế ngay tức khắc. Peabody chép miệng đáp:

- Vâng, chấm dứt. Annie đưa tay. Peabody ngần ngừ một lát rồi đưa tay ra bắt.

Annie bắt tay thật mạnh. Jane cũng bắt thật mạnh, miệng cười mãi.

- Cho xin chìa khóa, ông Peabody. Jane và tôi muốn đi xem căn nhà rộng hẹp ra sao. Tôi nghĩ hai trăm đôla đủ đổi lấy chìa khóa rồi. Khi ra về chúng tôi sẽ khóa cửa. Chắc ông có dư chìa chứ, phải không?

- Vâng, vâng, có chứ. Còn để ở văn phòng. Vậy tôi xin chào các cô. Khi Peabody đã đi qua bên kia đường, Annie và Jane đóng cửa lại, hân hoan reo lên vui mừng. - Lạy Chúa, mình không ngờ cậu tài như thế, - Jane nói. - Cái thùng rác này ít ra cũng bốn trăm đôla.

- Thời gian sẽ trả lời. Bây giờ nó là của chúng ta. Vấn đề này mới quan trọng. Mình đoán chắc cậu muốn biết mình đào đâu ra hai trăm đôla. Chuyện này thật bất ngờ. Nó nằm ở trong cái bao đựng áo quần tập thể dục của mình. Cậu có nhớ bọn mình để dành tiền mua cái tivi để trong phòng khách không. Cuối cùng chúng ta bỏ ý kiến ấy. Cả hai chúng ta quên phứt chuyện ấy. Bây giờ mới tìm thấy, tuyệt không?

Không những mày là đồ lưu manh trộm cướp, tội phạm, mà mày còn là đồ nói láo nữa. Mày nói láo với người bạn thân nhất. Liệu mày có nói láo được trót lọt không?

Annie cóc cần, cô rít lên trong óc để đáp lại:

Phải, mẹ kiếp, mình như thế đấy, nhưng bây giờ mình không nghĩ đến chuyện ấy nữa. Mình sẽ trả số tiền ấy lui không thiếu một đồng, thêm tiền lãi nữa. Dĩ nhiên mình sẽ làm việc ấy. Hai vai cô nặng trĩu khi đi theo Jane trong gian phòng rộng rãi. Từ tội ác hiện ra trong óc cô. Cô bèn nói với Jane:

- Nhìn cái quầy này cho kỹ nè. Quầy đóng bằng gỗ sồi thật chắc. Gỗ sồi là loại gỗ rất đẹp. Tại sao sơn làm gì? Ta phải cạo sơn ra mà chùi cho bóng mới được, Jane à.

- Phải, nhưng đợi khi làm vệ sinh xong mới có thể làm việc này. Còn nền nhà cũng cần chùi rửa nữa. Mẹ kiếp, ta quên ghi vào danh sách những việc cần làm để giao cho Peabody. Có lẽ khi nào đã ổn định ta phải chùi rửa và đánh bóng bằng sáp mới được. Hay là thuê ai đấy chùi rửa, đánh bóng bằng chất đánh bóng mà họ thường dùng bây giờ. Gỗ lát sàn bằng lõi thông rất bền. Ván lát còn đều đặn, không có chỗ gồ ghề. Đừng tiêu tiền vào những mục không cần phải tiêu. Này Annie, ta có thể thuê đâu cái máy may ở đây được không?

- Cứ tìm trong các trang vàng của danh bạ điện thoại thì thấy thôi. Nhưng thuê làm gì?

- Cậu cứ nhìn vào các cửa sổ thì thấy. Chúng cần trang hoàng cho vui mắt. Mình có thể làm việc ấy. Nếu trích trong ngân sách ra một ít, mình có thể mua một ít vải đẹp và một ít vải buồm để may tấm lều che trước mặt tiền cửa tiệm. Có tấm lều bạt trông cửa tiệm có vẻ duyên dáng và ấm cúng. Đừng hỏi mình tại sao, khó nói lắm. Mình có thể vẽ trên tấm bạt che ấy hình hoa cúc và hoa hướng dương. Màn treo ở cửa sổ bằng mút xơ lin trắng cũng có hoa vẽ tay như thế. Người ta sẽ có cảm giác như ngồi trong nhà mình, thoải mái và ấm cúng. Mình có thể sửa lại hai cái bàn ấy và bọc các cái ghế bằng vải mút xơ lin như thế. Mình cam đoan sẽ tìm ra được cái ghế dài để ở ngoài cửa. Những thứ nhỏ nhặt như thế lạ mắt sẽ lôi cuốn mọi người. Chúng ta phải câu khách mới được.

- Chúng ta phải tìm tên để đặt cho tiệm hấp dẫn, - Annie nói. - Tìm tên gì có liên quan đến cả hai chúng ta. Tên gì vừa liên quan đến việc bán cà phê của mình và việc vẽ tranh của cậu. Cậu làm bảng hiệu được không?

- Được chứ. Mình sẽ vẽ hình tượng trưng lên bảng hiệu để treo ở ngoài. Mình vẽ hình hoa cúc hay là hoa hướng dương, hay hình chiếc cầu vồng được không?

Annie sửng sốt đứng yên. Jane đấm vào lưng cô.

- Cậu không sao chứ?

- Mình nuốt nước bọt rát cổ. Những thứ cậu nói không nói lên được vấn đề chuyên môn. Chúng ta cần cái gì có sức sống mới được. Tối nay mình sẽ suy nghĩ để tìm ra tên tiệm trên bảng hiệu.

- Mình thật sự rất lo đến việc này, Annie à. Nhưng vì mình bất tài. Mình nghĩ cậu rất có khả năng về vấn đề này. Chúng ta đã nói đến vấn đề này lâu rồi.

- Mình nghĩ là mình sợ về hiệu quả kinh tế mà thôi.

- Cậu sợ à? - Jane gắt gỏng nói. - Cậu là cô gái có tài xoay xở, làm cho tiền đẻ ra tiền, là cô gái từ tay trắng nắn ra hồ. Cậu mà sợ à? Annie cười.

- Chúng ta sẽ đi theo ba hướng. Chúng ta đã bằng lòng làm bồi bàn ngoài giờ. Chúng ta đã gởi hồ sơ xin việc làm trọn thời gian. Bây giờ là công việc này. Mình nghĩ đây là phần quan trọng trong kế hoạch lớn của chúng ta, nhưng bây giờ chúng ta sẽ thực hiện công việc này như thế nào? Nếu chúng ta không làm ra được lợi tức thì sao? Hãy nghĩ đến lợi nhuận trên hết.

Jane chống nạnh hai tay trên cặp hông trơ xương.

- Cậu bắt đầu làm mình lo sợ rồi đấy, Annie à. Này nhé, chúng ta khỏi làm bồi bàn. Chúng ta khỏi gởi hồ sơ xin việc. Chúng ta có thể thực hiện kế hoạch này và hy vọng thành công rực rỡ. Mình sẽ làm bất cứ cái gì để xóa hết vẻ mặt kinh khủng của cậu mới được. Phải xem đây là giai đoạn sung sướng của chúng ta.

- Jane, mình nghĩ điều cậu nói là đúng. Bây giờ ta về nhà, lấy đồ đạc trên xe xuống, đi ăn thịt bò bít-tết như chúng ta đã hứa, rồi bàn chuyện sau. Này, nếu công việc khó khăn, ta có thể hỏi vay Elmo. Mình tin ông ấy sẽ cho chúng ta mượn. Mình nghĩ ta có nơi nương tựa khi gặp hoàn cảnh bất lợi nhất thời.

- Chúng ta đừng nghĩ đến chuyện bất lợi. Mình thích khi nào cậu cũng là người lạc quan còn mình bi quan. Annie rùng mình.

- Vậy thì ta cứ theo con đường ấy mà tiến bước, - cô nói rồi quàng tay Jane. - Thôi, ta khóa cửa tiệm của chúng ta và về nhà. Cậu nhớ bây giờ chúng ta đã có nhà rồi.

- Ý kiến rất tuyệt! - Jane đáp.

Vào ngày thứ Hai, mồng 6 tháng 6, 1980, tiệm Hoa Cúc mở cửa bán hàng. Không có thông báo trước, không trống không kèn, không quảng cáo vì họ không thể làm các chuyện ấy được.

Không ai ngoài các chủ nhân ngạc nhiên khi thấy khách vào mua hàng nườm nượp. Jane nói được thế là nhờ tấm lều bạt có vẽ hình hoa cúc, Annie thì nói nhờ món xăng uých cá ngừ mẹ của Elmo được phục vụ từ 12 giờ đến một giờ. Đến bốn giờ, họ đã bán hết 10 pao cà phê và 150 cái bánh xăng uých nhân cá ngừ. Đến 4 giờ 30, họ phải cáo lỗi với khách hàng để đóng cửa lo chuẩn bị hàng mới. Nhiều khách càu nhàu than phiền với họ.

Trong phòng nhỏ làm kho chứa hàng, hai cô gái nhảy nhót vui mừng.

- Jane, cậu có tin ngày nào cũng sẽ như ngày này không?

- Lạy Chúa, mình hy vọng được thế. Chắc cậu không ngờ mình bán được 85 cái bưu thiếp vẽ bằng tay về cửa hàng này với giá ba đôla một tấm. Annie, tiền thu được là hai trăm năm mươi đôla. Mình nghĩ là không phải ngày nào cũng như thế, nhưng du khách sẽ tiếp tục vào. Nếu ngày nào cũng lai rai bán được vài chục đôla, ta có thể trả được nửa tiền thuê nhà rồi. Lạy Chúa, cậu nói đúng. Công việc sẽ khấm khá. Sinh viên thích cửa hàng này. Nhu cầu về cà phê và bánh cậu ước tính bao nhiêu?

- Mình chưa nắm chắc. Mình không ngờ bánh nhân cá ngừ lại bán đắt như thế. Chắc tối nay mình phải gọi Elmo để báo cho ổng biết. Chắc ổng sẽ rất khoái. Chuyện rất tuyệt vời, Jane à. Mọi thứ đều mới ra lò, rất sạch và ngon. Bảo đảm với cậu ngày mai sẽ rất đông.

- Như thế chúng ta sẽ làm bánh cá ngừ cả đêm à?

- Nghĩa là chúng ta phải đến tiệm Harris Teeter để lấy cà phê với vani, quả phỉ và quế. Hai mươi pao, Jane à! Nói to cho nhớ!

- Hai mươi pao! - Jane cười khúc khích. - Mình nôn nóng muốn đếm tiền.

- Chúng ta cần người cung cấp. Chúng ta không thể chạy đến siêu thị để mua với giá cắt cổ. Chúng ta sẽ mất bớt lời. Elmo sẽ nói cho chúng ta biết về cách thức làm ăn. Chúng ta cần mua sỉ. Cậu cũng phải suy nghĩ đến việc kiếm người cung cấp hàng của cậu.

- Ồ, mình sẽ làm thế. Mình nghĩ hôm nay chắc Chúa đã mỉm cười với chúng ta, Annie. Nghe Jane nói, bỗng Annie mất vui, cô quay mặt đi chỗ khác để Jane khỏi thấy bộ mặt khốn khổ của mình.

- Annie, điện thoại reo. Cậu ngồi gần, nghe đi - Annie nhấc máy nghe.

- Tom! Ô Tom, để tôi nói cho anh nghe chuyện này. Chúng tôi bán hết rồi. Chúng tôi phải đóng cửa tiệm. Anh gọi để chúc mừng tôi phải không? Có chuyện gì không ổn à? - Annie lắng nghe, nước mắt lưng tròng. - Không được, Tom à. Nhà cửa sạch sẽ. Cả hai chúng ta sẽ kiểm tra việc này. Có nhiều người giúp đỡ. Chắc mẹ sẽ không... không có thú vật ở đấy. Bác sĩ nói thế à? Ôi lạy Chúa! Tom, tôi ở một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ. Tôi không thể chăm sóc bà được. Nếu làm được tôi sẽ làm. Anh không thể chuyển đổi nhà xe của anh cho đến khi tôi buôn bán làm ăn ở đây phát đạt đã, được à? Anh xây hai phòng cho mẹ, rồi phòng dịch vụ xã hội sẽ phái người đến canh chừng mẹ. Tôi không thể làm việc ấy được, Tom. Tôi không thể làm được đâu. Này, tôi đã làm ba công việc ngoài giờ, tự túc học hành, trong lúc đó mọi ưu tiên đều dành cả cho anh. Có lẽ anh nên nghĩ đến điều đó. Tôi không làm những chuyện ngu ngốc để chiều theo ý mẹ đâu, Tom. Phải mất một thời gian ngắn tôi mới có thể thu xếp công việc được. Vậy thì để tôi chăm lo cho mẹ. Anh không thể gặp tôi được à? - Annie nhấp nháy mắt khi cô nghe tiếng trong máy yêu cầu gọi số điện thoại cô cần gọi. Cô cảm thấy đau đớn trong lòng khi nghĩ đến việc cô sắp làm. Cô đưa tay che máy để Jane không nghe được tiếng trong máy. - Bao nhiêu tiền và anh có thể gởi đến nhanh được không? Tốt, Tom. Thôi được rồi, tôi sẽ gọi nhà dưỡng lão và ông bác sĩ. Tôi sẽ tìm cho mẹ một chỗ tốt ở tại đây. Dĩ nhiên tôi sẽ chia trả. Cho nên nếu cần, tôi phải làm đêm ngoài giờ. Trước đây tôi đã làm như thế rồi. Tốt, tốt, tôi sẽ cho anh biết.

Annie, chuyện gì thế? Có chuyện gì xảy ra à? - Jane hỏi, quàng tay ôm bạn. Ngay lúc ấy, chuông cửa tiệm reo nhưng không có cô nào chú ý đến.

Tom nói... anh ấy nói... ông bác sĩ cho biết mẹ bị thú vật cắn. Cả hai chân bà bị cắn. Bác sĩ nói do... một con gấu trúc cắn. Bà không phải là người duy nhất bị cắn. Mẹ nói đấy là con mèo con. Chắc bà nghĩ thế thật, với hoàn cảnh của bà. Họ sẽ giữ bà trong bệnh viện ít hôm rồi đưa bà về nhà dưỡng lão lại. Mình không biết sao. Ở đấy sạch sẽ, chu đáo, nhân viên tốt. Thức ăn có vẻ ngon miệng. Mẹ hình như thích đấy. Ở đấy không phải là nơi tuyệt nhất trên đời. Tom muốn mình đem mẹ đến đây. Thậm chí anh ấy còn cho mình biết tên của nhà dưỡng lão nghe nói thật tuyệt. Ảnh sẽ gởi đến một ít tiền. Nhưng ảnh không nói bao nhiêu. - Annie bật khóc.

- Bây giờ mình phải làm gì? - Annie mếu máo hỏi.

- Tôi sẽ chỉ cách cho cô làm, cô ơi. Cô hãy chuẩn bị tinh thần mà làm công việc phải làm. Đến đem mẹ cô về đây.

- Elmo! Ông làm gì ở đây? - Cả Annie và Jane đồng reo lên.

- Đến dự lễ khai trương! Chiếc máy bay mắc dịch bị kẹt ở Roanike phải đợi mất sáu tiếng đồng hồ. Nếu không tôi đã đến đây đúng giờ mở cửa hàng rồi. Hỷ mũi đi. Tôi ghét đàn bà khóc thút thít.

- Ông đóng cửa tiệm à?

- Không, tôi không đóng. Tôi bán mẹ nó rồi.

- Ông bán tiệm dược phẩm à? - Jane và Annie kinh ngạc lên tiếng. - Ông yêu cửa hàng kia mà, ông đã nói không bao giờ ông bán mà!

- Tôi đã nói thế. Nhưng tôi thương các cô nhiều hơn cửa tiệm. Tôi nhớ hai cô. Hai cô giá trị hơn cửa hàng ấy gấp hai lần. Tôi đến đây để chăm sóc hai cô. Hình như tôi đã đến đúng lúc. Chúng tôi định tối nay sẽ gọi ông đấy, Elmo. Mọi người đều thích bánh xăng uých của mẹ ông. Chúng tôi đã bán hết sạch.

- Tôi biết thế nào cô cũng bán sạch. Ngồi xuống đây mà nói nhặng xị. Bố tôi thường nói thế. Bây giờ tôi mới có dịp để dùng từ này. Theo chỗ tôi thấy thì chúng ta đang gặp cơn khủng hoảng. Tôi giải quyết những cơn khủng hoảng rất tài. Thật đấy. Tôi làm việc sau quầy hàng bao nhiêu năm rồi. Viết toa thuốc, bán kem đánh răng, lau chùi nhà cửa vào cuối ngày. Tôi nghĩ là tôi có thể phục vụ cà phê và bánh xăng uých trong thời gian cô đến với mẹ cô. Cô phải đến xem nơi ở mà anh cô đã nói. Nếu bà không thích hợp ở đấy, cô cứ đưa bà về ở tại nhà tôi khi tôi đã có nhà. Tôi muốn tiêu cái số tiền tôi đã bán cửa hàng. Như thế cô thấy có được không, Annie?

- Được. Nhưng Elmo này, mẹ tôi không biết chúng ta là ai đâu. Bà sống trong cái thế giới bé tí của bà. Bà đi thơ thẩn, không nhớ tên mình hay nhớ mình ở đâu. Bà cần được chăm sóc thường xuyên. Ông thật quá tốt, nhưng tôi không thể để cho ông làm việc này được.

- Bây giờ tôi có việc gì để làm đâu, phải không?

- Ờ... ông có chắc không, Elmo?

- Chắc, con à. Nếu không thì tôi đã không đến đây. Tôi nhớ hai cô quá sức đến nỗi tôi không đợi để đăng ký giữ chỗ máy bay. Tôi đến đây liền. Đêm nay tôi sẽ ngủ ở ghế trường kỷ tại nhà cô cho đến khi tôi có chỗ ở.

Annie lại hỷ mũi.

- Elmo, ông thật tốt.

- Cửa hàng này có chất lượng đấy. Quanh đây không có cửa hàng nào tốt nhất, nhưng có lẽ các chủ tiệm sẽ sửa sang lại cho được cập nhật một ít. Hôm nay đông khách không?

- Jane bán được 85 tấm bưu phiếu vẽ tay và hai bức tranh bề tám bề mười. Cô ấy chỉ ngồi đấy mà vẽ cho khách. Họ thích thế. Tình hình ở Boston ra sao? Họ có tìm ra số tiền mấy tên cướp lấy không?

- Không. Họ đến cửa hàng của tôi sáu hay bảy lần. Nhân viên bảo hiểm, cảnh sát, thám tử, luật sư, thậm chí có một thám tử tư nữa. Họ có gọi cho các cô không? Khi tôi nói cho họ biết cô có nói chuyện với tôi và mua Aspirin, họ hỏi địa chỉ và số điện thoại của cô. Họ hỏi cả Jane nữa. Không biết tại sao. Tôi nói với họ chúng ta nghe tiếng xe nổ lớn, té ra đấy là tiếng súng nổ. Tìm cho ra vết tích rất khó. Chắc họ không bao giờ tìm ra được số tiền ấy đâu. Thằng thứ ba chắc đã cao chạy xa bay đến đảo Nam Hải. Báo chí nói thằng bị bắt chắc sẽ lãnh án 20 năm tù. Tội nghiệp!

- Chắc là phải thế. Elmo, ông nói mở cửa hàng gần khu đại học là rất đúng, thật không sai.

- Có lẽ chúng ta cần phải nghĩ đến chuyện mở rộng phạm vi buôn bán. Bang này rất lớn.

- Elmo, tôi vừa mới mở cửa. Có thể hôm nay gặp may thế thôi. Công việc buôn bán chắc sẽ giảm sút vào mùa hè khi sinh viên về nhà.

- Có lớp hè, du khách, khách thường xuyên. Có thể ít khách một chút, nhưng chỉ trong một thời gian hai tháng rưỡi thôi. Cửa tiệm của tôi cũng thường bớt khách vào mùa hè, nhưng sang mùa thu thì khách bình thường trở lại. Buôn bán thì phải chấp nhận có lúc đắt có lúc ế chứ. Trong thời gian ế ẩm đừng trữ nhiều hàng. Chúng ta sẽ rút kinh nghiệm. Các cô phải nhớ cho kỹ. Mở cửa hàng này, các cô tốn hết bao nhiêu?

- Tiền thuê nhà hết ba trăm. Bọn tôi phải tốn hết 75 đôla để sửa lại sàn nhà cho bằng phẳng. Ván sàn nhà bằng lõi thông. Nếu chúng tôi biết cách giữ gìn thì sẽ còn dùng lâu, tiết kiệm được tiền sửa chữa. Jane thuê cái máy may để may tấm bạt che trước mặt tiền và may màn. Cô ấy còn sơn tường và bàn ghế. Chi phí đến một trăm đôla. Mười đô để thuê máy may. Chúng tôi cạo sơn cái quầy để đánh bóng. Mất thêm 20 đôla nữa. Chúng tôi thuê các tủ lạnh. Chúng tôi không thể nấu ăn ở đây, cho nên chắc phải ăn bánh xăng uých và ăn bánh ngọt một ngày một tuần. Chúng tôi có thể giải quyết như thế thôi. Chắc chúng tôi phải mua hàng sỉ.

- Dĩ nhiên các cô phải làm thế. Bây giờ chúng ta đi ăn ở ngoài nhé? Cả ngày tôi chưa ăn gì hết, và tôi rệu nước miếng khi nghe nói đến món tôm ở Miền Nam. Tôi sẽ chiêu đãi. Chúng ta sẽ vừa uống rượu vang vừa nói chuyện về mẹ cô và công việc.

- Chúng ta nhận lời mời chứ, Jane?

- Tôi thương ông, ông Elmo Richardson, - Jane đáp, ôm choàng lấy ông già.

- Tôi cũng thế, - Annie nói.

Bây giờ mọi việc diễn tiến tốt đẹp rồi. Hay cô chỉ nghĩ một cách chủ quan như thế? Khi cô nhớ lại lời của Elmo cho biết nhiều người đã đến hỏi ông ta, cô lạnh xương sống. Những người này có nghi ngờ gì không khi thấy ông già bán cửa tiệm để về đây với họ? Có lẽ họ nghi. Elmo chắc đã làm cho họ hoang mang. Thật ơn Chúa, vì Ngài đã cho Elmo đến đây. Ước gì con biết lý do Ngài đã tốt với con như thế sau việc con đã làm.

- Khóa cửa lại, Annie.

- Được rồi. Trông cửa tiệm đẹp chứ, phải không?

- Giống như các tấm danh thiếp của mình, - Jane cười.

- Còn tôi thì có hai cô gái xinh nhất thành phố đi ăn tối với tôi. Ai còn muốn gì hơn nữa? - Elmo nói. Có thật thế không? Annie nghĩ.