← Quay lại trang sách

Chương ba

Thưa bác sĩ Michum, ông có chắc mẹ tôi có sức để đi xa không?

- Annie, mẹ cô dư sức để đi. Những chỗ bị cắn lành hết rồi. Thuốc chữa trị không có phản ứng gì nguy hiểm. Con gấu đã được thử nghiệm, nó không bị dại. Bà ấy thế là may. Tall Pines là nhà dưỡng lão tuyệt vời nhất. Tôi tin là mẹ cô sẽ không ngủ trong kho chứa củi nữa đâu. Tai nạn vừa qua thật kỳ quặc.

- Đấy là điều đáng để ý. Đáng ra không nên để cho mẹ tôi đi lang thang như thế mới phải. Tuy nhiên, tôi hiểu điều ông nói. Bà thường hay làm vườn, chúng tôi có nhà kho chứa dụng cụ, ở đấy bà cất dụng cụ làm vườn, chậu hoa và các thứ. Có lẽ bà tưởng bà về nhà lại. Đây là điều tôi đoán thôi, nhưng tôi nghĩ có thể bà tưởng con gấu là con mèo già Flossie của chúng tôi.

- Thỉnh thoảng bà chợt nhớ, Annie. Không thường. Có lúc mẹ cô hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi đã hỏi rất kỹ Tall Pines rồi. Norma sẵn sàng ra đi bất cứ khi nào cô đã chuẩn bị xong. Tôi rất ân hận chuyện vừa xảy ra.

- Tôi cũng thế, bác sĩ Michum. Nhưng cuối cùng mọi việc đều ổn thỏa hết. Tôi có thể đến thăm bà luôn và đưa bà đi chơi bên ngoài. Bây giờ xin chào ông. Cám ơn ông đã chăm sóc mẹ tôi. Annie ra đến cửa, ông bác sĩ tốt bụng gọi cô lại, và nói:

- Annie, hãy đối đãi tốt với mẹ cô. Mặc dù bà ấy hơi mất trí, nhưng bà rất có tình cảm và lo lắng. Vừa rồi bà khóc rất nhiều. Chúng tôi không biết tại sao. Tôi muốn cô biết việc này. - Annie gật đầu.

Khi Annie đi vòng ngã tư để vào phòng khách, cô cố lấy vẻ mặt tươi cười. Mẹ cô bước tới, người y tá đi theo bên cạnh bà.

- Sẵn sàng chưa, mẹ? Norma Clark nhìn quanh, nét mặt có vẻ bối rối.

- Có phải cô nói với tôi không, bé?

- Phải, con là Annie đây. Chúng ta sẽ đi chơi một vòng.

- Không được. Hôm nay không được. Tôi chỉ thích về nhà. Cô thật tốt. Cô vừa nói cô tên gì?

- Anna Daisy Clark, - Annie đáp, giọng cất cao.

- Tên hay đấy chứ. Có phải tên cô đặt theo tên một loại hoa không? Tôi thường trồng hoa cúc trong vườn. Tôi tự trồng lấy.

- Con biết. Con thường hái hoa ấy cho mẹ.

- Lạy Chúa, tôi không nhớ.

- Bây giờ mẹ hãy cẩn thận. Xe ở đây rồi. Mẹ muốn ngồi ở trước hay ở sau.

- Chỉ đi một đoạn ngắn, cho nên ngồi đâu cũng được.

- Đi xa, mẹ à. Quãng sáu giờ mới đến. Trước hay sau? Phía sau có gối dựa.

- Thế giống bố con. Ổng luôn luôn nghĩ là mẹ cần cái gối. Tại sao con đến đây, Annie?

- Mẹ, mẹ biết con phải không? - Annie ngạc nhiên hỏi.

- Dĩ nhiên mẹ biết con. Anna Daisy Clark. Thỉnh thoảng mẹ gọi con là Cúc lười[1] mỗi khi con không lau chùi phòng của con.

- Ôi mẹ! - Annie thốt lên, giọng rươm rướm nước mắt. - Thật lâu rồi con mới thấy chuyện xảy ra như thế này. Tom sẽ rất sung sướng khi nghe con kể lại chuyện này.

- Tom là ai? - Norma hỏi khi bà leo vào xe. Annie đánh mạnh nắm tay vào một bên cửa, cánh tay đau ran. Đây là lúc bà chợt nhớ như bác sĩ Mitchum đã nói, cô vừa ngồi vào sau tay lái vừa suy nghĩ. Một thoáng chợt nhớ như thế này là tốt. Mình phải chấp nhận tình trạng chợt nhớ thôi. Cám ơn Chúa đã cho mẹ con được như thế này. Con hứa không tham lam. Annie nói luôn mồm khi đi nửa chặng đường đầu. Mãi cho đến khi họ dừng lại để uống cà phê, đổ xăng, cô muốn lấy cái móc khóa bằng sắt của cái túi xách đựng tiền trong lúc mẹ cô vào nhà vệ sinh. Cô đã đập bể thành nhiều mảnh khi còn ở Charleston, và bây giờ khi cô dừng ở đâu, cô vứt ở đấy một mảnh. Mảnh cuối cùng cô định ném ra cửa sổ khi đi vào địa phận vùng quê. Cô đã đốt cái bao vải vào đêm cô lên đường. Cô đã ném hết tro dọc theo đường Rutledge Street vào lúc nửa đêm. Norma Clark vỗ vào cánh tay của Annie.

- Này cô em, nếu cô cứ đứng nhìn bâng quơ như thế thì chắc sẽ không bao giờ về đến nhà. Ngoài việc lái xe đưa các bà về nhà, cô còn làm gì nữa? Annie cảm thấy cuống họng thắt lại.

- Con có quán cà phê. Con thuộc loại, đúng loại ăn cướp nhà ngân hàng, mẹ à.

- Trời đất ơi. Cô làm thế để làm gì? Có phải cô nghèo không?

- Nghèo sát đất, con nghĩ con làm thế là vì mẹ. Có lẽ đây là lời nói láo vì con đã tiêu hai trăm đôla để đặt cọc tiền thuê nhà. Nhưng con sẽ trả lui. Mẹ biết không, chuyện xảy ra tình cờ thôi. Bao tiền nằm ngay trước mặt con. Con lấy. Câu chuyện này dông dài lắm. Bây giờ con đang giữ số tiền này và không biết sẽ làm gì. Rồi Tom gọi đến cho con nói về chuyện của mẹ. Rồi Elmo đến, và ông ta đề nghị giúp đỡ. Ông bán cửa tiệm để đến đây với Jane và con. Ông cũng cần chúng con. Mọi người đều cần nhau, mẹ à.

- Này cô em, tại sao cô cứ gọi tôi là mẹ. Có phải tôi làm cho cô nhớ đến mẹ cô không? Cuống họng Annie nghẹn ngào khiến cô phải ráng sức mới thốt được ra lời:

- Bà... bà giống mẹ tôi. Mẹ tôi rất đẹp, giống như bà. Mẹ tôi làm bánh bích qui bơ đậu phụng rất ngon. Hoa uất kim cương của mẹ trồng đẹp nhất khu phố. Nhất là hoa màu tím.

- Tôi nhớ hoa ấy rồi. Tôi đặt mua giống hoa ấy từ Hòa Lan. Hoa ấy rất đẹp. Bố con không muốn để cho mẹ hái hoa ấy đi. Mỗi khi ổng đi bên bồn hoa, ông thường đếm có bao nhiêu cái. Tại sao bố con không đến đây? Bệnh khớp lại hành hạ ông phải không?

Lại giây phút chợt nhớ khác.

- Con yêu mẹ, mẹ à. Lạy Chúa, tại sao nên nông nỗi như thế này?

- Lạy Chúa, Annie, coi chừng khi lái kẻo chết cả hai chúng ta. Gần đến nhà chưa?

- Sắp đến rồi, - giọng Annie rướm lệ. - Mẹ thương con không, mẹ?

- Lạy Chúa, bé ơi, tôi không biết cô là ai mà. Tôi nghĩ khi biết cô rõ hơn, tôi sẽ yêu cô. Annie lặng lẽ lái xe, nước mắt chảy xuống hai má. Annie cảm thấy có bàn tay vỗ nhẹ trên vai mình.

- Thôi, thôi. Chuyện sẽ đâu vào đấy thôi. Đừng khóc. Nếu tôi nhớ được đã nói gì để cho cô khóc, thì tôi sẽ xin lỗi.

- Mẹ đừng lo về chuyện này. Con sẽ không khóc nữa đâu. Bây giờ con nổi điên. Con trai của mẹ, Tom, là đồ rác rưởi. Mẹ biết sao không? Bà vợ Mona của anh ấy còn rác rưởi hơn anh ấy nữa. Ngay bây giờ con không thích người nào hết. Mẹ à, chắc mẹ biết con không bao giờ phàn nàn. Không một lần. Con làm việc cật lực. Tom thì hưởng thụ của cải của bố mẹ. Chắc mẹ nghĩ anh ấy sẽ giúp đỡ. Có phải vì anh ấy là con trai, còn con là con gái, phải không? Vì thế mà con làm cái gì con phải làm. Con không phải đồ ăn trộm. Mà đúng, trước kia mới không. Con trở thành đồ nói láo. Mẹ có nhục vì con không, mẹ?

Norma Clark ngậm chặt miệng, rồi mở ra.

- Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện bí mật của cô đâu. - Annie rời mắt khỏi mặt đường, hơi quay lui và nói:

- Nếu mẹ nói, con sẽ đi ở tù. Họ sẽ nhốt con vào phòng, khóa cửa rồi vứt chìa khóa. Norma Clark ngồi thẳng người.

- Họ cũng làm như thế với tôi. Họ nhốt tôi trong phòng và khóa cửa. Giống như ở tù. Người ta ăn cắp áo quần và giày của tôi. Tôi không nói. Tôi không muốn bị phạt.

Annie đạp thắng rồi cho xe chạy nép vào bên đường. Cô lên tiếng nói, giọng tức tối.

- Họ phạt mẹ à?

- Phải. Họ không để cho tôi đi ra ngoài các luống hoa. Thậm chí họ trói Grace vào ghế! Tôi mở trói cho bà ta. - Norma nói với giọng khinh bỉ. - Chúng tôi không được ăn. Họ thường tát tai Grace vì bà ta không nghe.

- Ôi lạy Chúa! - Annie kêu lên.

- Tôi thường cầu sao cho con gái tôi đến đưa tôi về. Nó không bao giờ đến. Annie để cho nước mắt chảy ra.

Khi chúng ta về nhà, mẹ hãy viết thư cho Grace, - cô nói.

- Grace chết rồi. - Norma thản nhiên đáp. Chuyện này có thật không? Mẹ cô có biết mình nói gì không? Phải chăng đây là chuyện của trí tưởng tượng? Annie khóc ròng.

- Ôi lạy Chúa, ôi lạy Chúa.

- Quá trễ rồi, đừng khóc nữa, - Norma nói.

- Grace chết khi nào, mẹ?

- Lâu rồi. Có lẽ hôm qua. Đôi lúc tôi không nhớ gì hết.

- Đừng nói cho ai biết. Annie cảm thấy hơi chóng mặt.

- Con sẽ không nói cho ai biết chuyện Grace, nếu mẹ không nói cho ai biết chuyện con có tiền. Norma gục gặc đầu.

- Nói thế nghe được đấy. Chúng ta bắt tay nhé?

- Tại sao không? - Annie đáp rồi đưa tay ra. Norma bắt tay thật mạnh. - Vì sao Grace chết, mẹ?

- Họ phạt bà nên bà chết. Billie nói chúng tôi phải phát âm cho đúng chữ p và q, nếu không sẽ bị phạt. Tôi phát âm đúng chữ p và q. - Norma trang trọng nói. Annie rẽ xe rồi hít vào một hơi dài.

- Chúng ta đừng nói chuyện như thế này nữa. Hãy nói sang chuyện gì vui hơn. - Cô ghi nhớ trong óc sẽ hỏi xem Billie là ai.

- Đường về nhà sao quá xa. Liệu cô có đi lộn đường không, cô em?

- Đi nhiều lần rồi. Tại sao mẹ không nằm ngủ một giấc. Khi về đến nhà con sẽ thức mẹ dậy. Mẹ, mẹ có nhớ cái áo dài vải hoa có diềm không, cái áo có hoa màu tím và hồng ấy? Mẹ có cái mũ che nắng có dãi vải bự màu tím mà mẹ thường đội để ra vườn?

- Tôi đã nói, cô em ơi, họ ăn cắp của tôi hết rồi!

- Con sẽ mua cho mẹ cái khác giống như thế, - Annie nói - Lần này sẽ không có ai ăn cắp của mẹ nữa đâu. Con hứa đấy.

Khi Annie nhìn vào gương chiếu hậu, cô thấy mẹ đã ngủ say.

- Mẹ kiếp, con sẽ không khóc nữa. Nhất định con sẽ không khóc nữa. Con xin lỗi mẹ. Con đã làm việc tốt nhất rồi. Ngay cả Tom cũng đã làm điều tốt đẹp nhất rồi. Con nghĩ chúng con đã làm hết mình. Thật con đã làm hết mình. Từ rày về sau, mẹ sẽ bình an hạnh phúc. Con không cần lưu tâm đến việc gì sẽ xảy đến cho con. - Để cho hả dạ, Annie nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, hét thật to: Mẹ có nghe không? Con cóc sợ những chuyện gì xảy đến cho con. Nếu có đi ở tù, con cũng cóc cần. Nếu có bị đày xuống địa ngục, con cũng cóc cần. Thế đấy, mẹ kiếp!

Trong lúc con gái hét lớn, bà Norma vẫn ngủ say như chết.

Annie thức dậy trong khi trời bên ngoài vẫn còn tối. Hôm nay cô phải mở cửa hàng sớm để bán cà phê. Cô cảm thấy mệt nhoài, nhưng lòng khoan khoái. Elmo đã thu xếp để hai cô chăm sóc Norma cho đến ngày bà được đưa vào Westbury Center. Ông sung sướng khi miêu tả cơ sở vật chất ở đấy, ông nói nơi bà ở có khu vườn nhỏ có tường bao bọc. Có hệ thống giám sát về mặt an ninh. Điều mà ông thích nhất là bệnh nhân có tình trạng như Norma đều đeo vòng tay, có thể cho phép nhân viên canh gác biết họ đang ở đâu. Trong nhà dưỡng lão này có hồ bơi, bể tắm nước nóng, vườn thú nhỏ, sân quần vợt và cả sân bóng rổ. Phòng giải trí có tủ sách phong phú, có máy truyền hình 60 inh, và máy hát. Elmo nói rằng điều quan trọng là “Nó không quá đắt như cô tưởng. Với tiền trợ cấp an ninh xã hội của Norma và phần lương hưu của bố cô được chuyển sang cho bà, cô và Tom chỉ phải trả hai trăm đôla mỗi tháng thôi. Trong khi ở Raleigh, hai người phải trả thêm sáu trăm nữa. Với tình hình như thế này, tôi nghĩ chắc cô chịu đựng được, Annie à”.

- Tôi không nhờ Tom được đâu, Elmo à. Tom và Mona không chịu chi ra một xu. Anh ấy có ba con và ảnh đã bỏ công việc làm ngoài giờ vào ban đêm. Bây giờ tôi phải trả hết.

- Từ ngày khai trương đến giờ, cô đã kiếm được khá tiền. Tôi chỉ đoán thế thôi, nhưng tôi nghĩ cô phải thuê vài người làm việc bán thời gian. Hai đêm mà chúng ta mở cửa đến 9 giờ rất có lời. Tuy nhiên, tôi là người đầu tiên xác nhận rằng mở cửa từ 5 giờ sáng cho đến 10 giờ đêm chắc không mấy ai làm nổi. Khi đã kinh doanh thì phải gắn bó với công việc. Tôi là minh chứng cụ thể. Khi cô làm nghề buôn bán thì cô cần phải có người trung thực. Như cô và Jane làm cho tôi vậy. Bao nhiêu năm rồi tôi mất nhiều tiền vì người giúp việc cứ xem tiền của tôi như tiền của họ. Ba chúng ta thôi thì công việc rất khỏe.

- Tôi hy vọng như thế, Elmo, vì tôi bắt đầu lo sợ. Tôi không ngờ công việc thành công như thế này. Đây cũng là chuyện lạ.

- Tôi biết, Annie. Nếu cô mở thêm cửa hàng khác ở các khu đại học khác như khu này, chắc cũng thành công như thế này. Cô bắt đầu cửa hàng này rất ít tiền, mà thành công rực rỡ. Nếu cô cần người đầu tư vốn, tôi sẽ đầu tư vốn cho cô.

- Elmo, tôi chưa nghĩ đến việc này.

- Cô phải suy nghĩ, Annie à. Ngày nào chúng ta cũng bán hết hàng. Cô phải nghe tôi. Tôi cảm thấy tôi như một thành phần trong công việc này.

- Đúng thế! - Cả Annie và Jane đều thốt lên một lúc. Annie nói tiếp:

- Khi chúng tôi làm việc là ông đã dậy rồi. Ông pha cà phê, hâm sữa nóng, làm bánh như chúng tôi làm. Như thế ông là người hợp tác thứ ba rồi.

- Tôi không muốn làm người hợp tác. Thời làm việc của tôi đã qua rồi. Tôi chỉ muốn giúp thôi. Tôi cần giúp công việc tiếp khách trẻ. Chúng gọi tôi là bố, các cô có nghe không?

Annie cười.

- Ở Boston, họ cũng gọi ông là bố.

- Nói đến Boston, hôm nay tôi có nhận một bức thư của công ty bảo hiểm gởi đến yêu cầu tôi ghi một danh sách những người tôi quen biết đến tại tiệm tôi vào ngày hôm ấy, và cho họ biết một số thông tin mà tôi biết. Tôi đã xé cái thư. Làm gì việc ấy cho nhọc xác! Jane nói:

- Tôi ghét công ty bảo hiểm như ghét những người bán xe cũ. Họ muốn mình đóng phí bảo hiểm, nhưng khi trả thì họ làm khó dễ với mình. Nếu tôi nhận được thư như ông, tôi cũng xé.

- Tôi cũng thế, - Annie nói nho nhỏ.

- Annie, mình mới vẽ bức tranh màu cảnh vườn Charleston vào ngày hôm kia. Cậu có muốn đem đến cho mẹ cậu không? Mình biết bà thích hoa, nên vẽ hoa trên nền trắng.

Bà sẽ rất thích, - Annie nói.

- Trông cậu buồn cười quá. Cậu có khỏe không?

- Mình bị nhức đầu. Mình thường bị nhức đầu khi lo nghĩ công việc gì. Bây giờ khi công việc đang tốt đẹp, mình lại lo sợ công việc không bền. Chắc mình phải uống lại aspirin mới được. Mà này, Jane, chúng ta có để lại địa chỉ để cho họ liên lạc chứ? Jane đập tay lên trán.

- Mẹ kiếp, mình quên rồi! Mình định làm việc ấy vào ngày xảy ra vụ cướp ngân hàng, rồi khi cậu về nhà, mình quên mất. Ngày mai mình sẽ gởi qua đường bưu điện. Xin lỗi, Annie.

- Đừng làm thế cho mình. Tất cả chi phiếu của chúng ta đã thanh toán hết rồi. Tom có địa chỉ ở đây. Mẹ mình không ở trong nhà dưỡng lão ấy nữa, vậy có ai viết thư cho mình đâu? Quên chuyện ấy đi.

- Tốt thôi, mình sẽ dẹp. Thôi mình phải thu dọn áo quần để về. Hôm nay phiên mình nấu ăn. Ăn sườn heo rán được không?

- Làm cho tôi hai miếng, - Elmo nói.

- Tôi cũng vậy, - Annie nói theo. Không có địa chỉ liên lạc tức là công ty bảo hiểm không biết cô hay Jane ở đâu. Cám ơn Chúa.

- Annie, tôi quên nói cho cô biết chuyện này. Mẹ cô có thể dùng bàn ghế của mình khi bà dọn đến ở tại Westbury Center. Cô nói cô gởi đồ đạc của gia đình ở trong kho tại Raleigh phải không?

- Thế thì tuyệt. Bà rất thích có đồ đạc riêng của mình mặc dù thỉnh thoảng bà mới nhớ chúng. - Đây là một sự trùng hợp rất ngẫu nhiên nếu không thì cô không biết sẽ giải thích như thế nào hành động của cô. Trên đường đi Bắc Carolina để đưa mẹ cô về, cô đã dừng lại ở nhà kho gởi đồ mà cô đã thuê từ nhiều năm rồi, cô giấu cái bao gối đựng tiền ngân hàng trong một hộc tủ, giữ lại 10.000 đôla phòng khi có chuyện khẩn cấp. Cô bỏ lại hai trăm đôla lấy từ tài khoản riêng của mình rồi lấy 10 ngàn. Nghĩ sao mà cô làm như thế nhỉ? Chỉ có cảm thấy mình là tội phạm mới làm như thế.

Mẹ thích các bà ở chung với bà phải không? - Annie hỏi cho có chuyện để nói.

Bà gọi cả hai người là Grace. Nhưng họ chẳng để ý. Họ hiểu, Helen thích tôi. Thích lắm, - Elmo nói với vẻ láu cá.

Annie và Jane hân hoan reo lên sung sướng. Mặt Elmo đỏ au.

- Nhà ông khi nào chuẩn bị xong?

- Ba tuần, mà không, bà không dọn đến. Helen, chứ không phải mẹ cô. Tôi thích chơi cờ, và bà ấy cũng thế. Bả không thích cá ngừ và bả ghét cà phê. Uống trà cả ngày. Trà ngọt, ở đây người ta gọi thế. Chỉ có thế thôi. Bây giờ thì các cô đừng mè nheo tôi nữa.

- Người độc thân tài ba như ông mà ở đây thì sáng giá lắm đấy. Nhiều bà góa chạy theo ông. Họ ve vãn ông bằng những món cao lương mỹ vị, - Annie trêu.

- Chà chà. Tôi không thích các món cao lương mỹ vị đâu. Lát nữa tôi sẽ gặp các cô. Bảo đảm đúng giờ nhé.

- Bảo đảm, tám giờ ta ăn.

- Tôi sẽ đến đúng giờ.

- Nếu ông không cần tôi, tôi ra về, - Jane nói.

- Đi đi. Tôi phải tính sổ sách. Tôi sẽ có mặt ở nhà lúc 8 giờ.

- Annie, chúng ta làm việc rất tốt, thật khiếp. Nếu muốn, chúng ta có thể mua bộ đồng phục mới. Lần cuối cùng chúng ta mua đồ mới là khi nào?

- Ít ra cũng một trăm năm rồi! Chúng ta cần có bạn trước khi chưng diện.

- Mình đi tìm đây. - Jane cười rồi đi ra cửa.

Khi Annie đi trên đường phố, cô va phải từng đám ruồi muỗi li ti. Không khí ẩm ướt làm cho người ta khó thở. Tâm trí cô hoang mang khi đi qua trước mặt các du khách và sinh viên các lớp hè. Thời gian đến đâu rồi nhỉ? Thời gian như mới hôm qua, như mới khai trương tiệm Hoa Cúc và bây giờ đã vào giữa tháng Tám. Còn một tuần nữa là sinh viên tựu trường, họ sẽ lại đi đầy trong khu đại học. Thế nhưng, tốt hơn hết là nên lo công việc ngay bây giờ. Khi người ta bận rộn, họ không có thì giờ suy nghĩ.

Vài ngày nữa là cô sẽ quên hết chuyện bí mật của mình. Như Jane nhiều lần đã nói, công việc tốt đẹp quá đến khiếp.

Mẹ cô thích Westbury Center, bây giờ bà sống ở đấy rồi. Hàng ngày bà làm việc ngoài vườn, thỉnh thoảng chơi pianô, và trông có vẻ đã theo được khuôn phép. Bà nấu một vài món đơn giản, và nếu bà quên rửa bát đĩa, có người rửa cho bà. Bà đã nuôi một con mèo xin trong sở nuôi thú vật trong nhà, buộc dây da vào cổ nó, dẫn nó đi chơi nhiều lần trong một tuần. Những ngày có khách đến thăm là những dịp sung sướng. Jane và Elmo thường đi với Annie, và khi thời tiết cho phép, họ tổ chức píc níc ngoài khu vườn nhỏ có tường.

Norma Jean Clark hạnh phúc, Annie rất mừng.

- Ôi, xin lỗi. Tôi đi mà không nhìn đường gì hết. Tôi thật là người lơ đễnh.

- Quá lâu rồi bây giờ tôi mới nghe câu nói như thế này. Bà nội tôi thường nói như thế. Không phải lỗi của cô đâu. Daniel Matthew Evans, - người đàn ông tự giới thiệu.

Annie cười.

- Anna Daisy Clark, - cô nói, đưa tay ra.

- Chưa bao giờ tôi gặp ai có tên Daisy. Có phải cô là Daisy ở Daisy shop không?

- Đúng thế.

- Cà phê ở đấy rất ngon. Tôi cũng thích bánh xăng uých cá ngừ nữa.

- Tôi không thấy anh đến quán bao giờ, - Annie đáp.

- Tôi thường nhờ sinh viên mua đem về. Tôi thường có ý định đến đấy mua để ăn. Annie lại cười. Lạy Chúa, mình ve vãn rồi.

- Vào thứ Hai chúng tôi có bán bánh ngọt rất ngon, ăn kèm với bánh xăng uých, không tính thêm tiền. Thứ Hai thường là ngày người ta chán nản. Làm thế, cho khách hưng phấn phải không?

- Hình thức câu khách.

- Trông anh không có vẻ gì là giáo sư cả, - Annie nói. Cô cảm thấy nóng cổ. - Xin lỗi. Tôi không muốn nói thế.

- Không sao. Đừng xin lỗi. Mẹ tôi cũng nói tôi không có vẻ giáo sư. Người mặc quần sóc, đi giày đế mềm tập chạy như thế này. Còn cô, trái lại trông cô giống Hoa Cúc lại vừa là cô Annie.

- Tôi xem đây như lời khen.

- Đúng là lời khen. Hẹn gặp lại cô. Tôi còn đi hơn ba dặm nữa. Gặp cô rất tuyệt, Anna Daisy Clark.

- Tôi cũng thế, - Annie đáp rồi quay đi. Cô muốn kể lại chuyện gặp gỡ này cho Jane nghe. Trên đoạn đường về nhà, cô rất vui. Mười phút sau. Annie vừa về đến nhà là cô nói lớn liền:

- Jane. Chắc cậu không tin chuyện này. Mình mới gặp một người. Anh ta là giáo sư. Jane, cậu ở đâu rồi? Mình thấy anh ta thật tuyệt, nhưng không nhìn rõ vì trời tối. Mình đi va vào anh ta. Nói chuyện tào lao một lát. Cặp chân to và đẹp. Ta còn rượu vang không? Rượu này tính trong ngân sách tuần này, phải không? Ôi, mình không ngờ cậu có bạn. Xin lỗi. Mình đi ra ngoài một lát rồi quay về như một cô gái đoan trang, chứ đừng như dân bụi đời như thế này. - Cô nhìn bạn với ánh mắt ngạc nhiên, đợi bạn giới thiệu.

- Annie, đây là Peter Newman. Ông ấy điều tra về vụ cướp ngân hàng ở Boston.

- Thế à. Chúng tôi giúp được gì cho ông không, ông Newman? - Annie nói, ngồi xuống trước mặt ông ta. Ông đi xuống tận Nam Carolina để nói chuyện với chúng tôi. Thảo nào mà lãi suất tiền bảo hiểm lên quá cao. Jane này, ta có rượu vang phải không? Có lẽ ông Newman thích uống một ly. - Mình sẽ giải quyết ổn thỏa vụ này. Thế nào mình cũng làm được. Hãy bình tĩnh. Không có bằng cớ gì hết. Cứ từ từ, thoải mái. Mười ngàn đôla của mày nằm an toàn trong thùng chống ẩm. Anh ta làm sao thấy được. Ngoài ra, anh ta phải có trát mới có quyền lục soát nhà. Bình tĩnh. Mình sẽ giải quyết việc này ổn thỏa.

Jane nói, giọng lạnh lùng:

- Ông Newman nói ổng đi theo bảng số xe của chúng ta.

- Tại sao? - Annie hỏi, uống ly rượu Jane vừa đưa. Cô nghĩ: Hắn giống như một con chó săn trơ xương.

- Không phải theo dõi xe của các cô thôi đâu. Chúng tôi theo dõi tất cả các xe đậu trong bãi đỗ xe ở khu đại học. Tôi đã nói chuyện với mọi người có xe đậu ở đấy.

- Ông muốn biết cái gì?

- Các cô ở đâu khi xảy ra vụ cướp?

- Tôi ở tại tiệm dược phẩm để mua aspirin. Tôi đi bộ vì hôm ấy trời đẹp. Tôi đang nói chuyện với ông Richardson, hay có lẽ tôi trả tiền. Tôi không nhớ chính xác. Cả hai chúng tôi đều nghe tiếng nổ. Khi tôi về nhà, đi qua bãi đậu xe, thấy cảnh tượng xảy ra. Đấy, tôi chỉ biết có thế.

- Còn tôi đang ở trong nhà, - Jane nói. - Thực ra tôi đang chuẩn bị đi đến bưu điện để gởi tờ giấy báo thay đổi địa chỉ thì Annie về. Vì quá hốt hoảng lo sợ cho số tiền tôi gởi trong ngân hàng, nên tôi quên chuyện đi đến bưu điện. Tôi không để địa chỉ lại.

- Hai cô có ai thấy hay nghe cái gì không?

Cả hai cô đều lắc đầu.

- Có phải hai cô luôn luôn để cửa sổ xe mở không?

- Cửa sổ phía sau của xe tôi bị kẹt. Nếu trời tốt, tôi thường để mở. Nhưng gặp khi trời xấu, tôi cố gắng hết sức mới đóng được. Nhưng để trả lời ông, xin nói là khi trời tốt, tôi thường để mở, - Annie nói. - Tôi cũng thế. Tôi rất lười quay cửa kính lên, - Jane nói. - Tại sao ông hỏi thế?

- Chúng tôi nghĩ có khả năng tên cướp đã ném bao bạc vào một trong các xe đậu ở bãi đỗ xe khu đại học.

- Nhưng tôi nghĩ tên cướp đưa bao bạc cho tên thứ ba. - Annie nói, mắt mở to, thơ ngây.

- Chúng tôi không loại trừ khả năng ấy.

- Hầu hết các xe đậu ở khu đại học đều mở cửa sổ vào mùa xuân, - Jane nói. - Báo buổi sáng vào hôm lễ tốt nghiệp có đăng một bức hình. Tôi thấy bức hình đăng ở trang bìa cho thấy hầu hết kính cửa sổ các xe đều mở. Có phải ông nghi chúng tôi không?

- Tôi không nói thế.

- Vậy ông nói sao? - Annie hỏi thẳng.

- Tôi nói chúng tôi đang hỏi thăm dò thôi.

- Có lẽ ông nên trao phần thưởng cho ai tìm được kẻ trộm, - Jane nói. - Người ta thường làm thế trên tivi.

Annie đưa ly để rót thêm rượu. Jane rót cho Annie và cho mình, vẻ mặt lo lắng.

- Ông có hỏi gì thêm chúng tôi nữa không?

- Bây giờ thì không. Tôi sẽ hỏi lại sau.

- Vậy thì ông nên gọi đến báo trước, - Annie nói.

- Tại sao phải thế?

- Vì ông đã lấn vào giờ ăn của chúng tôi rồi. Chắc ông biết bây giờ đã tám giờ rồi. Chúng tôi dậy lúc 5 giờ. Làm việc quần quật cả ngày, bây giờ cần nghỉ ngơi và đi ngủ để mai dậy sớm bắt đầu công việc lại. Nói tóm lại, thưa ông Newman, tôi quá mệt. Nếu không có gì nữa, tôi xin phép đi ăn tối.

- Vậy tôi xin kiếu từ. Tôi xin lỗi đã quấy rầy các cô. Tôi chỉ làm công việc của mình. Nếu cô cho tôi biết số điện thoại, tôi sẽ gọi báo trước.

- Đây chỉ là hình thức thôi. Chẳng có nghĩa lý gì. Hãy bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt hắn ta. Annie đứng dậy đi đến tủ bát đĩa, soạn đĩa ăn ra, còn Jane đưa cho ông ta tờ giấy có số điện thoại.

- Số ở dưới cùng là số ở tiệm Hoa Cúc. Chúng tôi ở đó suốt ngày và không có máy nhắn tin, - Jane nói.

- Tiệm nho nhỏ xinh xinh. Hồi nãy tôi thấy rồi.

- Chúng tôi khởi đầu không đến 500 đôla, nhưng công sức thì quá nhiều, - Annie đáp với vẻ tức tối.

- Ông Peabody đã nói thế. Xin chào các cô. Mình sắp xỉu hay muốn nôn hay cả hai, và đồng thời kinh hoàng nữa, Annie nghĩ. Cô nốc rượu vang cho đến khi chảy nước mắt.

- Cậu có tin anh ta nghi ngờ chúng ta không? - Jane lo sợ hỏi. - À mà này, Elmo không đến nữa. Cái bà Helen xinh đẹp có chuẩn bị thức ăn cho ổng rồi.

- Nghi chúng ta à? Không. Anh ta quá đáng ghét. Ảnh là thám tử hay nhân viên bảo hiểm?

- Mình nghĩ chắc là cả hai. Nhân viên bảo hiểm kiêm thám tử. Chắc là như thế. Gã nhắc mình nghĩ đến con chó Bun. Thông minh đáo để.

Annie cố cười.

- Này, hắn còn mặc sức tìm kiếm nơi xe mình.

- Mình nghĩ hắn đã tìm rồi. Cả xe mình nữa.

- Hắn cần phải có tờ lệnh khám xét chứ.

- Có lẽ hắn mới đứng ngoài nhìn vào thôi. Kính cửa sổ xe mình hạ xuống. Annie cười, lần này giọng cười tự nhiên hơn.

- Xe mình cũng thế, Một nửa xe hơi trong thành phố này đều hạ kính cửa sổ. Thôi, ta đi ăn chứ? Trời, mình rất nôn muốn nói cho cậu biết chuyện mình gặp anh chàng này. Ảnh và mình nói chuyện rất vui.

- Vì không có Elmo, mình định rắc nhiều tiêu để ăn, và cậu nói nữa đi.

- Anh ta mặc quần sóc để chạy trông rất bảnh...

Khi Annie lấy nhật ký trong xách ra thì đã gần nửa đêm. Hôm nay mình gặp hai người đàn ông. Tim mình như to thêm ra trong ngực và muốn vỡ toang. Mình cảm thấy vừa lo sợ vừa hân hoan. Hôm nay, một bà ở Texas mua ba bức tranh của Jane. Công việc làm ăn tăng gấp bốn lần.

Annie nhìn vào lịch trên cái bàn nhỏ dùng tạm thời ở phòng sau. Đúng hạn nộp thuế hàng quí rồi. Cô nhìn những dãy số ghi trong cuốn sổ cái, cặp mắt căng thẳng. Cô nói với Jane:

- Chúng ta cần có một thư ký kế toán. Công việc này làm ta mất thì giờ quá. Elmo như con mèo trong chuồng rồi. Ông ấy nói chúng ta cần mở thêm một tiệm nữa gần trường Baptist College ở Bắc Charleston. Làm sao ta vừa coi sóc tiệm ở đấy vừa coi sóc ở đây được?

- Chúng ta phải có người đại diện. Một trong hai chúng ta cần ở đây luôn. Chúng ta đã thuê hai người làm việc bán thời gian. Và chắc phải thuê thêm nữa. Elmo có đầu óc kinh doanh, nhưng ông ấy đã đẩy chúng mình vào chỗ rối rắm.

- Mình biết, - Annie đáp - Nhưng ổng nói đúng. Đã đến lúc mở tiệm khác. Chúng ta có thể làm được nếu không đi đâu hết. Lạy Chúa, Jane, cậu nhớ chúng ta nhờ vào mười cái bình đựng cà phê mua ở Super Mart khi mới mở tiệm chứ? Một bình rót được 12 tách mà tất cả 10 bình hoạt động suốt ngày. Cái máy pha cà phê hiệu Bunn kỳ diệu, thật là của trời cho. Mình rất nôn đến khi có đủ tiền để mua máy pha cà phê sữa bằng hơi. Máy này rất tuyệt.

- Này Annie, chúng ta đã đi đúng hướng. Chúng ta bán cà phê thu được nhiều lợi nhuận hơn làm những công việc khác rất nhiều. Mình vừa vẽ vừa uống cà phê thoải mái, và làm chủ một nửa công việc kinh doanh đang phát đạt. Ta còn muốn gì hơn nữa?

- Làm việc nhiều thì giờ quá. Hết ngày là chỉ còn nước đi ngủ. Chúng ta có hai người đàn ông rất dễ thương. Mình phải thú thật như thế, - Annie cười.

- Nói đến đàn ông, mình hỏi ông giáo sư ra sao rồi?

- Ổng gọi hẹn ba lần, ba lần hủy bỏ. Mình hết tin ổng. Thế bây giờ cậu bằng lòng thuê thư ký kế toán để làm việc này chứ?

- Bằng lòng. Hôm nay mình sẽ tìm. Mình vẽ thiếp sành sõi rồi. Bây giờ mình có thể nhắm mắt mà vẽ. Tuần trước có một anh chàng đến đây, nói rằng ảnh muốn treo vài bức tranh của mình trong phòng trưng bày của ảnh ở phố Charlotte. Ảnh nói bút pháp của mình gần giống Josie Edell. Mình không biết họa sĩ này là ai, nhưng anh ta có vẻ khâm phục lắm.

- Ồ Jane, thế thì quá tuyệt. Bây giờ nhất trí rồi nhé. Cậu sẽ tìm cho chúng ta một người làm kế toán. Mình sẽ đến đại học dán thông báo thuê người làm bán thời gian, rồi đi đến trường Baptist College để xem tình hình ra sao.

- Vì cậu đến trường đại học, tại sao không đem đến biếu ông giáo sư ít cà phê và bánh ngọt? - Jane láu cá hỏi.

- Tại sao cậu không lo việc của cậu? - Annie cười.

- Điện thoại reo kìa, - Jane nói.

- Điện thoại reo mãi, cậu nghe đi.

- Cậu gần hơn, - Jane đáp lại.

- Tiệm Hoa Cúc đây, - Annie vui vẻ nói.

- Cô Clark phải không, hay cô Abbott đấy?

- Annie Clark. Tôi có thể giúp gì ông?

- Tôi là Peter Newman. Giọng Annie liền trở nên gay gắt.

- Ông cần gì đấy, ông Newman?

- Tôi xin phép được xem xét kỹ chiếc xe của cô và xe của cô Abbott. Chúng tôi kiểm tra tất cả xe hơi. Có thể tìm thấy vài sợi vải của cái bao đựng bạc trong xe. Hiện chúng tôi có giả thuyết là tên trộm ném vào trong một chiếc xe để mở cửa sổ, rồi sau đó tên thứ ba đến lấy.

- Chuyện này khó đấy, ông Newman à. Xe tôi bị hỏng máy cách đây ba tuần, cho nên tôi đã bán cho cửa hàng mua đồ phế thải rồi. Tôi có thể đưa cho ông tên của người mua đồ phế thải. Còn xe của Jane hiện ở đây, nếu ông muốn xem thì cứ đến.

- Khi nào thì thuận tiện cho các cô?

- Tôi sẽ đưa điện thoại cho Jane để ông và cô ấy hẹn giờ với nhau. Còn người mua đồ cũ là Công ty Casey và Con trai ở Jedburg.

Annie nhăn mặt đưa máy điện thoại cho Jane. Cô quay lưng để dọn dẹp giấy tờ trên bàn, tim đập thình thịch, to đến nỗi cô nghĩ Jane cũng nghe được.

Jane dằn cái máy điện thoại lên giá thật mạnh.

- Thằng cha mắc dịch không chịu từ bỏ. Tìm sợi vải trong xe! Cậu có tin hắn sẽ quấy rầy chúng mình không? Hắn sẽ đến đây lúc 6 giờ ngày thứ Tư. Lạy Chúa, Annie, nếu xe mình có sợi vải thì sao?

- Jane, cậu không làm gì sai trái hết. Nếu có ai ném cái gì vào xe cậu rồi sau đó đến lấy ra, cậu không chịu trách nhiệm về chuyện đó.

- Chắc ta phải nói như thế khi cảnh sát đến bắt. Đêm hắn đến nhà mình, nhìn mặt hắn là mình biết hắn không tin chúng mình, chắc hắn nghĩ chúng mình làm điều gì sai trái. Hắn có vẻ nghi ngờ chúng mình.

- Hắn làm công việc của hắn. Hắn không có bằng chứng gì hết. Trên tivi người ta đã nói rõ rồi.

- Phải. Thế thằng cha ấy nói gì với cậu về chiếc xe cà tàng của cậu?

- Mình nói đã bán cho người ta để họ lấy sắt vụn rồi.

- Thằng cha ấy thế nào cũng dựa vào việc này để làm khó dễ cậu cho mà xem. Cậu tin mình đi.

- Có phải cậu nghĩ như thế không?

- Phải, mình nghĩ thế. Có lẽ hắn nghĩ rằng cậu làm thế để phi tang bằng chứng. Mình cam đoan bây giờ chắc hắn đang gọi đến người mua đồ sắt phế liệu. Tim Annie thót lên.

- Cứ để cho hắn gọi. - Giọng cô nghe có vẻ khinh thường khiến Jane cau mày. - Mình nghĩ thằng cha này là đồ chồn cáo, mình không thích hắn ngay từ khi mới gặp. Hắn tinh quái. Nếu hắn quấy rầy chúng ta nữa, mình nghĩ chúng ta phải báo cho công ty hắn biết.

- Mình đồng ý ta phải làm thế.

- Hà! Cậu phải thay mình nghe điện thoại thôi. Như thế không có gì làm cho mình sung sướng hơn.

- Mình sẽ cố tìm một thư ký kế toán kiêm trả lời điện thoại. Mình đi một lát sẽ về ngay. Việc này mình sẽ giao cho anh ta hay chị ta.

- Làm thế hay hơn. Mình muốn như thế. Chúc may mắn, Jane.

Annie ngồi một hồi lâu, một tay để trên máy điện thoại. Cô có nên điện thoại cho Hãng Casey và Con trai, hay cứ để cho họ làm gì thì làm? Nếu chiếc xe đã được ép lại thành một khối sắt, họ có thể nạy ra được không nhỉ? Chắc họ đã tháo nệm tháo ghế ra? Hãng Casey và Con trai có đem bán nệm và ghế ngồi đi không? Liệu anh chàng thám tử bảo hiểm có làm cho họ sợ không? Nếu có, thì anh ta đã làm tròn nhiệm vụ của ảnh. Cô sợ khiếp vía.

Chú thích:

[1] Lazy Daisy.