← Quay lại trang sách

Chương hai mươi

Những người kia là ai mà đi vào đi ra lũ lượt trong phòng Elmo thế? - Annie hỏi. - Tôi nghĩ chỉ có người trong gia đình mới có thể vào thăm bệnh nhân ở phòng cấp cứu chứ. Clay đâu rồi?

- Annie, vui lòng ngồi xuống, - Jane nói. - Cô làm cho tôi lo quá. Tôi cũng rất bực mình về chuyện này như cô. Tôi không biết những người này là ai. Clay đi ra ngoài với Daisy và mấy con chó. Như cô đã biết, họ không cho chó vào bệnh viện. Khi đến lúc, họ sẽ cho chúng ta vào thăm. Tại sao cô không đi ra ngoài để xem tình hình ra sao. Tôi đợi ở đây. Nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi cô.

- Cô có muốn uống cà phê không?

- Tôi uống cà phê quá nhiều trong mấy giờ qua rồi. May cho Elmo là ông bác sỹ già của Elmo đang còn hành nghề. Elmo cảm thấy mừng khi gặp ông ta. Có thể chúng ta phải ở đây lâu. Cô thấy có nên nhờ Clay đem Daisy và Charlie về phòng ở khách sạn của ảnh không. Chỉ đem được chú chó về Bốn Mùa thôi, vì ở Ritz người ta không cho thú vật ở. Chúng ta hy vọng bỏ con Charlie vào trong bao nhỏ của ảnh. Tôi nghĩ Clay có thể giải quyết các chuyện có thể xảy đến. Tôi không nói các chuyện sẽ xảy đến. Và còn Jake nữa. Anh ấy nghĩ không có ai đến gần con chó này được. Cô thấy anh ấy hành động ra sao khi họ đẩy Elmo vào xe cấp cứu không?

Annie cười lớn với bạn.

- Cô nghĩ sao, Jane? Tôi nghĩ chắc tôi sẽ tin anh ấy suốt đời. Tôi biết tôi mới quen anh ấy trong một thời gian ngắn thôi. Thỉnh thoảng có lắm chuyện lạ đời. Và anh ấy đã làm cho trái đất chuyển dịch. Không ai làm cho tôi cảm giác ấy. Tôi còn thương con chó ấy nữa. Đừng góp ý, Jane. Tôi không ưa chuyện cô đóng vai trò người mai mối.

- Này nhé, anh ấy không làm trái đất chuyển dịch cho tôi.

- Cô phải nhớ chuyện này chứ! Annie mỉm cười.

- Tôi mong có Tom ở đây.

- Anh ấy sắp đến rồi, Annie. Bây giờ cô xuống dưới lầu ăn cái gì đi. Mà này, trông cô khiếp quá.

- Jane, cô cũng vậy. Chúng ta đều quá khủng khiếp. Tôi không ngờ chuyện xảy ra ở đây như thế. Tôi cứ tưởng Elmo... sẽ ngủ luôn. Ông ấy thích bố trí công việc đâu vào đấy.

- Annie, đừng dằn vặt mình nữa. Chúng ta đã đưa ổng về đây đúng lúc. Ổng đã bán xong một toa thuốc. Ổng đã về thăm cửa hàng cũ mà ổng đã gắn bó gần suốt cả cuộc đời và thấy cửa hàng không thay đổi. Ổng đã lấy lại cái biển hiệu của ổng, bây giờ vẫn còn giữ khư khư trên tay. Họ không cạy mấy ngón tay của ổng ra được. Bác sĩ Quilan nói cứ để thế, không sao. Chúng ta đã làm hết sức rồi. Elmo thường nói đừng nhìn lui.

Annie bước ra khỏi phòng.

Trời mùa thu với nắng vàng thật đẹp. Không nóng mà cũng không lạnh. Một ngày tốt cho Elmo. Cô nhấp nháy cho nước mắt chảy đi.

Clay, Daisy và hai con chó thấy Annie bèn chạy đến. Cô muốn nhào vào vòng tay của Clay hơn làm bất cứ việc gì trên đời. Nhưng cô cố kiềm giữ mình mà không biết tại sao.

- Clay, tôi thật cám ơn anh đã đến đây. Anh đã cứu tôi như thế là hai lần. Tôi rất cám ơn. Tôi nhờ anh thêm việc này. Tôi không biết làm sao... tôi muốn nói là chúng ta phải ở lại đây thêm một lát nữa. Anh có bằng lòng đem Daisy về khách sạn được không? Anh khỏi cần phải đi quanh bệnh viện như thế này. Anh đã nói anh không thể để Jake ở đâu, tức là nó lúc nào cũng phải ở bên anh.

- Cô nghĩ cô không cần tôi ở đây à?

- Biết nói sao với anh đây? Tom đang trên đường đến đây. Có thể anh ấy sắp đến. Chúng ta cần làm cho Daisy yên ổn thôi. Jane tin anh chăm sóc con gái cô ấy. Cổ hoàn toàn ký thác cho anh.

- Clay cảm thấy ngực như hụt hơi.

- Tôi sẽ không phụ lòng tin. Nếu cô cần tôi, cô gọi tôi chứ?

- Dĩ nhiên.

- Cô có chắc là trái đất không chuyển dịch không?

- Không. Vững như tảng đá. Nếu anh khéo léo, tảng đá mới nứt được. Clay cười.

- Chắc cô lo về anh chàng cà phê ấy phải không?

- Không.

- Nếu lời đề nghị giao việc cho tôi còn hiệu lực, tôi xin nhận.

- Cứ xem như việc đó là của anh. Cái gì làm cho anh chấp nhận lời đề nghị của tôi?

- Nhóm của cô toàn là những người tốt. Tôi thích ông già ấy. Jane thật tuyệt. Tôi thích thái độ làm mẹ của cô ấy. Anh trai cô cũng là người rất dễ thương, còn cô thì rất tuyệt vời. Tôi đòi hỏi gì nữa!

- Clay Mitchell, anh cũng là một người tuyệt vời. Tôi yêu con chó của anh. Tôi phải vào lại trong bệnh viện. Jane hay tôi sẽ gọi anh để biết anh ở đâu. - Cô ôm hôn Daisy, thọc lét dưới cằm của Charlie. Rồi Annie ngồi xổm xuống trước mặt Jake, cô nói: - Nghe tao nói, chú bự. Mày đã cứu sống tao. Hãy chăm lo các thứ, được không?

- Gâu.

- Thế thôi à? - Clay hỏi. - Không có gì cho tôi à?

- Phần anh tính sau. - Annie cười gượng. - Tôi muốn bảo đảm việc tôi sẽ đứng vững trên mặt đất, khi lần sau anh cố làm cho trái đất chuyển dịch.

- Tôi bắt đầu nghĩ là tôi đã bị thiệt thòi.

- Có thể chưa hẳn như thế, - Annie cười, véo má anh.

- Còn anh chàng cà phê thì sao? Có phải anh ta làm cho trái đất chuyển dịch không? Annie cười to kinh ngạc.

- Anh ta đã kết vòng hoa quàng cổ ti tiện, - cô quay đầu lui nói lớn khi đi vào cửa bệnh viện.

Khi cô nhìn theo dãy hành lang dài dẫn đến thang máy, bỗng tim cô đập mạnh. Cô thấy ai như là Peter Newman. Từ dáng đi cho đến vẻ mặt khi nhìn nghiêng và cảm thấy quá lo sợ.

Annie đi lui, vào quán cà phê. Trong quán sực nức mùi thơm như trong tiệm dược phẩm của Elmo. Cô gọi nước giải khát và hai cái bánh lớn để đem đi. Khi cô vào phòng đợi, Jane đang lấy khăn giấy che miệng để khóc.

- Có chuyện gì à? Có chuyện không ổn phải không? - Annie hỏi.

- Không có gì thay đổi. Bác sĩ của Elmo có ra nói cho tôi biết thế. Chỉ nói được một phút, máy đã gọi ông ta vào có chuyện khẩn cấp. Ông ấy già như Elmo mà vẫn còn hành nghề thầy thuốc và săn sóc bệnh nhân. Việc này có vẻ bất công.

- Ổng không già như Elmo đâu, Jane à. Ồng nói gì?

- Ổng nói Elmo đã yêu cầu nhiều chuyện kỳ lạ và họ đang thực hiện cho ông ấy. Ông mục sư của ông ấy đang trên đường đến đây. Cô biết các bác sĩ không bao giờ cho phép làm thế nếu chưa đến lúc. Ông cho tôi cảm giác là sự chấm dứt chỉ còn vấn đề từng giờ thôi.

- Chúng ta vào trong có được không?

- Chưa. Đang có nhiều người ở trong ấy. Tôi không biết họ vào vì Elmo hay là vì bệnh nhân nằm giường gần đấy. Bác sĩ Quilan nói người y tá sẽ cho chúng ta biết khi nào thì được vào. Bánh ngọt à, Annie?

- Không có gì ngoài bánh ấy. Tôi mua cho có mua thôi. Nếu cô không thích, cứ ném vào thùng rác. Clay đã đem Daisy về khách sạn rồi. Anh ấy sẽ nhận công việc chúng ta đề nghị. Ảnh nói chúng ta là những người tuyệt vời.

- Chúng ta tuyệt vời thật, - Jane tự hào nói.

- Tôi hy vọng Elmo không đau đớn gì. Cô có nghĩ thế không, Jane?

- Đúng, tôi nghĩ thế. Bác sĩ cho biết ông ấy thanh thản lắm. Khi tỉnh khi mê. Chuyện như thế này thường thấy trong sách và trên xinê. Tôi không muốn khóc, nhưng không nín được. Những người kia là ai thế?

- Ai biết được? - Annie nói nho nhỏ.

Cô nghe tiếng xột xoạt trước khi thấy chị ta, chị mặc bộ đồng phục trắng, ủi hồ cứng, tiếng áo quần kêu xột xoạt khi chị bước nhanh trên nền nhà bóng láng. Thế mà cô cứ nghĩ các cô y tá bây giờ mặc quần ni lông mềm mại và đi giày êm ái. Cô nhìn lên. Người y tá lớn tuổi vẫn đội mũ lưỡi trai hồ cứng. Thế là Elmo được những bàn tay rành nghề chăm sóc. Cô nghe tên của bác sĩ Quilan trên loa phóng thanh.

- Mời các cô theo tôi, nhanh lên.

Annie chạy đi. Jane chạy theo sau.

Khi vào phòng, bỗng Annie đột ngột dừng lại. Mẹ kiếp! Những người đàn ông này là ai thế? Cô cất tiếng gay gắt hỏi:

- Các ông là ai? Các ông muốn gì? Các ông làm gì ở đây? Chỉ có người trong gia đình mới vào thăm bệnh nhân trong phòng cấp cứu thôi. Mời ra khỏi đây hết cho! Elmo lên tiếng thì thào rất khó nghe.

- Annie, Jane, tôi mời họ đến đây đấy. Tôi muốn các cô bình tĩnh mà nghe. Annie cắn môi dưới, rồi nắm tay trái của Jane. Cô cảm thấy người run run. Cô lắng nghe, mặt hoảng hốt. Cô không nhìn, nhưng cảm thấy đầu gối của Jane bắt đầu khuỵu xuống. Cô nắm chặt Jane để giữ cô đứng yên.

- Không đúng! - Elmo không phải là người tìm thấy số tiền. Chính tôi! - Annie hét to. - Elmo rút lui lời đi.

- Thưa cô, ông Richardson đã khai với chúng tôi cách đây 30 phút. Có ông bác sĩ đây làm chứng. Lời khai đã được ký tên và có người làm chứng. Tôi là Cảnh sát trưởng Tobias. Annie gay gắt nói:

- Các ông hãy xé ngay tờ giấy ấy đi. Ông Elmo Richardson không bao giờ làm chuyện ấy. Tại sao quí ông không nghe lời tôi?

- Không, không phải Annie, mà cũng không phải Elmo. Chính tôi, - Jane nói, giọng cương quyết mạnh bạo. - Các ông xé tờ giấy thú tội ấy đi. Tôi thú nhận tội ấy.

- Ông Richardson nói các cô nói gì tùy các cô. Chúng tôi chỉ biết dựa vào lời thú tội của ông ấy thôi. Ông ấy đã cho chúng tôi biết rất đầy đủ chi tiết. Nói xong, nhóm đàn ông đi ra khỏi phòng cấp cứu đông người. Annie nhào đến giường, nước mắt đầm đìa hai má.

- Elmo, tại sao ông làm như thế! Ông đừng làm thế. Hãy rút lời lui. Tôi không để cho ông làm thế đâu, - cô van nài. Cô cảm thấy tay ông để lên đầu cô, kéo cô sát vào người ông. Cô phải gắng hết sức mới nghe được tiếng ông.

- Để yên thế, Annie. Hãy sống cho yên ổn. Bây giờ các cô yên ổn rồi. Tôi đã cố giúp cô và Jane. Tôi đã hứa với hai cô tôi luôn luôn chăm sóc hai cô.

- Làm sao ông biết, Elmo? - Annie hỏi nhỏ.

- Tôi biết hết. Sau ngày ấy cô thay đổi hẳn. Cô không như trước nữa. Cô đã trả hết tiền lui. Tôi biết cô sẽ trả. Mọi người đều hoan hỉ. Cho nên cô bỏ qua hết đi. Tôi muốn cô hứa, Annie.

- Không được, Elmo. Tôi đã lấy số tiền ấy. Tôi phải trả giá. Tôi muốn trả cái giá ấy một ngàn lần rồi. Chỉ vì tôi không can đảm mà thôi. Tôi không muốn để cho mọi người nghĩ ông là tội phạm. Ông nghe tôi nói không, Elmo. Tôi không hứa với ông!

- Hứa đi, Annie. Tôi chỉ yêu cầu cô có thế.

Và vì cô không từ chối được ông điều gì, nên cô phải hứa với ông, giọng tức tưởi vì nước mắt.

- Thế là bất công, Elmo, tôi được rảnh nợ, còn ông thì mang vết nhơ trong trí nhớ của mọi người.

- Cô không rảnh nợ đâu, con ơi. Giữ kín sự bí mật mới là hình phạt. Cuối cùng, chính ta mới là người rảnh nợ.

- Jane có biết không?

Annie đợi lâu mà vẫn không nghe ông trả lời, cô hốt hoảng, gọi lớn:

- Elmo! Elmo!

- Biết, cả hai chúng tôi đều biết. Bỗng ông ra đi, bàn tay cứng đờ trong tay Annie.

- Jane!

- Tôi đây, Annie.

- Ông đi rồi.

- Tôi biết.

- Cả hai người biết tôi lấy số tiền mà không nói lên một tiếng.

- Cô nói cái gì đấy, Annie?

- Cô quá biết tôi nói cái gì rồi.

- Không, tôi không biết, Annie à. Khi tôi đã hứa cái gì, nhất là hứa với người chết, tôi giữ lời hứa. - Jane cúi xuống hôn lên má hóp của Elmo. - Nếu cô muốn được một mình vài phút, tôi ra đợi ở ngoài. Chuyện gì xảy ra trong phòng này, hãy để nằm yên trong phòng này, Annie à. Để nằm yên ở đây vĩnh viễn.

- Elmo, chúc ông đi với thiên thần, - Annie thì thào nói, nước mắt chan chứa.

Khi ra ngoài, trong ánh nắng xế chiều yếu ớt, Annie quay qua nói với Jane:

- Sẽ không có ai tin lời thú tội của Elmo Richardson đâu. Jane, cô nghe tôi nói chứ, sẽ không có ai tin điều này đâu.

- Bây giờ chúng ta làm gì?

- Cô về khách sạn. Daisy đang đợi cô. Tôi vào trong bệnh viện, thu xếp công việc. Đừng lo cho tôi.

- Annie.

- Vâng.

- Tôi rất ân hận.

- Tôi cũng thế Jane à. Khi Annie ra khỏi bệnh viện để gọi tắcxi, trời đã tối hẳn. Cô cảm thấy chán nản, ngao ngán. Cuộc đời vẫn tiếp tục trôi. Elmo nói cuộc đời vẫn trôi. Cho dù cô có gởi đăng khắp các báo trong nước lời thú tội của cô, thì cũng không có ai tin cô. Từ ngày cô mới gặp Elmo, ông ấy đã thu xếp hết các việc để chăm sóc cho cô. Nỗi buồn phiền trong lòng cô đã ngấm sâu vào xương cốt cô, cô không thể khóc được nữa. Cô leo lên chiếc xe đang đợi. Cô đi đâu? Đến Bốn Mùa hay Ritz Carlton. Cô đáp nho nhỏ:

- Đến Khách sạn Bốn Mùa.

***

Khi Parker thấy Annie Clark đi qua cửa, anh ta để cái ly đang uống xuống bàn rồi lên tiếng:

- Dừng lại, Annie.

- Chuyện gì đấy, Parker? Tôi không có gì để nói với anh hết. Bây giờ tôi quá mệt rồi. Mà khoan, có chuyện này đáng nói.

Mở đài nghe tin thời sự lúc 11 giờ. Tôi đoán cháu trai của anh trật tàu rồi. Chuyện thật đáng tiếc.

- Annie, chúng ta phải nói chuyện. Tôi không để chuyện này chấm dứt như thế này được.

- Parker, anh không còn lựa chọn nữa. Khi chuyện gì đã chấm dứt, thì nó chấm dứt hẳn. Tôi sẽ gởi cho anh tấm thiệp Giáng sinh. Xin lỗi. Parker đưa tay nắm cô, kéo cô quay lui. Annie liếc thấy cái bóng màu vàng hiện ra rồi cả khối lông nặng 130 pao của con chó giống Labrador nhảy chồm lên Parker Grayson, quật anh ta ngã nhào xuống nền nhà ở tiền sảnh. Annie mỉm cười nhìn Jake đưa cái chân khổng lồ lên giữa cổ của Parker.

- Đấy là trò biểu diễn ngoạn mục nhất của nó, - Clay nói, anh đến đứng bên cạnh Annie.

Ôi! - Parker rên rỉ.

Trò này còn ngoạn mục hơn nữa. Jake có thể để yên như thế mãi. Nó rất có kỷ luật. Tùy theo lời yêu cầu của cô, Annie. Clay nói nhỏ với con chó.

- Giảng hòa đi, Jake.

Jake cúi cái đầu khổng lồ xuống cho đến khi mắt-giáp-mắt với Parker. Rồi nó liếm mặt anh ta từ trên xuống dưới.

- Đấy là trò biểu diễn thứ hai của nó. Nó có thể làm thế cả ngày. Tùy cô yêu cầu, Annie.

- Chỉ sợ mọi người bu đến quá đông thôi.

- Tốt, vậy chúng ta chấm dứt ngang đây. - Clay búng ngón tay. Jake nhích lui, cất chân khỏi cổ của Parker. Parker lồm cồm đứng dậy, mặt đỏ gay. Anh đi lui về phía thang máy, mắt nẩy lửa.

- Như thế là kết thúc rồi, phải không?

- Phải, - Annie đáp. - Clay này, tôi có chuyện này muốn nói với anh.

- Bất cứ chuyện gì xảy ra trước đây đều không thành vấn đề.

- Nhưng nó có vấn đề với tôi. Tôi không thể nói láo nữa. Anh có biết tôi suy nghĩ như thể nào không?

- Nếu tôi làm quan tòa, thì có lẽ đây là chuyện bẩn thỉu. Cô suy nghĩ sao cũng mặc.

- Elmo đã thú nhận trên giường bệnh, và ông ấy đã cứu tôi. Tôi không biết phải xử trí ra sao. Tôi đã nói với những người đàn ông ấy chính tôi là người phạm tội. Họ không tin. Rồi Jane thú nhận. Tôi nghĩ họ cho là chúng tôi đóng kịch với nhau. Elmo sẽ mang theo tội lỗi của tôi xuống mồ. Anh cũng nghĩ chính tôi lấy, phải không?

- Tôi hơi nghi ngờ một chút. Nhưng chính cái tốt của cô đã đè bẹp cái xấu. Cô sẽ được thanh thản. Cô mang mặc cảm có tội suốt đời. Tôi nghĩ Elmo đã thấy được hình phạt ấy, ông ấy là người khôn ngoan. Cô còn cuộc đời trước mắt để đền bù cho lỗi lầm ấy. Tôi muốn giúp cô.

- Anh muốn làm ông Shake, Rattle và Roll ư?

- Phải.

- Cam kết nhé?

Cửa thang máy bật mở. Jake đưa bàn chân to tướng ấn vào con số 15. - Daisy đã dạy cho nó trò ấy. Trong khi tôi ngồi trên nền nhà này, thì Daisy và con chó đã đi thang máy này hàng trăm lần. Cô quên để chìa khóa cho chúng tôi.

- Ồ!

- Phải. À, tôi đưa ba cô đi ăn tối nhé?

- Còn Jake và Charlie thì sao? - Annie hỏi.

- Tôi không mời vào tiệm sang trọng làm gì. Tôi mời đến các tiệm bình dân ở Burger King.

- Vậy thì tùy anh, - Annie nói.

- Sao thế Annie?

- Tôi phải đọc cái gói giấy tờ ấy. Tôi và Tom sẽ đem cái kẹp hồ sơ ấy giao cho cảnh sát. Tom có mang tin mới đến cho anh.

- Tin gì thế?

- Tom có gọi đến cơ quan cảnh sát ở Charleston, họ nói rằng Andrew Pearson đã ăn cắp cuốn sách trong thư viện dạy cách làm bom. Họ đã tống đạt giấy bắt hắn. Tôi nghĩ là bây giờ mọi việc yên ổn cả rồi. Tối nay chúng ta sẽ xem thêm nhiều tin tức trên đài.

- Cô đã yên tâm chưa? Annie?

- Chưa. Nhưng tôi sẽ yên tâm. Tôi cần thêm ít thời gian nữa. Ngày mai Elmo sẽ được hỏa táng. Tôi sẽ đem tro của ông về nhà. Ngày nào đó, khi tôi đã có nhà ổn định và có gia đình riêng, tôi sẽ thờ tro của ông. Dĩ nhiên là phải có sự chấp nhận của Jane.

Clay gật đầu.

- Nói đến thời gian, tôi lại nghĩ đến Jake và tôi.

- Elmo tin rằng đêm thức canh người chết nên tổ chức như bữa tiệc. Ổng ghét khi thấy chúng ta khóc lóc. Ổng biểu tôi hứa rằng sau khi ổng qua đời, chúng ta sẽ tổ chức một buổi khiêu vũ, hay làm cái gì đấy cho vui. Chúng tôi đã hứa thế. Anh có tin nổi không. Tôi ước sao nghĩ ra được cách tổ chức như lời trăn trối của ổng.

- Đừng ráng, Annie.

- Thật sung sướng có anh đến, Clay. Tôi nói thật đấy.

- Tôi biết. Bởi thế tôi mới ở lại.

***

Jane tắt máy truyền hình. Cô nói:

- Tôi đoán như thế rồi. Tôi nghĩ thế nào họ cũng làm ồn cái tin thú tội của Elmo. Ở thành phố mà có cái tin gì hấp dẫn hơn, thì có lẽ họ sẽ không cần nói đến chuyện ấy làm gì. Tôi cá là ngày mai báo chí sẽ nhét cái tin này vào trang chín. Tin về Andrew Pearson có vẻ giật gân hơn tin về Elmo, và thằng này sẽ đi ăn mày! - Thôi, tôi đi ngủ đây.

- Tôi cũng đi ngủ, - Tom nói, cố tình ngáp thật lớn. - Này Clay, Jake đã có vẻ ngủ say trong phòng của Daisy, với Charlie nằm bên cạnh.

- Đừng đùa chứ, - Clay đáp cho qua chuyện. Khi mọi người đã đóng cửa, Clay nói:

- Anh biết tôi nghĩ sao không?

- Tôi quá biết chuyện anh nghĩ rồi, Mitchell à. Có phòng rất HẾT rộng ở khách sạn Ritz Carlton còn trống. Tôi phải đi đâu cho xa? Và chúng ta có ít ra bốn chiếc xe để lựa chọn mà chạy qua đấy. Nghĩa là chúng ta muốn chạy qua đấy. Anh nghĩ như thế phải không?

- Tôi cũng nghĩ như thế, - Clay nhăn mặt.

- Không!

- Phải, tôi đi. Tôi không làm trái đất chuyển dịch cho bất cứ ai. Tôi đã nghĩ như thế đấy!

- Không!

- Phải.

- Vậy anh sẽ làm gì cho anh?

- Tôi sẽ làm những cái bánh kếp thật ngon. Con chó của tôi thương tôi. Những đứa bé thích tôi. Tôi là người kiên định và đáng tin cậy. Tôi đã có công việc. Tôi yêu vô điều kiện. Tôi sẽ cố không làm điều sai trái. Nhưng hàng năm tôi thường bị phong độc hành hạ. Tôi lâm vào tình trạng bẩn thỉu bê bối quãng hai tuần mới sạch sẽ lại.

- Cô gái nào mà chê anh, chắc là điên!

- Phải, phải, tôi cũng nghĩ thế. Vậy anh có muốn đến ở bên khách sạn Ritz không? Chúng ta có thể nhảy nhót ở bên ấy.

- Anh nói nghe tuyệt quá, Clay Mitchell. Tôi chạy đua với anh ra cửa nhé!

Nghe thế, Annie nhoẻn miệng nở một nụ cười thật tươi. HẾT