Chương mười chín
Annie giúp Elmo nằm vào cái giường cỡ lớn. Trông ông già quá hom hem, quá yếu, quá bệnh hoạn đến nỗi cô muốn khóc.
- Elmo, đến giờ ông uống thuốc rồi.
- Tôi không uống thuốc nữa, Annie. Tôi sẽ ngủ một giấc, rồi dậy, uống một ly Skót lớn không có đá. Tôi biết cô có việc phải làm, vậy cô đi làm công việc đi. Tôi khỏe. Chưa đến lúc tôi chết đâu. Tôi biết lúc nào tôi sẽ chết. Tôi không nói láo với cô đâu, con gái à. Trông ông quá mệt mỏi. Annie âu yếm đưa tay vuốt những sợi tóc lưa thưa nơi trán ông ra sau:
- Tôi biết rồi, ông Elmo. Tôi sẽ cố không đi quá một giờ, hai giờ là tối đa. Jane nói cô sẽ ở đây với ông.
- Không cần thiết. Tôi sẽ ngủ. Các cô đến đây để làm việc, vậy các cô đi làm đi. Tôi khỏe rồi. Vả lại, tôi biết cách ấn vào con số không trên máy điện thoại nếu tôi cần sự giúp đỡ.
Annie hôn cái má nhăn nheo của ông. Thỉnh thoảng cuộc đời bất công. Những người tốt như ông Elmo Richardson phải sống lâu mới đúng.
Ngồi ở phòng khách, Annie nhìn vào nét mặt lo âu của Jane.
- Ông ấy muốn chúng ta đi làm những công việc mà chúng ta cần làm khi đến đây. Ông không chịu uống thuốc. Tôi không cách gì nói cho ổng uống được. Ông sẽ ngủ trong một lát. Cô và Daisy có kế hoạch và... tôi có vài kế hoạch riêng. Làm sao mà sau ba giờ chúng ta gặp lại nhau. Tôi nói với Elmo tôi sẽ quay lui sau hai giờ. Tôi gia hạn thêm một giờ. Tôi nghĩ thế nào ông cũng ngủ một giấc từ ba đến bốn giờ. Phòng mát, tôi đã kéo màn kín hết rồi. Chắc không có ai gọi đến, cho nên điện thoại sẽ không đánh thức ông dậy. Vả lại, tôi sẽ gọi nhân viên trực dặn họ đừng nối đường giây lên phòng. Tom có thể gọi đến, cho nên khi có dịp tôi sẽ gọi cho ảnh. Tôi sẽ thuê xe. - Như thế được không, Jane?
- Thế là tốt, Daisy và tôi sẽ đi bộ. Nếu chúng tôi mệt, tôi sẽ gọi tắcxi. Đừng lo cho chúng tôi. Cô cần đi đâu thì cứ đi. Tôi muốn thay đổi giày. Đến tiền sảnh, Annie đi nhanh qua bàn tiếp tân rồi quay lui.
- Này anh, tôi ở phòng 15-2. Đừng nối đường dây lên phòng cho đến khi tôi yêu cầu lại. - Một giây sau, cô đi qua góc kia, tay cầm thẻ tín dụng. - Tôi cần chiếc xe cỡ lớn. Tôi đã gọi đăng ký trước rồi. Tôi tên là Anna Clark. - Annie nháy mắt kinh ngạc khi thấy chùm chìa khóa lướt trên quầy. Cô đã đăng ký trước rồi.
- Chiếc xe thứ ba ở hàng thứ nhì. Thùng xăng đầy. Trả lại xe cũng xăng đầy thùng như thế. Trên xe có bản đồ chỉ đường đi. Xin ký ở đây. - Annie ký tên vào hai chỗ và ký tắt chữ đầu vào ba chỗ khác.
- Chúc bà đi thuận lợi, thưa bà. Thưa bà! Bỗng cô cảm thấy mình già như Elmo. Khi xe chạy trên cầu Pontiac có màu xám bạc, Annie hạ kính cửa sổ xe xuống. Cô nhích đi từng tí một trong đám đông xe cộ, rẽ sang phải vào đường Arlington rồi rẽ trái vào Đại lộ Commenwealth và chạy miết đến Đường Đại học.
Đại học Boston lù lù hiện ra trước mặt cô. Cô cảm thấy hồi hộp khi nhìn trường đại học. Cô lái quanh cho đến khi thấy biển hiệu ghi “Chỗ đậu xe của khách”. Cô làm gì ở đây? Không chóng thì chầy, các tội phạm đều trở về hiện trường xảy ra tội ác. Rõ ràng đây là hoàn cảnh của cô. Cô không thể không tự hỏi có ai nhìn cô không. Cô có cảm giác như có nhiều ánh mắt đang nhìn phía sau cô. Ở một chỗ trống trải như thế này, cô là mục tiêu rất rõ ràng, sống động. Bây giờ cô không lo đến chuyện này nữa. Cô đã có công việc để làm. Cô tin chắc cô sẽ tìm ra điều gì cô cần tìm ở trong thư viện đại học nằm ở đâu đây. Nếu không có ở đây, thì ở kho lưu trữ văn thư của tờ báo địa phương. Có lẽ công việc mà cô cần làm, là hỏi ai đấy để biết bố của Andrew Pearson ở đâu. Người dân địa phương thường biết địa chỉ của những ai gây ra tai tiếng xấu. Nếu hỏi không ra, cô sẽ phải dùng tiền.
Bốn mươi lăm phút sau, Annie ngồi vào sau tay lái chiếc xe hơi thuê. Cô nghèo bớt hai trăm đôla, nhưng có được địa chỉ nhà của Clyde Pearson, số điện thoại cũng như lời chỉ đường đi đến nhà ông ta ở Boston. Cô cũng có địa chỉ của chàng trai bị bắn chết trong vụ cướp ngân hàng, để đề phòng trường hợp cô cần đến thăm gia đình nó.
- Đã đến lúc thực hiện việc này ngoài phố, - Annie nói lẩm bẩm khi cô găm chìa khóa vào ổ máy. Cô nhìn xuống bản đồ trên chỗ ngồi bên cạnh, rồi nhìn vào sự chỉ dẫn đường đi trên tay. Beacon Hill. Tốt, cô biết chỗ này. Cô lái xe đi, không biết cô sẽ làm gì khi giáp mặt với bố của Andrew Pearson.
Con đường dẫn đến đây thật đẹp, có ba làn xe, nhà cửa càng lúc càng đẹp hơn. Cô cảm thấy từ sau các cánh cổng sắt của các ngôi nhà đẹp đẽ ấy toát ra mùi tiền bạc lâu đời. Cô lái chậm cho đến khi tìm ra số nhà cô cần tìm. Cô cho xe chạy vào đoạn đường ngắn đến trước cổng, đợi hệ thống loa trong nhà hoạt động. Khi cô nghe có tiếng nói lè nhè hỏi cô cần việc gì, cô đáp:
- Tôi đến gặp ông Pearson.
- Tên cô là gì?
- Anna Clark. Tôi là... bạn của Andrew, - cô nói láo. Cô đợi một lát để xem thử người ta có nói gì nữa không. Khi thấy hệ thống loa vẫn im lặng, cô bước lên xe lại. Cánh cổng kiểu tuyệt đẹp liền mở ra. Annie liền lái xe vọt nhanh vào, mong sao người mở cổng không đổi ý.
Đến gần, ngôi nhà không đẹp bằng khi ở ngoài đường nhìn vào. Cửa sổ cần phải lau chùi, cũng như cái máng xối bằng đồng. Tầng cấp và tay vịn ở lan can trên thềm nhà cần phải được sơn phết lại. Một bậu cửa sổ đã bị sét rỉ. Đồng tiền xưa cũ phải thế thôi. Annie nghĩ. Cô bấm chuông.
Khi cửa mở, cô gặp một người đàn bà mập mạp, tròn trịa, tươi cười chào đón cô.
- Mời cô vào, cô Clark. Ông Pearson đang đợi cô.
- Đợi tôi à? Tôi mới đến đây có vài giờ. Chắc bà lẫn lộn tôi với người khác rồi.
- Tôi không lẫn lộn đâu. Ông Pearson đã nói, thế nào có ngày cô cũng đến đây, - giọng người đàn bà trở nên có vẻ ân hận. - Tôi ước chi cô đến sớm hơn. Ông Pearson không được khỏe. Vài ngày nữa có thể ông ấy không nhớ gì hết. Tôi đã gọi lên lầu báo cho người y tá của ông biết cô đã đến đây. Cô cứ đi lên; cánh cửa thứ nhất ở bên phải. Cô dùng trà hay cà phê, tôi mang lên?
- Không, cám ơn. - Tại sao ông Pearson đợi cô? Annie leo lên chiếc cầu thang bằng gỗ gụ đẹp đẽ, cô ngạc nhiên khi thấy cánh cửa sổ ghép kính màu ở chỗ đầu cầu thang. Cái gì cũng sạch, bóng và thơm mùi chanh. Không thấy ở đâu có một hạt bụi hết. Hành lang trên lầu rộng và dài kinh khủng, với những thứ treo trên tường mà cô đoán là ảnh tổ tiên giòng họ Pearson lồng khung mạ vàng, và dưới những tấm ảnh này là những chiếc bàn nhỏ để sách và ảnh lồng khung bạc. Cô gõ cửa nhè nhẹ. - Mời vào, cô Clark, - người y tá lên tiếng, giọng vui vẻ. - Ông Pearson đang đợi cô. Annie hít vào một hơi thật sâu. Cô không ngờ cô gặp ông Pearson với hình ảnh như thế này. Elmo trông còn lực lưỡng khi so với ông Pearson, vì ông này da bọc xương.
- Ông Pearson, tôi là Anna Clark. Tôi đến để nói với ông về anh con trai Andrew của ông. Ông có biết anh ta ở đâu không, và nếu ông biết, ông có chỉ cho tôi biết không? Bộ xương nằm giữa đống gối đưa lên bàn tay xương xẩu. Ông ta vẫy lui vẫy tới.
- Như thế tức là ông ta không biết Andrew ở đâu. Thằng ấy thỉnh thoảng lén lút về đây. Hắn ăn cắp đồ của bố hắn và hắn tưởng chúng tôi không biết. Ông Pearson đã truất quyền thừa kế của hắn từ sau vụ ăn trộm nhà ngân hàng.
- Tôi rất tiếc. Tôi không biết chuyện này. Tôi cứ nghĩ là ông Pearson tin Andrew vô tội và cho hắn tiền để hắn tìm người đã giữ số tiền ăn trộm, mặc dù số tiền ấy đã được trả lui rồi. Hai bàn tay xương xẩu vẫy mạnh.
- Không, cô Clark, không đúng như thế. Thằng Andrew có đến đây một lần vào lúc đêm khuya và hắn đã lấy sạch tiền trong tủ két của bố hắn. Hắn giả mạo tên hắn trong quỹ phiếu. Theo lời các gia nhân trong nhà thì Andrew là đứa bé bị rối loạn thần kinh. Dĩ nhiên chuyện này xảy ra trước khi tôi đến đây. Những trò tinh quái của thằng bé càng ngày càng làm cho bố nó bực mình. Vụ cướp ngân hàng không làm cho ông Pearson chịu đựng được nữa. Cho nên ông tước quyền thừa kế của hắn. Một tuần sau, ông Pearson bị đột quị. Nhờ chữa trị tận tình, nên ông ta đã bình phục được 75 phần trăm. Rồi khi Andrew được thả ra, ông già tội nghiệp bị đột quị lại.
- Tôi không có bằng cớ rõ rệt, - Annie nói, nhưng tôi tin chính Andrew đã định giết tôi vào một đêm, và đã ném bom vào trong nhà tôi. Tôi không thấy hắn. Trong nhà có trẻ con và một ông già bệnh nặng. Nếu chúng tôi không đi ra khỏi nhà bếp, thì chắc chúng tôi đã chết khi bom nổ. Tôi không biết làm gì. Tôi nghĩ, tôi đến đây hỏi ông biết chỗ anh ấy ở đâu, tôi sẽ cố nói chuyện với anh ta. Anh ta bị tù không phải lỗi của tôi.
Hai cánh tay xương xẩu đập lên đập xuống.
- Ông Pearson hiểu những chuyện cô nói. Ông ấy không nói được. Ông rất buồn cho cô. Khi ông bình phục sau lần đột quị lần đầu, chúng tôi đã nói chuyện với nhau nhiều lần. Tên tôi là Selma Daniel. Ông Pearson đã đọc cho tôi đánh máy một lá thư để đưa cho cô nếu cô đến đây, để cô có thể đưa cho cảnh sát. Andrew không biết lá thư này. Như tôi đã nói, Andrew đến đây nhiều lần, hắn khoe những việc hắn sẽ làm. Hắn đợi cho ông Pearson chết, hắn nghĩ hắn sẽ được thừa hưởng gia tài, nhưng ông Pearson đã thay đổi di chúc từ nhiều năm nay rồi. Mọi người trong nhà này đều sợ Andrew như cô vậy. Lực lượng an ninh có dẫn chó đi kiểm tra quanh nhà. Cảnh sát không làm gì được, vì hắn không có hành động hăm dọa bố hắn. Đây vẫn còn là nơi hắn đăng ký hộ khẩu. Khổ thay, vì thế mà hắn đợi bố chết cũng trở thành hợp pháp. Chuyện nói ra thật não lòng.
- Nếu hắn không ở đây, thì hắn ở đâu?
- Chúng tôi không biết, cô Clark à. Chúng tôi chỉ còn việc là đưa cho cô lá thư ấy và tất cả những thứ giấy tờ khác có lợi cho cô. Ông Pearson gọi giấy tờ này là giấy tờ làm chứng. Cô đem giấy tờ chúng tôi đưa, đến gặp cảnh sát.
- Bà có biết tên nào bạn bè của Andrew không?
- Những bạn cũ của hắn thì bây giờ chẳng dính dáng gì đến hắn. Tôi sợ rằng số bạn bè bây giờ của Andrew là loại người cô không muốn gặp.
- Tôi phải làm việc gì đấy. Tôi không thể ngồi đợi hắn đến để giết tôi và bạn bè của tôi. Tôi đến Boston để tham dự buổi họp mặt với hy vọng lôi cổ hắn ra. Tôi nghĩ có lẽ báo chí rất muốn viết về hắn. Câu hỏi tiếp theo của tôi là nếu Andrew bị tâm thần rối loạn như thế, tại sao không chữa trị cho hắn?
- Trời ơi, thằng bé đã được đưa đến nhiều trung tâm chữa trị tâm thần rồi. Tên các bác sĩ tâm thần chữa trị cho hắn kể cả một danh sách dài thòng. Ở nơi nào người ta cũng trắc nghiệm khả năng tâm thần của hắn. Hắn rất khôn ngoan, hắn trả lời những câu hỏi rõ ràng, chính xác. Tôi đoán hắn mong ông Pearson mau chết. Ông ấy sợ hắn, nên tìm phương án khác để hành động. Đây là những điều ông ấy đã viết ra để đưa cho cô.
- Tại sao lại tôi? Tại sao Andrew chọn tôi?
- Hắn tin rằng chính cô giữ số tiền ấy, và nếu cô trả lui, thì hắn sẽ có bản án nhẹ hơn, hay hắn có thể xin tòa cho làm những công việc lao động công cộng. Sự thật không phải thế, nhưng hắn nghĩ như thế. Quả đúng là hắn mắc bệnh tâm thần, nên hắn trách cứ tất cả mọi người. Nếu cô ngồi đợi đây, tôi sẽ đi lấy giấy tờ cho cô.
- Có lẽ hắn biết tôi đến đây. Tôi tin là hắn canh chừng tôi và các bạn tôi. Nếu sau khi tôi đã ra về mà hắn đến đây, bà sẽ nói gì?
- Tôi sẽ nói bất cứ cái gì mà cô muốn chúng tôi nói.
- Nhờ bà nói với hắn gọi cho tôi ở Khách sạn Bốn Mùa. Tôi sẽ gặp hắn bất kỳ ở đâu hắn muốn. Còn nếu hắn sợ chạm mặt với tôi, thì bà nói với hắn rằng tôi biết chỗ ẩn náu của đồ hèn nhát. Tôi rất cám ơn bà đã nói cho tôi biết. Ông Pearson, tôi xin lỗi ông.
- Tôi nghĩ là ông ấy muốn nói cô hãy cẩn thận. - Annie gật đầu.
- Không biết nói gì hay làm gì, Annie đi lui đi tới trong phòng. Cô thấy trong phòng có những tấm thảm Phương Đông và những đồ xưa vô giá. Khi ông Pearson chết thì những thứ này sẽ đi đâu nhỉ? Có phải di chúc của ông Pearson sẽ loại Andrew ra, và đẩy hắn đến bờ vực thẳm? Annie nghĩ hiện hắn đã đến bờ vực thẳm rồi.
Bà y tá quay lui với cái kẹp hồ sơ. Sợi giây cao su buộc quanh tập hồ sơ thật chặt. Annie lấy xấp hồ sơ tộng vào xách, kéo giây kéo đóng cái xách lại.
Khi đi xuống cầu thang, Annie nhận ra cô sợ biết bao và nghĩ đến chuyện phải hành động. Biết con đường phải hành động và thực hiện phương pháp ấy là hai chuyện khác nhau.
Annie nhìn đồng hồ. Từ khi rời khách sạn đến giờ mất hết hai tiếng rưỡi. Đã đến lúc phải quay về. Đã đến lúc bảo Elmo mặc áo quần để cô giúp ông đi đến tiệm thuốc tây cũ của ông. Cô hy vọng ông già thân thương được khỏe để đi đến đấy.
Về đến khách sạn, Annie trả xe cho người nhân viên phụ trách. Cô mệt mỏi cười chào người gác cửa khi người này mở cửa cho cô vào. Cô cảm thấy mệt mỏi, buồn và yếu đuối. Bây giờ cô chỉ muốn nằm ngủ một giấc và giả vờ xem cái thời gian đặc biệt này trong đời là một giấc mộng xấu. Cô ước gì, như cô đã ước hàng ngàn lần rồi, cô có thể quay ngược đồng hồ, sống lại thời trẻ trung trong căn phòng tồi tàn với Jane.
- Annie!
- Parker! Anh làm gì ở đây? - Đây không phải là giấc mộng xấu, mà là cơn ác mộng. Dĩ nhiên cô sẽ tỉnh dậy bất cứ giây phút nào trong chiếc giường của mình. Cô nhắm mắt rồi mở ra. Parker vẫn còn đứng trước mặt cô.
- Tôi lái máy bay đưa cháu tôi đến đây, đứa cháu trai mà tôi đã nói với cô. Annie, tại sao cô không nói cho tôi biết đoạn thời gian ngắn ấy trong đời cô? Tôi nghĩ là chúng ta nên cởi mở, chân thật với nhau. Theo Ben thì vụ án này đã được xếp lại, và có lẽ sẽ không bao giờ giải quyết được. Tôi không biết tại sao bỗng nhiên cô thay đổi ý kiến nhanh như thế. Cuối cùng tôi mới biết vì tôi nói cho cô biết chuyện của Ben và công việc điều tra của nó, nên cô đã hủy việc đính hôn. Tôi nghĩ cô đã nợ tôi nhiều, chứ không phải chỉ cái lá thư hỏa tốc thôi đâu, Annie à. Tôi nghĩ là chúng ta đã yêu nhau. Chúng ta đã vạch ra nhiều kế hoạch cho tương lai.
- Parker, giữa tiền sảnh như thế này không tiện cho chúng ta nói chuyện. Có nhiều lý do khiến tôi làm thế, mà cả hai ta đều biết. Phải, Jane, Elmo và tôi đều bị nghi ngờ cướp ngân hàng. Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn còn bị nghi ngờ. Đây là một chuyện đau buồn cho chúng tôi. Tôi không muốn nói chuyện này. Vã lại chuyện này cũng không liên quan gì đến anh. Cũng như chuyện anh lập ra phòng thí nghiệm và có lẽ anh đang tiếp tục công việc trong đó thôi. Anh có muốn đề cập đến chuyện đó không? Nhân tiện nói cho anh biết, cảnh sát, ngân hàng, và công ty bảo hiểm đã xếp vụ án này rồi. Tiền bạc đã trả lui rồi. Tôi phải đi, Parker à. Elmo và Jane đang đợi tôi.
- Tối nay chúng ta có thể đi ăn tối chứ, Annie? Tôi muốn cô gặp cháu trai tôi. Nó muốn nghe cô nói về vụ án trước khi nó nộp hồ sơ tường trình cho giáo sư. Annie nhìn đăm đăm người đàn ông đẹp trai mà cô đã hứa sẽ lấy làm chồng. Có phải cô đã nghe những lời anh ta nói không? Cô cố suy nghĩ. Cô đã làm tình với anh ta, đã nằm trong vòng tay anh ta, đã hứa hẹn xây dựng tương lai với anh ta. Bây giờ cô không muốn nhìn thấy mặt anh ta. Cái gì đã làm cho cô có thái độ như thế?
- Parker, tôi thấy không được. Tất cả thì giờ của tôi ở đây đều đã có việc hết rồi. Để khi nào tôi về nhà, tôi sẽ gọi cho anh sau. - Thật là vu vơ. Cô có thể nói, nhưng mười năm sau biết cô có gọi không.
- Tôi nghĩ là cô nợ tôi nhiều hơn một bức thư hỏa tốc, Annie à. Ngày mai cháu trai tôi và bạn nó sẽ đến tại chỗ lớp cũ của cô họp mặt. Tại sao tôi không đi theo họ. Dĩ nhiên chúng ta sẽ có 10 phút để nói chuyện. Tôi không bỏ cuộc đâu, Annie à, tôi muốn cô biết thế.
Bỗng Annie cảm thấy lạnh thấu xương.
- Tại sao cháu anh đến chỗ họp mặt lớp của chúng tôi?
- Nó muốn gặp cô và Jane. Chương trình này rất quan trọng cho nó. Nó tin là cô đã giữ số tiền ấy.
- Thật ư! Đừng nói bậy, Parker. Tôi đến đây với nhiều giả thiết có liên quan đến vụ cướp. Cháu anh không nên có mặt ở đấy. Anh ta cũng không nên có kế hoạch gì để gây rối ở buổi họp. Chúng ta đã nhất trí vấn đề này chưa?
- Vậy cô hãy ăn tối với tôi và gặp cháu tôi.
- Không bao giờ trong đời, Parker. - Annie đáp, rồi trước khi quay đi, cô bắn phát đạn cảnh cáo cuối cùng. - Các tiệm Hoa Cúc sẽ không tái ký hợp đồng với Công ty Cà phê Grayson. Thế là đủ rồi, Parker. Chấm dứt.
Annie đi thẳng đến thang máy, cửa mở ra. Cô run tay đến nỗi cô không bấm nổi nút lên tầng 15. Cô tự hỏi, phải chăng Parker trơ tráo đứng đấy nhìn con số trên đầu thang máy để biết cô đi ra tầng nào. Cô bấm vào con số ra ở tầng 8 rồi đi cầu thang lên tầng 15. Cô không muốn Parker Grayson gõ cửa phòng cô. Nếu cô cho nhân viên tiền, để họ khỏi tiết lộ phòng cô có được không? Dĩ nhiên là được. Cô quyết định sẽ chuyển sang khách sạn Ritz Carlton, nhưng không khai báo dọn đi khỏi Bốn Mùa cho đến khi về nhà.
Khi Annie mở cửa phòng, cô mệt hụt hơi. Cô không biết tâm trạng của cô có lộ ra ngoài mặt không. Câu hỏi của Elmo và Jane đã trả lời cho thắc mắc của cô. Elmo đang uống uých ki Scót, và Jane đều hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Dì Annie, trông dì tức cười quá. Có phải dì chạy lên cầu thang lầu không?
- Đúng ra là dì chạy lên bảy cầu thang lầu. Daisy à. Dì cần tập thể dục. Cháu lấy cho dì sôda trong tủ lạnh được không, cưng?
- Chúng ta phải đi cho rồi, Daisy à. Vào phòng tắm rửa ráy đi. Con mặc cái áo dài màu hồng chúng ta vừa mới mua, được không. Nhớ lấy dải vải để buộc tóc đuôi ngựa.
- Có phải mẹ cần nói chuyện người lớn với nhau không, mẹ?
- Ờ phải. Khi nào đến giờ đi, mẹ sẽ gọi con.
- Jane, tôi phải uống thêm ly đôi scót nữa. Mấy tuần nay tôi không cảm thấy rượu ngon như thế này, - Jane mở to mắt, nhưng đi rót thêm rượu cho ông, vì ông già đã hỏi:
- Annie, có chuyện gì thế?
Annie kể cho họ nghe việc cô đến thăm bố của Andrew Pearson và những việc cô biết.
- Người y tá của ông ấy đã đưa cho tôi cái này, - Annie nói, ném cái gói cho Jane. - Rồi khi tôi về đến tiền sảnh, đoán thử tôi gặp ai? Parker Grayson. Anh ta lái máy bay cho đứa cháu trai đến đây, và thằng cháu này sẽ đến dự buổi họp mặt của chúng ta. Thằng này nghi tôi là người tìm được số tiền. Hắn và một thằng sinh viên luật khác được giao nhiệm vụ điều tra các vụ hình sự chưa được giải quyết, và thằng này tình cờ vớ phải vụ có liên quan đến chúng ta. Parker muốn mời tôi đi ăn tối để tôi có thể gặp hắn. Tôi nói không. Tôi còn nói sẽ không ký hợp đồng mua cà phê mới.
- Làm thế là tốt, Annie, - Elmo nói, ông chép môi.
- Như thế tức là chúng ta sẽ không đi dự họp mặt? - Jane hỏi.
- Sẽ như thế. Ngoài ra, chúng ta phải dời đi chỗ khác. Bây giờ phải gọi khách sạn Ritz Carlton để giữ chỗ. Chúng ta có thể đem hành lý xuống thang máy. Nhưng chúng ta sẽ không báo trả phòng ở đây cho đến khi chúng ta chuẩn bị ra về.
- Rất thông minh, Annie, - Elmo nói. - Jane, cho thêm đá đi.
- Tôi có cảm giác như mọi người đều canh chừng chúng ta.
- Có lẽ họ canh chừng, - Elmo nói. - Nếu các cô không đi dự họp mặt thì tại sao chúng ta cần đem va li đi? Jane sẽ đến chuyển dần trong những cái xách đi mua hàng. Chỉ cần đem những thứ cần thiết thôi. Có người thấy chúng ta ra đi, họ tưởng chúng ta dọn đi mà không trả tiền.
- Tôi đã đảm bảo việc ở tại đây bằng thẻ tín dụng rồi, Elmo à. Tôi biết, tôi biết, đồng tiền có miệng nói. Hôm nay tôi đã chứng kiến cảnh ấy tại trường đại học. Chúng ta có thể rời nơi đây, đăng ký vào ở tại khách sạn Ritz, và mua những gì chúng ta cần ở cửa hàng. Trước đây tôi từng mặc áo quần ba ngày liền, cho nên bây giờ cũng làm thế được thôi. Riêng cá nhân tôi, có tham dự buổi họp mặt hay không, tôi cũng chẳng cần. Còn cô thì sao Jane?
- Cũng chẳng cần mấy. Chuyện này mới quan trọng. Cô đã nhất quyết về chuyện của Parker rồi phải không, Annie? Nếu cô đổi ý, tôi sẽ đưa Elmo đến tiệm dược phẩm cho.
- Tôi đã nhất quyết rồi. Tôi đã trải qua hai phút gay cấn nhất. Tôi hài lòng vì đã làm điều phải làm, đáng làm. Bây giờ nói chuyện đổi ý sao được, quá bẽ mặt. Hai người không thể đến tiệm dược phẩm mà không có tôi được. Cô lấy cái túi xách mua hàng đựng đồ mà đi. Tất cả đi thang máy rồi lấy xe hơi đi đến khách sạn Ritz và đăng ký vào đấy ở. Tôi sẽ xuống tiền sảnh, gọi tắcxi, và chúng ta gặp nhau ở tiệm dược phẩm. Tôi để cho quí vị 40 phút chuẩn bị và xuất phát. Hai người có nghĩ là chúng ta quá cường điệu không?
- Có lẽ, - Elmo đáp. - Nên an tâm hơn là lo lắng. Cô muốn giữ cái kẹp hồ sơ này hay để cho chúng tôi giữ?
- Ông giữ lấy, Elmo. Chúng ta phải quyết định sẽ làm gì với các thứ này. Ông có thật khỏe không? Ông không mệt chứ?
- Annie, tôi đã ngủ một giấc ba giờ. Rượu Scót làm cho huyết quản lưu thông. Tôi cảm thấy khỏe. Đáng ra tôi nên ngừng uống thuốc cách đây mấy tháng mới phải.
Cô là ai mà dám cãi với ông chủ tiệm thuốc tây đã hành nghề bán thuốc tây trên 45 năm và bây giờ vẫn còn là người giỏi hàng đầu trong nghề này! Cô thản nhiên gật đầu.
***
Charlie thò đầu ra khỏi bao vải của Daisy và sủa nho nhỏ. Daisy nói:
- Suỵt. Ô, ô, kìa, Jake đến kia kìa. - Con chó Yorkie cựa quậy, cựa quậy cho đến khi thân hình nó thòi ra khỏi cái nắp bao vải. Một giây sau, nó nhảy xuống hành lang, Daisy chạy theo để bắt.
- Clay, anh làm gì ở đây? Làm gì mặc kệ anh. Tôi chỉ biết tôi rất mừng khi gặp anh, - Jane nói. Cô giang rộng hai tay ôm người cựu cầu thủ bóng rổ, ghì lấy ông ta.
- Đón tiếp niềm nở quá! Annie đâu rồi? - Clay hỏi, mắt nhìn quanh. - Ông khỏe chứ, ông Richardson?
- Tôi khỏe nhiều. Hôm nay khởi sự một ngày thật tuyệt. Tại sao anh đến đây? - Elmo hỏi, giọng cộc lốc hơn cả Jane nữa.
- Tôi lo cho tất cả mọi người, cho nên tôi thuê một chiếc máy bay. Không phải chỉ có đàn bà mới có linh tính hay là có bản năng nhạy cảm. Jake hình như cũng cảm thấy đây là ý kiến hay. Tôi có để tin nhắn, cô không nhận được à? Annie đâu rồi? Elmo nhìn người đàn ông cao lớn với cặp mắt thành thật, chân tình. Ông nói cho anh ta nghe chuyện đã xảy ra.
- Annie đợi chúng tôi ở tiệm dược phẩm. Chúng tôi đi đăng ký vào khách sạn, xem các giấy tờ này trước khi cô ấy đến ở đấy. Cổ cho chúng tôi 40 phút để làm cho xong các việc này.
- Vậy thì để tôi chất hết lên chiếc xe tôi thuê. Nếu có ai thấy quí vị, họ sẽ chú ý đến chiếc xe của quí vị. Đi hết thì hơi căng cho Jake, nhưng tôi nghĩ tất cả đều vừa hết. Chúng ta có thể dẹp cái xe lăn này đi, nếu ông không phản đối thì tôi có thể bế ông. Tôi có thể đậu xe ngay một bên cửa vào. Quí vị nhảy lên và chúng ta đi. Nghe được không? Chúng ta có thể thuê xe khác ở Ritz. Tôi có thể gọi đến giữ xe trước, hay là tôi có thể lái hết quí vị đến tiệm dược phẩm nếu ông nói cho tôi biết tiệm ở đâu.
Jane mừng đến muốn xỉu. Elmo thở dài. Daisy cười khúc khích khi Charlie và Jake nhảy ra ngoài thang máy.
- Clay, tôi lo cho Annie.
- Tôi có thể thấy thế. Annie không điên đâu. Cô ấy có thể tự lo cho mình.
- Parker Grayson đã đến đây. Cô ấy gặp anh ta ở tiền sảnh - Jane kể chuyện của Annie trong khi tất cả đi xuống thang máy. Clay nhăn mặt. Anh không biết nói gì, cho nên anh giữ yên lặng. Anh chuẩn bị để làm cái gì đấy và làm bất cứ cái gì. Bất cứ cái gì và cái gì đấy không bao gồm người vị hôn phu cũ.
- Tất cả quí vị đợi tôi ở đây. Jake, đi với tao. Daisy, bỏ con chó của cháu vào bao. Chúng ta không muốn để cho mọi người chú ý, - Clay nói nho nhỏ, mắt long lanh. - Lạy Chúa, Elmo, bỗng nhiên tôi cảm thấy dễ chịu hơn, - Jane nói.
- Tôi sẽ cần cái xe lăn, - Elmo nói. Đột nhiên tôi cảm thấy không được khỏe.
- Vì bị kích thích đấy, Elmo à, - Jane nói, sắc mặt có vẻ lo lắng. - Chúng ta nhét cái xe lăn vào thùng xe, rồi Clay đậu ở bãi đậu xe của khu đại học. Từ đó tôi sẽ đẩy cho ông đi. Thế được không? Không phải ở đâu cũng có người nhòm ngó chúng ta hết. Jane ra dấu cho Clay mở thùng xe, rồi giúp Elmo đứng lên.
- Để tôi xếp lại. Clay, chúng ta phải đem theo chiếc xe lăn. Chẳng khó khăn gì đâu. Tôi biết chỗ chúng ta đậu xe để xe không bị ai nhận ra.
- Tôi đã gọi Khách sạn Ritz rồi. Có chiếc Lincoln đen đang để dành cho chúng ta. Xe rộng lắm. Cô có muốn lấy nó bây giờ hay đợi cho đến khi chúng ta gặp Annie ở tiệm dược phẩm?
- Elmo, ông nghĩ sao?
- Ta hãy đi đến tiệm dược phẩm, - Elmo thở khò khè. Khi thấy mặt Elmo biến sắc, Jane lộ vẻ hốt hoảng. Ngay khi Elmo và con gái cô đã ngồi vào xe, Jane nhảy lên chỗ ngồi phía trước với Jake. Daisy nắm bàn tay Elmo, miệng nói huyên thuyên. Clay một mắt nhìn xuống đường một mắt nhìn vào kính chiếu hậu để canh chừng vị khách ngồi ở sau.
Mười phút sau, bỗng Daisy ngạc nhiên kêu lên:
- Dì Annie kìa! Dì đang đứng nơi ngưỡng cửa. - Clay quành xe lui một vòng hình chữ U ngay giữa đường. Clay lái xe nép vào lề đường, anh nói:
- Daisy, suýt nữa chúng ta không gặp cô ấy rồi!
- Tôi nghĩ là chúng ta đến đậu trong bãi, rồi đẩy xe cho Elmo đến đây.
Clay nhìn vào kính chiếu hậu. Jane quay lui và nhấp nháy mắt.
- Bây giờ thì quá trễ, chúng ta đã ở đây rồi. Annie thấy mái tóc đỏ bờm xờm của Jane, rồi cô thấy Jake.
- Clay!
- Phải, tôi đây. Hy vọng cô vui mừng khi thấy tôi và con chó.
- Mừng, tôi rất mừng, nhưng anh làm gì ở đây?
- Cô và đám tùy tùng nhỏ của cô đã gây cho tôi ấn tượng sâu sắc, khiến tôi quá lo cho cô. Nhưng sự thực là tôi đã quá chán nói chuyện với Jake. Cô đã làm cho tôi hồn xiêu phách lạc, cho nên cô phải chịu trách nhiệm về việc này. - Giọng của Clay trầm xuống. - Một ông già đau yếu, một phụ nữ có con và đứa con bận giữ con chó con, và một người đàn bà nữa thì lận súng sau lưng chạy băng qua đồng... Đấy, cô không lo à? Nếu cô ở vào hoàn cảnh của tôi, cô sẽ làm gì?
- Annie, sắc mặt của Elmo tái, và hơi thở không được điều hòa. Giữ cửa để tôi lấy cái xe lăn ở bên trong. Ơn Chúa, cửa hàng không thay đổi gì, ít ra là ở bên ngoài. Cô đã vào bên trong chưa? Khi Annie thấy Clay bế Elmo để lên chiếc xe lăn, cô cảm thấy cuống họng nghẹn ngào.
- Nhìn kìa, Elmo, họ đã làm biển hiệu mới. Giống như cái biển hiệu cũ của ông.
- Người chủ tiệm cất cái biển hiệu cũ của ông. Ông ta đã giữ nó cho ông. Chắc họ nghĩ nó còn xài được, phải không? - Annie nói, mắt đầy ngấn lệ. Cơ ở cuống họng của cô thư giãn. - Nó vẫn có mùi vị như trước, Elmo. Ngửi đi. Mùi phấn Chantilly và Max factor. Họ mới pha cà phê. Thơm quá trời. Tôi cảm thấy như tôi đi vào đúng lúc. Kem đánh răng vẫn nằm ở vị trí cũ, thuốc chống axít cũng thế. Kẹo cam thảo vẫn để ở bên cạnh chồng sổ sách. Sự khác biệt là kẹo cao su lớn hơn và giá cao hơn. Chủ tiệm thuốc tây là Andy Jan. Anh ta làm việc ở đây từ khi ông bán cửa hàng cho hãng Havermeyers. Anh ta thích tiệm này.
- Rất sung sướng được gặp ông, thưa ông, - Andy nói. - Cô Clark đã nói cho tôi biết về ông. Có gì tôi có thể làm cho ông ngoài việc đưa trả ông cái biển hiệu cũ không?
- Không, tôi chỉ muốn xem lại cửa hàng cũ một lần nữa thôi. Anh có phục vụ xăng uých cá ngừ không? - Elmo thở hổn hển khi cố gắng để nói.
- Chỉ vào ngày thứ sáu thôi. Còn những ngày khác chúng tôi chỉ bán xà lách trứng và một lát cà chua trên bánh.
- Cũng hấp dẫn đấy.
- Ông có muốn vào sau quầy không? - Elmo gật đầu.
- Tôi sắp bán Amoxillin theo toa. Ông có muốn vào soạn để bán không?
- Tôi rất thích, - Elmo cố gắng nói. Annie đưa tay bịt miệng để khỏi phát ra tiếng khóc. Jane quay mặt đi, nước mắt chảy xuống má. Daisy đếm những cái hộp kẹo trên quầy kẹo. Clay thọc hai tay vào túi, quyết không mủi lòng trước cảnh tượng diễn ra trong tiệm. Nhưng tại sao mắt anh nóng như thế này?
Họ nhìn nhau khi chờ người chủ tiệm đẩy xe lăn của Elmo ra trước tiệm. Họ chạy đến đón ông ở giữa con đường trước tiệm.
- Tôi đã gọi xe cấp cứu. Xe sắp đến rồi. Ông ấy bán xong toa thuốc thì gục. Tôi rất ân hận. Annie vỗ nhẹ vào tay người thanh niên.
- Anh đã làm cho Elmo một điều thật tốt, thật tuyệt vời. Ổng đến đây chỉ mong được làm lại việc ấy. Chúng tôi rất biết ơn anh.
- Ông Richardson hỏi tôi hai viên Aspirin. Tôi đưa cho ông. Thỉnh thoảng nó giúp người ta khỏe được một chút. A, xe cứu thương đến rồi. Nhanh lên, - anh ta gọi các y sĩ.
Annie và Jane thất vọng nhìn người ta để Elmo nằm trên cái cáng có bánh xe và đẩy nó ra xe cứu thương. Ông vẫn còn ôm tấm biển hiệu trên ngực. Annie nói:
- Tôi đi với ổng.
- Chúng tôi sẽ đi theo cô, - Clay nói.
Jake làm cho các y sĩ tránh xa, nó to nặng đến một trăm 30 pao. Nó gầm gừ nhe răng. Daisy chạy đến bên nó.
- Không sao, Jake. Ông Elmo không được khỏe. Họ đến chữa cho ông khỏe hơn. Họ tốt, Jake à. Một y sĩ nói:
Lạy Chúa Jesus, tôi không muốn gặp con chó này trên con hẻm tối tăm.
- Jake không bao giờ đi vào những con hẻm tối tăm theo các ông. Nó đi trên cỏ. Phải không, Jake?
Lên xe, Jake, ở ghế sau với Daisy và Charlie. Jane, cô biết đường không? Họ sẽ dùng còi hụ, còn ta không thể vượt qua đèn đỏ.
- Tôi biết đường, - Jane đáp. - Tôi mừng vì chuyện xảy ra ở đây. Tôi không muốn chuyện này xảy ra, nhưng đây là nơi rất tuyệt. Ông ta bán cái toa thuốc cuối cùng. Không có gì tuyệt hơn chuyện này đối với ông. Chắc ổng không dùng thuốc nữa. Ổng cương quyết từ chối. Tôi nghĩ là ổng biết chuyện này thế nào cũng xảy ra. Hôm nay ổng nhất quyết đòi uống Scót. Ổng uống hai đơn vị. Tôi không muốn đưa cho ổng uống. Nhưng không bao giờ tôi từ chối ổng được cái gì. Clay, anh có nghĩ làm thế là đúng không?
- Phải, đã đến lúc của ổng rồi, Jane à. Không mấy ai làm được cái công việc mình thích nhất trong đời trước khi đến giờ ra đi. Theo chỗ tôi biết thì ông Richardson đã sống một cuộc đời hạnh phúc. Ông ấy có những người bạn tuyệt vời mà ông thương yêu và yêu thương ông. Ổng là người may mắn.
- Annie và tôi cũng là những người may mắn. Chúng tôi được sống cùng gia đình với Elmo.
- Ông ấy có thể bình phục, - Clay nói. Mắt nhìn theo chiếc xe cấp cứu chạy phía trước.
- Không, lần này thì không, - Jane buồn bã đáp. - Annie thế nào cũng rất đau buồn. Anh không hiểu được cô ấy thương ông già như thế nào đâu. Tôi rất sung sướng khi có anh ở đây.
- Tôi cũng thế, - Clay đáp nho nhỏ.