← Quay lại trang sách

❖ BỐN ❖

Tôi bị một thứ gọi là cô đơn đang gặm nhấm dần dần, không thành công, không phụ nữ và tiền bạc để làm tăng niềm tin trong tôi. Tôi hơi giận thành phố này. Tôi đến đây chính vì muốn gặt hái một cái gì đó, nhưng đến nay, nó đã không cho tôi lấy một chút gì gọi là có. Nó đã quá khinh rẻ kẻ nghèo mạt này. Nó đã làm tôi thường nghĩ rằng, thời buổi này, những kẻ mộng mơ thật khó mà sống nổi.

Ngược lại, công việc kinh doanh thương mại của Dương Khấp rất đắt khách. Anh quen biết nhiều tỉnh trưởng của các thành phố nhỏ bên ngoài Bắc Kinh. Dựa vào các mối quan hệ này, anh thay mặt họ tìm kiếm những mối hợp tác làm ăn thương mại ở Bắc Kinh. Anh còn viết bài, đưa tin về họ trên báo, kiêm việc chạy chữ kí phê duyệt những văn bản từ lãnh đạo trung ương cho họ, khoản thu là hàng trăm ngàn tệ cho một phi vụ. Dương Khấp lúc nào cũng có thể nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh. Tôi thật kính phục và cũng hơi có phần ganh ghét với anh.

Một hôm, Dương Khấp như người điên nhắn tin 6 lần liên tiếp cho tôi. Máy BP của tôi tưởng chừng muốn nhảy ra khỏi túi quần. Tôi gọi điện lại cho anh. Dương Khấp nói muốn tôi cùng anh đến khách sạn Trung Quốc nhảy đầm. “Thôi được, cậu đến đón tớ chứ. Tớ đợi cậu ở nhà. Cậu làm gián đoạn suy nghĩ trong lúc đang viết một tác phẩm lớn của tớ. Cậu phải đền cho tớ đó”.

“Tối nay đền cho cậu một cô gái. Tớ bao cho”. Anh ta cười hề hề rồi cúp máy.

Ngồi trong nhà, tôi buồn lắm, chợt nhớ đến Lâm Vi ở nhà đối diện. Đã lâu không gặp được cô, cửa nhà cô khóa kín mít giống như cổng chùa vậy. Thường thì ngày nào cô cũng bỏ bịch rác trước cửà, nhưng hồi này không thấy. Cô ấy đi đâu rồi nhỉ? hỡi Con mèo hoang đi lang thang trên đường kia?

Có tiếng đập mạnh vào cửa, tôi biết chắc đó là tên tiểu tử Dương Khấp. Có những lúc anh ta xử sự hệt như người chưa học qua đại học vậy.

Tôi không mời anh ta vào nhà, mà đứng dậy lấy một cái áo vest và đi theo anh ra ngoài. Ra khỏi cổng đơn nguyên cao ốc của tôi, một chiếc xe phân khối lớn 600 SL màu trắng ngà đang đậu ở đó. Tôi ngẩn ra hỏi: “Xe của cậu đấy à?”.

Anh ta đắc ý đeo kiếng đen lên: “Không phải, tớ mượn của một anh chàng Hồng Kông. Chúng mình đi một vòng trên đường Nhị Hoàn trước nhé. Tớ muốn thử xe này”.

“Mẹ kiếp! Hay thiệt”. Tôi nghĩ một lát rồi nói.

Xe chúng tôi như một chiếc tàu tuần dương hỏa tiễn chạy êm đến bãi để xe trên cao của khách sạn Trung Quốc. Xuống xe, sau khi trùm áo che xe, chúng tôi liền hướng tới đại sảnh của cái khách sạn cao lớn sừng sững kia. Cửa tự động mở ra, chúng tôi đi vào phòng lớn. Đây là một khách sạn năm sao sang trọng, khắp chốn đều mang dáng vẻ hoa lệ, quí phái. Dương Khấp sửa lại áo quần chỉnh tề, đoạn vỗ vai tôi: “Mình ăn thứ gì nhé, đến chỗ hàng ăn Bách Hoa ăn cá biển được chứ?”.

“Ừ, cái thứ đó hơi tanh đấy”. Tôi nói. Chúng tôi đi tới gian hàng ăn Bách Hoa kiểu Pháp. Tôi để mặc cho Dương Khấp  giới thiệu và gọi vài món ăn. Tất cả đều là món Âu mà tôi cũng không biết gọi tên là gì, hương vị chúng là lạ. Chúng tôi còn uống thêm mỗi người một ly rượu XO có đá lạnh. Dương Khấp nhâm nhi rượu, từ từ nói: “Tớ muốn nhất định phải có chiếc xe đua 600SL phân khối”. Tôi không quen mùi của rượu tây. “Tớ chỉ muốn một chiếc xe gắn máy là đủ rồi. Nhưng má nó! Xe gắn máy lại không được chạy trên đường Trường An. Tớ mong một ngày nào đó, dùng nó chở cha mẹ tớ lên thành phố dạo chơi”.

Dương Khấp  nghe xong cười lên, rung rung những sợi râu trên cằm. “Từ từ thôi. Hãy nhớ lấy, thế giới này công bằng lắm. Không làm ra được thì sẽ không được hưởng đâu. Cậu phải cố giành được thế giới này”. Anh ta nói thật thô lỗ.

Ăn cơm xong, chúng tôi lại ăn thêm một tô kem đá trong quầy giải khát. Cái tô đựng kem bằng đá này làm từ 25cm khối băng, thật là tuyệt vời. Tôi và Dương Khấp nói chuyện không nhiều, mỗi người như có một tâm tư của mình. Thời gian hai năm đến thành phố này, chúng tôi đã thay đổi quá nhiều. Tâm tư, quan niệm, mục tiêu, hoàn cảnh và lý tưởng của nhau đều đã có nhiều biến đổi.

Khi chúng tôi đến vũ trường Disco, không khí ở đây đã rất náo nhiệt. Ánh đèn mờ ảo, tiết tấu nhạc dồn dập. Đối với thứ âm nhạc này, nghe đến đâu là toàn thân tôi lập tức như bị điện giật lồng lên. Không biết mình đã nhảy như một cái máy trong bao lâu, nhưng tôi cảm thấy mệt nhừ người, bèn quay lại bên chiếc ghế sofa. Dương Khấp nhìn tôi rồi gọi cho tôi một ly bia.

Lúc này, chợt có tiếng hát u ám từ phía bên kia sân khấu vọng lại, tiếng nhạc thê thảm và u buồn. Chắc chắn tôi đã nghe qua ca khúc này. Đúng, chính là bản Nỗi Niềm Nữ Oa. Bài hát này Lâm Vi đã từng hát cho tôi nghe. Tôi tái người, vội ngó sang nơi đang vọng ra tiếng hát, nhưng tôi chỉ thấy nơi đó có ánh đèn tối mờ và bóng một phụ nữ mặc váy đen. Cô ta đang ngồi im mà hát, tôi cảm thấy trái tim mình dường như sắp nát tan. Đây có thể nói là một đêm u buồn, nỗi đau khổ lại trào lên trong tôi. Tôi đứng dậy và bước đến sân khấu. Tôi vừa mới bước vào sàn nhảy thì một tiếng trống kinh thiên động địa vang lên, khúc nhạc disco lại nổi lên, nhiều người lại dồn vào, như những làn sóng  đập vào tôi. Tôi cố tiến bước, chen qua đám người và chợt phát hiện ban nhạc trước mặt không một bóng người. Cô ta đã đi đâu rồi.