← Quay lại trang sách

❖ NĂM ❖

Tôi tin rằng mình sắp gặp phải nguy hiểm. Một sự u buồn sâu thẳm đã đánh trúng vào trái tim tôi. Đêm khách sạn: ánh sáng, không khí, những dục vọng lay động trong những ly rượu và những chiếc váy cực ngắn, làm cho ảo tưởng mà tôi kiên trì gìn giữ tan biến mất. Bỗng dưng tôi không muốn viết nữa, vì cuốn tiểu thuyết mà tôi đang viết là một tiểu thuyết khiến người ta phải đau buồn. Buổi sáng tỉnh giấc, miệng tôi đắng ngắt, đầu đau như búa bổ. Tôi bò dậy, đánh răng rửa mặt xong liền xuống đường, tới chỗ chơi điện tử bằng đồng xu gần nhà. Tôi mang theo khoảng 300 đồng, không nhiều lắm. Cô nhân viên chỉnh lại máy, tôi liền ngồi đại vào một máy và bỏ xu vào chơi. Thường thì tôi hay đứng đợi một bên xem máy nào người ta chơi thua nhiều nhất, đợi họ đi rồi tôi liền chơi kế tiếp. Kết quả luôn có thể thắng được một ít. Nhưng hôm nay tôi lại muốn thua hết sạch tiền. Nhưng lạ thật, chỉ cần tôi bấm nút, điểm trong máy lại tăng lên gấp bội. Tôi bỏ vào càng nhiều, nó càng chạy càng nhả ra nhiều đồng xu thưởng. Tôi tức điên lên, không ngừng nhét tiền kim loại vào đó, chiếc máy cũng không ngừng nhả tiền lại. Trước mắt tôi, một đống tiền bằng kim loại nhanh chóng chất cao lên. Những người đứng ngoài nhìn tôi chơi đều tỏ ra ngưỡng mộ.

Ông chủ máy đi đến, đó là một người rất mập, thân hình giống như một cái bồ đựng rác. Ông ta tức giận vỗ vào cỗ máy điện tử một cái. “Mẹ kiếp, hôm nay nó làm sao thế?” Sau cái vỗ, tôi bỏ một đồng xu vào và chiếc máy liền không nhả tiền thưởng ra nữa. Tôi đổi những đồng xu ra thành một tệ rồi dùng một túi nylon đựng hết số tiền kim loại đó. Tôi quyết định không chơi nữa. Chiếc túi nặng ì ra, tôi lại phải để tiền vào trong một cái túi vải khác. Tôi vác túi tiền trên vai trông giống như một nhân vật trong truyện Alibaba và 40 tên cướp. Trong biển người mênh mông, tôi như một vật đang đi trôi nổi trên con phố lớn. Cũng như chúng, càng lúc tôi càng trôi xa. Không hiểu sao tôi lại chui vào trong đường xe điện ngầm. Có một phụ nữ không xấu lắm bước tới xin tiền. Tôi hỏi: “Tại sao bà không về nhà?”.

Bà già ngớ người, nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của tôi rồi sợ hãi bỏ chạy liền. “Này, tôi cho bà tiền này, nhưng phải nói cho tôi biết, tại sao bà không về nhà?” Tôi chạy đuổi theo và gọi, bà già liền chui vào dòng người và chạy mất. Tôi móc từ trong túi vải ra một nắm tiền xu ném vào đám trẻ ăn xin, miệng quát: "Cầm lấy tiền rồi đi về nhà đi! Cầm lấy tiền rồi về nhà ngay. Tại sao các người đều không về nhà?".

Cả một ngày trời lang thang trên đường, số tiền xu trong túi vải vơi đi một nửa. Tôi cho những người không nhà một mớ, nhưng sau đó họ lại không dám lấy. Tôi nghĩ đầu óc mình có vấn đề, nhưng không rõ xuất phát từ đâu. Nét mặt bơ phờ, tôi gọi một chiếc taxi, kêu bác tài chở về nhà. Thành phố bao la, những gương mặt trôi nổi. Rồi tôi sẽ trôi về đâu đây? Tôi ngước mặt nhìn những tòa cao ốc gắn kiếng, trong lòng thầm nghĩ, giả dụ tôi trèo lên những dãy núi kiếng này, lúc té xuống đất chắc cũng vui lắm.

Tôi bước vào đơn nguyên chung cư của mình, đi ngang qua nhà Lâm Vi, tính gõ cửa và nói chuyện với cô, nhưng chần chừ một hồi tôi lại đi thẳng về nhà mình. Tôi móc chìa khóa ra mở cửa, phát hiện có một bức thư nhét vào chỗ tay cầm. Nhất định lại là những loại quảng cáo bán hàng chết tiệt. Tôi rút ra một lá thư, chữ trên thư viết khá đặc biệt, nét chữ tròn tròn, tất cả đều giống như một con mèo lười cuốn tròn thân lại:

"Tối nay Em mở tiệc thức ăn nguội, trong phòng em. Thân mời anh 7 giờ có mặt.

Lâm Vi".

Tôi mở toang cửa đi vào nhà, ném chiếc túi vải từ trên vai xuống mặt ghế sofa, tiếng leng keng của những đồng tiền bằng kim loại phát ra. Tôi nấu một ít mì sợi, ăn tạm vào bụng rồi đánh một giấc và chả mơ thấy gì.

Đến tối, bóng đêm buông xuống. Tôi thay một chiếc áo thun cho thật thoải mái, trên ngực cài một bông hồng, cầm theo một chai Champage. Đúng 7 giờ tôi gõ cửa phòng Lâm Vi.

Cửa mở, Lâm Vi thò ra cái đầu uốn tóc loăn quăn “Ây ya! Anh là người đầu tiên, mau vào đây nào”. Cô vui mừng như một con chim có bộ lông tơ vàng óng ánh, trước ngực đeo chiếc tạp dề như chú vịt Donnald đi chân không, chứng tỏ cô đang bận chuẩn bị dưới bếp.

“Trông em có vẻ hơi già. Ý anh là để kiểu tóc này...” Tôi bước vào, đưa chai rượu Champage cho cô. Một mùi thơm phảng phất trong phòng.

Cô trề môi ra, tức giận nhìn tôi: “Nói sao cho dễ nghe một tí, anh thật là... Hôm nay sinh nhật em đấy, anh rõ chưa? Cái anh này hư. Nói đến kiểu tóc, nên trách lão đạo diễn họ Đường ấy, lão bắt phải để kiểu tóc này để đóng phim “Duyên hồng trần” ấy mà. Xem ra trông anh bảnh bao lắm. Ý em nói trên áo thun của anh còn cài một bông hồng nữa”.

Tôi theo cô vào nhà, đây là căn hộ hai phòng. Trong nhà tràn ngập không khí của nữ giới. Một máy CD đơn giản và một đống đĩa CD trên bàn trà. Trên tường treo một cái đầu trâu, guitar, tranh Phật giáo, một bức tranh lớn cảnh núi Bắc Âu tuyệt đẹp, ảnh những cô gái đẹp được cắt ra từ tạp chí quảng cáo. Tóm lại mọi thứ đều rất lộn xộn, không hài hòa. Những bộ đầm như cánh bướm và những chiếc áo ngực vứt bừa bãi trên giường ngủ.

“Á cha, lộn xộn quá, mau giúp em thu dọn đi. Biết pha rượu Cocktail không?”, Lâm Vi vừa sắp xếp đồ đạc trên giường ngủ, vừa hỏi tôi.

“E rằng không được. Sao vậy, hôm nay sẽ có  nhiều người đến sao?”.

“Vâng”, mắt cô xoay động lia lịa “Có nhiều người đấy”. Cô chợt nhăn mặt lại. “Nhưng anh khó có thể ưa được họ”.

Đang trò chuyện, có tiếng gõ cửa. Lâm Vi chạy nhanh ra mở cửa. Một gã mập to cầm bó hoa và một hộp bánh sinh nhật bước vào. Hắn có hình dáng giống như con gấu trong núi sâu rừng rậm, da bụng sắp muốn bể vì bị căng hết cỡ. Vừa nhìn thấy Lâm Vi, hắn lập tức cười tít mắt. Tay trái hắn để bánh sinh nhật xuống, tay phải nhét hoa vào trong ngực, rồi mở vòng tay ra, muốn ôm cô vào lòng, hình như còn muốn hôn luôn. Nhưng trong nháy mắt, hắn phát hiện trong nhà còn có một người, người đó chính là tôi. Cánh tay đang muốn ôm Lâm Vi chợt khựng lại, quay về chỗ cũ. “Ồ, anh này là...”

“Anh Kiều Kha, phó phòng biên tập một tòa báo”. Tôi mỉm cười đưa tay ra trước. Lâm Vi đứng một bên. “Anh Kiều, vị này chính là đạo diễn Đường nổi tiếng Trung Quốc. Em chính là do một mình anh ấy phát hiện”.

Tôi nhớ ra đạo diễn Đường là một người chuyên đạo diễn những phim nhiều tập có đề tài thuộc thể loại lịch sử đồ sộ. Tôi còn nghe bạn bè nói, gần đây ông ta vừa mua một ngôi biệt thự có vườn hoa, thảm cỏ và hồ bơi trong nhà tại ngoại ô miền đông, giá mười mấy ngàn đô. Đây quả là một chén cơm lớn.

“Ồ? Anh Đường thật là biết phát hiện nhân tài. Đã cống hiến một cô Củng Lợi nữa cho điện ảnh Trung Quốc”. Tôi bắt tay Đường, bàn tay buông ra rất nhanh.

Đạo diễn Đường phủi tay một cái, giống như tay tôi dính bẩn vậy. “Nói lại chuyện đó thú vị thật. Hôm đó đang đi trên đường Tây Đơn, nhìn thấy cô ấy chờ xe khách đường số 52 ở đó, dáng người và khuôn mặt của một diễn viên.  Tôi liền giới thiệu thân phận mình, mời cô ấy đến quán cà phê trên đường Tây Đơn. Thế là tôi có nữ diễn viên chính số 2 cho bộ phim mà tôi đang dự định triển khai”.

“Không ngờ đạo diễn Đường còn là một người có con mắt tinh đời.” Tôi nói. Vừa lúc ấy, tiếng Lâm Vi ông ổng gọi chúng tôi tới bê những chiếc bàn hình vuông xếp thành một hàng từ cửa sổ đến cửa ra vào rồi trải khăn bàn ra. Tôi và Lâm Vi dọn các món thịt luộc, xà lách, trái cây với rượu lên bàn. Đạo diễn Đường di chuyển cái đít bự đi cắm nến lên bánh sinh nhật. “Là 23, hay 24 nhỉ?”, anh ta quay đầu lại hỏi Lâm Vi.

“23. Ồ đã 23 tuổi rồi, đáng sợ quá, ngày một già hơn”. Lâm Vi buồn rầu nói.

Lại có tiếng gõ cửa. Tôi không sao tường thuật được lại cảnh hôm ấy. Tóm lại, từ khoảnh khắc đó, dường như cứ mỗi phút, cánh cửa  lại vang lên tiếng gõ. Tới đây có đủ hạng người khác nhau. Đa số họ đều đem theo một bó hoa, một hộp quà. Có một anh chàng còn đem theo một con bướm khô lớn như móng trâu làm quà sinh nhật. Lúc họ bước vào, ai cũng có ý định ôm hôn Lâm Vi một cái, nhưng cũng lại nhìn thấy người khác ở đó. Sự ngạc nhiên xuất hiện giây lát trên khuôn mặt rồi nhanh chóng tan biến, thay vào đó là dáng bộ ngại ngùng, quan sát lẫn nhau. Tôi thấy Lâm Vi đều rất thân với họ. Mọi người đã đến đủ, tôi đếm tổng cộng gần 20 người. Trong số đó, ngoại trừ một vị là giáo sư học viện âm nhạc Trung Ương họ Kim (là thầy của Lâm Vi), còn lại xem ra đều có mối quan hệ không bình thường với Lâm Vi. Tôi bất chợt cảm thấy lo lắng cho cô. Thông qua sự giới thiệu, tôi mới biết những người này đa đại số đều là những kẻ có tiếng tăm: Người quản lý lăng xê không ít ca sĩ  nổi tiếng,  nhạc sĩ có, nhà làm phim nổi tiếng có, có người là tổng giám đốc một khách sạn. Một anh chàng nhuộm tóc vàng, nghe nói là con trai của một vị quan chức, bản thân cũng thuộc Ban thanh tra nhà nước. Bề ngoài khá điển trai của anh ta giúp cho anh cũng được tham gia đóng nghiệp dư trong không ít bộ phim. Ngoài ra còn có người là tham tán văn hóa của đại sứ quán Ý và đại sứ quán Nhật Bản, có sinh viên đại học Bắc Kinh, một nhà bình luận trẻ thích chỉ điểm trước mỗi hiện tượng văn hóa. Còn có mấy chàng người Mỹ, có lẽ đều yêu Lâm Vi. Họ đều nói thích nhạc của Lâm Vi. Họ cùng theo học tiếng Hoa tại học viện ngôn ngữ Bắc Kinh. Một đám đông người  tụ tập lại một chỗ, khiến tôi không thể không cảm thấy kinh sợ. Tôi thầm hỏi tại sao Lâm Vi không tìm một nơi bên ngoài để tổ chức tiệc? Sao lại mở tiệc ngay tại nhà cô?

Đám người nhốn nháo nói chuyện. Những ngại ngùng về nhau nhanh chóng biến mất, họ tìm được những đề tài cùng thích tán gẫu. Lâm Vi lát thì đưa mắt nhìn người này, lát lại hôn gió người khác. Buổi tiệc được bắt đầu.

Những vị khách này có lẽ không muốn bị gò bó, liền cầm ly rượu, tụ ba tụ bảy ngồi khắp nhà nói chuyện. Lâm Vi bị gạt qua một bên. Tôi và đạo diễn Đường uống 3 ly liên tục. Anh này vừa uống rượu là mặt đỏ bừng lên. Sau đó anh ta kéo tôi lại và khe khẽ nói xin lỗi: “Lúc đầu tôi cứ tưởng cô ấy chỉ có mời một mình tôi thôi”.

Tôi mỉm cười nói: “Tôi cũng vậy”.

Anh ta lắc đầu nhìn tôi: “Nói như vậy anh là tình địch của tôi?”

Tôi đưa tay ra. “Không phải đâu. Tôi với cô ấy chỉ là bạn thôi. Tôi ở nhà đối diện bên kia, là láng giềng”.

Anh ta nói: “Vậy nhờ anh trông giùm cô ấy nha. Cô ấy là một hạt giống của điện ảnh. Tôi phải lăng xê cô ấy”. Anh ta hít thở thật sâu.

“Tôi cũng muốn lăng xê cho cô ấy. Anh không cảm thấy bẩm sinh cô ấy là một ca sĩ dân ca có năng lực hay sao?”. Một người vừa ốm vừa cao, mặt đỏ ngầu nhảy ngang vào câu chuyện. Tôi nhận ra anh này chính là một nhà quản lý và kinh doanh âm nhạc nổi tiếng. Bản thân anh có một công ty băng đĩa nhạc riêng, chuyên bao thầu, lăng xê các ca sĩ.

“Tôi đồng ý quan niệm của anh, anh Dương. Tôi đã nghe cô ấy hát, rất tuyệt”. Tôi nói.

“Đương nhiên rồi”. Tay quản lý kinh doanh liếc nhìn đạo diễn Đường. “Đĩa album đầu tay cá nhân Chú mèo lang thang trên đường, với những ca khúc dân ca thành phố chọn lọc do tôi thiết kế cho Lâm Vi đã nhanh chóng hoàn tất. Tôi dự đoán sẽ làm cho giới nghệ sĩ  ở đại lục phải một phen kinh động”.

“Không có việc đó đâu” ngực của đạo diễn Đường giống như một túi gió phình ra một cái. “Dân ca thành phố với nhạc dậm giật không còn thịnh hành nữa. Tôi vẫn thấy “Hắc Báo” và “Đường Triều” là hay hơn”.

Tôi biết tay Dương kia là một bình luận viên và là người đào tạo dòng nhạc dân ca của thành phố ở đại lục. Hai người có lẽ sẽ lời qua tiếng lại không hay. Nhằm đánh lạc hướng họ, tôi nói: “Các anh nhìn xem, ba chàng trai Mỹ bên kia đang triển khai chiến lược tấn công Lâm Vi, tình thế không tốt đẹp mấy”.

Quả nhiên ba chàng trai Mỹ ấy đang nghe Lâm Vi nói về những món ăn Quảng Đông, mắt người nào cũng như đang nhả điện đưa tình, vây chặt lấy cô. Đạo diễn Đường ho một tiếng rồi lúc lắc thân mình bước tới. Tay Dương trầm tư một hồi rồi cũng bước theo qua bên đó. Tôi mỉm cười, liền đó quay sang đàm đạo với nhà ngoại giao về văn hóa Ý. Tôi thắc mắc sao Lâm Vi lại giao thiệp với một người Ý có địa vị cao như vậy tại Trung Quốc. Dường như anh ta đã hạ mình đến tệ xá này tham gia tiệc sinh nhật của cô? Lâm Vi  giỏi thật. Tôi đã đánh giá thấp về cô ta. Cô hoàn toàn có thể trả được 300 đồng tiền thuê nhà kia mà?

Tình hình tiếp theo hơi có chút hỗn độn. Chàng thanh tra trẻ kia lấy đàn guitar trên tường xuống và hát tặng Lâm Vi một bài. Mọi người đều la hét. Ba chàng trai Mỹ còn đem salát bôi lên cổ nhau, làm cho họ nhìn giống như cây cao su vừa ngu lại vừa dại. Kế tiếp là vị người Ý nho nhã đàn một đoạn ca khúc của Tosainy. Người Nhật đọc to những bài thơ Nhật có thể là những câu tán tụng sự trẻ mãi không già. Mọi người đều uống nhiều, mặt của Lâm Vi đỏ bừng, cô đi đi, lại lại giữa đám người như con ong. Tôi tới phòng vệ sinh nhưng lại nhầm qua một phòng khác. Bật đèn lên, tôi phát hiện có nhiều bức họa treo một loạt xung quanh bốn bức tường trong phòng. Tôi rất kinh ngạc bởi những bức họa đó quá đẹp. Chúng giống như những gân lá cây được phóng lớn, tràn ngập trực giác, tự nhiên nhất cùng với sự khao khát và mong muốn nắm bắt vũ trụ của người phụ nữ. Một cái đẹp thần bí, mộc mạc và nguyên sinh tác động đến tôi. Tôi đã uống khá say, thân hình lắc lư quay trở lại chỗ mọi người, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ Lâm Vi còn là một họa sĩ thiên tài?

Lúc này đã khuya lắm, trong tiếng nhạc của một ca khúc thịnh hành, mọi người nhao nhao rời khỏi nhà. Tôi và Lâm Vi đi ra ngoài, tiễn họ xuống lầu. Đứng trước cổng chung cư, tôi nhìn thấy có đủ loại xe hơi nhỏ rất đẹp (mãi mãi tôi không bao giờ quên khoảnh khắc đó, các loại xe đời mới tập trung tại một chỗ, giống như buổi tiệc hội ngộ của một đám quí tộc). Khách xuống đến nơi lần lượt bước lên xe, sau đó mở đèn và xe chạy đi khỏi chỗ đó. Một bữa tiệc hoa lệ nhưng lại kết thúc đơn sơ như vậy đó. Hai chúng tôi đứng trong bóng đêm, bầu trời sao trên đầu vô cùng rực rỡ. Hồi lâu, tôi nghe thấy Lâm Vi than thở. Cô đưa đôi tay ra như muốn nắm lấy cái gì trong đêm tối, cố gắng đưa nó lên trước mặt.

“Em đang làm gì vậy?”.

“Ánh sáng trên tay. Anh nhìn xem, ánh sáng trên tay em đang nhảy múa nè”. Cô nói.

Vào đến trong nhà, mùi của trái cây, của rượu và đồ ăn còn vương vất. Nét mặt tôi buồn thiu, nỗi cô đơn lại vây kín. “Anh làm sao vậy?”, cô phủi gấu quần. “Có phải anh cảm thấy em giao tiếp với quá nhiều người chăng?”.

“Có một chút”. Tôi nói.

Cô lặng im một hồi rồi lượm một vỏ chai bia “Hắc Phong” lên. Cô nhìn tôi, nói với tôi rõ ràng từng chữ một: “Nhưng đây là thế giới của những đàn ông, đúng không?”.

Không chú ý đến ánh mắt của cô, tôi nói “Tranh họa trong phòng đó, là ai vẽ vậy?”.

Lâm Vi thở dài một hơi: “Là một người con gái tên Liêu Tịnh Như vẽ đấy. Một họa sĩ  lang thang, bọn em sống chung. Em muốn hỏi anh một câu, anh có suy nghĩ gì khác về em?”. Cô  không muốn gián đoạn câu chuyện.

Tôi nheo mắt lại nhìn Lâm Vi, trả lời có vẻ rất nghiêm chỉnh: “Không, đâu có”.

“ Thế thì tốt”. Cô lại thở dài. “Một người ở ngoài chạy đôn chạy đáo, khó sống thật, đây là một thế giới đàn ông”. Giọng cô pha chút tội nghiệp và lãnh đạm một cách chân thật mà tôi chưa từng thấy.

“Cho nên phải tranh thủ lợi dụng bọn đàn ông”. Tôi nhìn cô, sau đó chúng tôi chợt cười phá lên, cười thật sung sướng, thật thương đau. Cô xả tóc ra rồi giống như một nữ quái, cô đuổi theo tôi, lấy bánh sinh nhật ném vào đầu tôi. Tôi đem rượu Champagne phun vào cô, 2 chúng tôi vòng quanh bàn mà chạy, mà đuổi bắt nhau, giống như hai người điên giỡn chơi vậy. Bỗng cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông đỡ một cô gái đi vào. “Cô ở đây có phải không?”. Anh ta nói, Lâm Vi ối dà một cái, nói: “Phải ạ, chị ấy bị sao vậy?”.

“Cô ấy uống say rồi, uống trong bar của tôi, tôi đưa cô ấy về đây”. Anh kia nói.

Lâm Vi và tôi đỡ cô gái mặt tái nhợt vào trong nhà. Tôi đoán cô ta chính là họa sĩ lang thang nọ. Sau gáy cô ta là hai cột tóc thắt bím rất xinh, cô ấy rất đẹp, khuôn mặt tròn trịa, mắt nhắm nghiền, miệng thở ra sặc hơi rượu. Lâm Vi cám ơn ông chủ bar kia. Một mình tôi đưa cô ta vào phòng, để cô ta nằm xuống. Lâm Vi vào giúp cô cởi giày, chúng tôi đứng tại đó, nghe tiếng thở như mèo của cô. Cô đang ngủ say.

“Anh có thể biết tại sao cô ấy lại uống rượu không?”, tôi hỏi.

“Cô ấy đến Bắc Kinh một năm rồi, nhưng một bức tranh cũng bán không được, tranh họa đầy nhà đây, anh nhìn xem, chúng ta đều là những con người khổ sở, có phải không?”.

“E đúng như vậy”. Tôi trả lời với nỗi niềm dâng trào, im lặng một hồi, tôi nói tiếp: “Anh hơi đau đầu. Anh về nhà đây. Sinh nhật vui vẻ! Lâm Vi, anh nghĩ em nhất định sẽ có được những thứ mà em muốn trong thành phố này. Mãi tươi trẻ nha”.

“Cám ơn anh”. Cô mỉm cười, cảm thấy vui sướng trong lòng, cô đưa tôi ra cửa, vừa đi vừa vỗ nhẹ vào má tôi. “Thôi về đi cưng, anh cũng có thể trở thành một nhà văn vĩ đại”.

Về đến phòng, tôi tới ngồi bên bàn viết, mở giấy ra và muốn viết một chút gì đó, nhưng ngồi rất lâu mà cũng không viết được một chữ gì. Tôi ném mạnh viết xuống, tắt đèn, đi ra ngoài ban công, nhìn lên một quần thể sao lóng lánh trên màn trời xanh, dường như chúng đang quay và thì thầm. Một lát sau, tôi đưa tay với ra xa đằng trước, thử vớ lấy một chùm sao sáng đó. Có lẽ chùm sao đó đã không còn tồn tại nữa.