← Quay lại trang sách

❖ BẢY ❖

Sáng nay thức dậy, tôi thấy vui sướng biết bao. Tôi nghĩ về giấc mơ tối qua, trong mơ, tôi được trở về thời thơ ấu, cùng người con gái tôi thích nhất rượt đuổi bắt chuồn chuồn trên thảm cỏ. Giấc mộng lập dị này làm tôi phấn khởi hẳn lên. Tôi khoái chí bước xuống giường, dọn dẹp nhà cửa, hát một ca khúc dân ca Mỹ mà tôi thích nhất, lại chiên hai quả trứng gà, sau đó thay áo sơ mi, ra ngoài để đến tòa soạn làm việc. Khi đi ngang qua phòng Lâm Vi, tôi gõ cửa. Không có tiếng trả lời, bèn dán một tờ giấy nhỏ trên cánh cửa, báo cho cô ấy biết sẽ có khách đến xem tranh của Liễu Thanh Như, kêu họ tốt nhất ở nhà mà đợi. Thấy bịch rác màu đen của họ để trước cửa nhà, thuận tay tôi đem xuống lầu đặt tại nơi để rác ở cổng đơn nguyên. Sau đó phóng chiếc xe gắn máy cà tàng của tôi đến tòa soạn.

Trong tòa soạn, nhân viên bận bịu giống như ong vỡ tổ. Tôi cũng nhanh chóng ngồi xuống soạn lại bản thảo. Có điện thoại tìm tôi, tôi liền cầm ống nghe: “Ai đó, làm ơn nói nhanh, tôi đang bận”.

“Em đây, Lâm Vi nè. Em thấy mảnh giấy nhỏ anh để lại trên cánh cửa nhà. Lúc đó em chưa có dậy, đợi em dậy, anh đã đi rồi”.

“Sao lại lười thế, giống như mèo vậy”.

“Ha Ha, nói cho anh biết có 2 việc, việc thứ nhất là việc ký hợp đồng của em!”.

“Ký hợp đồng gì đây? Ký với ai đó?”. Chết tiệt, đầu năm đầu tháng sao mà nhiều người ký hợp đồng đến thế.

“Với ông Dương ạ, người quản lí âm nhạc đó, anh đã gặp rồi mà. Album chọn lọc Dân ca thành phố đầu tiên lập tức được ông ấy bao thầu phát động mau lẹ, không vui cho em sao!”.

Tôi cười ha ha thật giòn. “Việc thứ hai?”, tôi hỏi luôn.

“Em được một con mèo. Cụ thể là ông Nhật Bổn tặng con mèo pesian cho em. Ồ, tuyệt lắm, một con mèo vừa trắng lại vừa đẹp nữa. Em gọi nó tên là Kiều Ca, anh xem cái tên này nghe hay không?”.

“Thôi đi nào, sao không đặt nó tên Road, nghĩa là trên đường đi ấy. Cuối cùng đã có một con vật nhỏ bên cạnh em rồi đấy, chúc mừng em. Về nhà, anh sẽ đến xem con mèo đó”.

“Hồi nãy em mới điện cho Thanh Như, cô ấy mới tìm được một công ty quảng cáo nhận vào làm thiết kế mỹ thuật ở đó. Cô ấy rất vui.  À, bạn anh có phải là ông chủ sộp không?”.

“Phân nửa thôi. Ở khách sạn Năm Châu, mở một công ty, có một chiếc xe Landcuiser xài rồi. Tài khoản có nhiều tiền không rõ nguồn gốc khoảng 800 ngàn tệ”.

“Ok, tuyệt với. Vậy thì tối nay gặp. Cần chuẩn bị gì không?”.

“Có mấy lon bia xanh là được rồi, thằng cha đó khoái bia lắm”.

“Vâng được”, cô nói rồi cúp điện thoại.

Tôi đợi Dương Khấp tại cổng Sùng Môn. Tôi đứng giữa một đám đông trông như một lũ du côn, có người làm thuê nam và những lao động nữ đến từ các tỉnh trong cả nước. Cổng Bệnh viện Đồng Nhân lúc nào cũng đông nghẹt những thanh niên nông thôn muốn kiếm chén cơm ăn tại Bắc Kinh. Nhất là những cô gái, nhìn sơ là biết ngay họ là lao động làm thuê, trang phục của họ luôn khác với dân thành phố. Tại sao họ lại kéo nhau bỏ nhà ra đi? Thành phố đâu phải là nơi của họ. Cái động cơ của thành phố này sớm muộn gì cũng sẽ nghiền nát họ ra, hoặc cũng có thể sẽ đẩy họ ra ngoài biên. Thành phố chẳng ưu ái với ai, trừ phi họ bẩm sinh được trời phú cho một ưu thế và thông minh hơn người.

Xe của Dương Khấp chạy từ Đông Đơn phóng nhanh đến, dừng lại cạnh tôi. “Má nó, sao cậu lại tìm một nơi như vậy để hẹn gặp tớ?”, Dương Khấp đẩy nhẹ chiếc cà vạt và nói. Anh ta ăn mặc như một thanh niên Mỹ tân thời, quần áo toàn hàng hiệu Châu Âu, tôi đoán không dưới 20 ngàn tệ. Chỉ riêng đôi giày da cũng trị giá khoảng 7 ngàn tệ rồi. Tôi biết vậy vì đã từng xem qua gian hàng hiệu tại khách sạn Vương Phủ.

“Đây gần tòa soạn của tôi, cũng gần xóm nhỏ nơi tôi ở, cứ chạy thẳng là đến rồi. Bố trẻ thích khiêu chiến từ lúc nào vậy?”, tôi nói móc. “Bộ đồ tây veston này chẳng ra làm sao, nếu mặc chiếc Jacket còn tuyệt hơn”.

Dương Khấp dường như không nghe thấy tiếng tôi nói. Đèn xanh đã qua, xe cứ thẳng hướng Nam. Tôi để ý mắt anh ta quầng thâm. “Chắc hôm qua cùng với Lois mây mưa cả đêm?”.

“Gần như vậy, tớ nghĩ chắc tớ đã bị cô ấy hớp hồn rồi”. Anh ta buồn hiu nói. “Tớ không xa được cô ấy. Cả ngày hôm nay làm việc trong công ty, hình ảnh cô ấy cứ lượn qua lượn lại trước mắt tớ”.

“Cậu kết được cô ấy lúc nào thế?”.

“Sau một lần chăm sóc dung nhan ở thẩm mỹ viện của cô ta, chồng cô ta lại đi Hong Kong làm ăn. Tớ đã ngộ ra sự đáng sợ của cô ta. Cô ta giống như một đầm lầy nóng bỏng, làm cho tớ sa ngã vào đấy. Nghĩa là cô ta đã dụ dỗ tớ”.

“Là sa vào giữa hai đùi của cô ta”. Tôi nói đểu: “Tớ với cậu có thể giữ lại thái độ lịch sự không?”, anh gầm lên với tôi.

“Thôi, thôi được rồi.” Tôi nói.

Tôi gõ cửa nhà Lâm Vi. Cửa mở, xuất hiện cái đầu thắt 12 bím tóc của Thanh Như. Trông cô có vẻ rất cảnh giác. Vừa nhìn thấy chúng tôi, cô liền cười lên: “Anh Kiều Kha, xin mời vào đây”.

Tôi bước vào nhà. “Lâm Vi đâu hả?”.

“Cô ấy đang viết nhạc, chúng tôi đang đợi các anh đến”.

Tôi giới thiệu cho cô “ông chủ sộp” Dương Khấp, quay ra đã thấy mắt Dương Khấp sáng rực lên trong chốc lát, bất ngờ bị tôi bắt gặp. Tay trái của anh ta run lên một cái, anh ta rút một tờ danh thiếp: “Tôi tên là Dương Khấp, là bạn thân của Kiều Kha. Tôi đến để xem tranh của cô, nó ở đâu vậy?”.

Lúc này Lâm Vi từ một phòng khác đi ra, tóc nhuộm vàng hoe trông như một cây chổi lông cháy két. Tôi mừng rỡ. “Nhìn em như vừa mới từ ngọn lửa đi ra. Đầu tóc bị làm sao vậy? Cháy ở chỗ nào chăng?”.

Lâm Vi có vẻ không vui, cô trề môi  một cái. “Em tưởng anh sẽ khen em. Thế này thì em không vui đâu”. Nhìn thấy Dương Khấp, cô mở to mắt. “Anh Kiều, đây chính là ông chủ sộp, bạn của anh sao?”.

Dương Khấp lúc này cứ nhìn chăm chăm vào Liễu Thanh Như, anh ta hời hợt vẫy tay chào Lâm Vi rồi hỏi: “Tranh đang ở đâu? Tôi có thể xem chứ?”.

Liễu Thanh Như nói: “Đi theo em”. Lập tức Dương Khấp bước thẳng theo cô ấy. Lâm Vi  liếc tôi một cái, hai cổ tay chéo vào nhau ra dấu cắt cổ. “Anh ta là vậy đó”. Tôi thì thầm với Lâm Vi. Cô kéo tay tôi cùng đi vào phòng Liễu Thanh Như. Vừa bước vào cửa phòng, cô lại khẽ nói với tôi: “Bạn của anh khá điển trai. Anh ta có thể là một công tử trăng gió hử?”.

Tôi nhún vai một cái, vừa muốn nói, chợt nghe được tiếng cảm thán kinh ngạc phát ra từ Dương Khấp, tiếng cảm thán này từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe qua, dường như nó phát ra từ một góc trái tim không ai biết đã giăng đầy mạng nhện của anh ta. Liễu Thanh Như  xách vào mấy lon bia loại nhỏ màu xanh. Tôi đón lấy uống một ngụm. Dương Khấp lại từng bức tranh xem tỉ mỉ. Bố của Dương Khấp là họa sĩ sáng tác tranh sơn dầu và là một thầy giáo trung học dạy môn Mỹ thuật, do đó Dương Khấp cũng có khả năng phân biệt về hội họa. Tôi nhìn thấy Liễu Thanh Như  có vẻ hơi căng thẳng, lúc này tôi mới chú ý quan sát được Thanh Như. Nét đẹp của cô thật thơ mộng, thân hình đều đặn, khuôn mặt ôn tồn, phóng khoáng, cô mang đặc điểm ít nói của con gái miền Nam. Cách ăn mặc của cô rất lạ, chiếc đầm dài chảy xuống sàn, hình vẽ phức tạp, đính đầy vật trang trí bằng gỗ. Ánh mắt của cô, tôi tin chắc trong ánh mắt ấy có một ngọn lửa, giống như ngọn lửa dưới nước, thanh khiết, nghiêm nghị nhưng lại đang bùng cháy, nó hiện ra ước mơ trong lòng cô. Một phụ nữ có ánh mắt như vậy và khuôn mặt đẹp đẽ kia là không cân xứng, là một điều đáng sợ.

“Sao rồi?”, tôi hỏi Dương Khấp. Tôi không rành về họa, nhưng từ những bức họa ấy, tôi vẫn hình dung ra được thế giới trực giác của người phụ nữ sáng tác và hiểu được chúng. Thế giới này là mộng ảo, là điên cuồng, là quá thực tế, là cái đẹp. Tôi rất thích màu sắc mà cô sử dụng, đa số đều rất tươi sáng, những nét cọ đột phá làm cho những bức tranh tràn đầy sinh động. Tôi nghĩ hồi lâu cũng không ra một cái tên của một họa sĩ bậc thầy trong nghệ thuật.

Dương Khấp quay lưng lại, móc từ trong túi quần một điếu xì gà và châm lửa. Anh nheo mắt lại hít một hơi. “Những bức họa cô đều vẽ gần đây?”.

Liễu Thanh Như  bồn chồn chà xát hai bàn tay vào nhau. “Vâng. Cũng trong vòng hơn nửa năm nay”.

“Tôi muốn mua 2 bức, chỉ là trả không được cao”, Dương Khấp e ngại nói: “Mỗi bức 4.000 tệ, tôi lấy 2 bức là 8.000 tệ có được không?”.

Liễu Thanh Như trợn tròn mắt, có lẽ chưa bao giờ cô đổi tranh lấy được tiền. Cô nói: “Thật vậy không? Anh bỏ ra 8.000 tệ để mua hai bức tranh của tôi?”.

“Vâng. Không biết cô đã qua mấy mùa xuân?”, Dương Khấp ngậm điếu xì gà, nheo mắt cười hỏi.

“Cô ấy có 23 xuân rồi. Sao, ông chủ sộp với cô đây hợp thành một cặp thấy thế nào? Anh còn chưa có bạn gái mà?”, Lâm Vi hớn hở chen ngang một câu. Tôi lại nhìn thấy Dương Khấp đỏ bừng mặt lên, trước đây không bao giờ có chuyện này. Có lẽ Dương Khấp bất chợt nhận ra bộ dạng hút xì gà của mình quá kiêu ngạo, anh ta liền dụi ngay điếu xì gà. “Tôi chọn 2 bức nhé, Kiều Kha, cậu lấy hộ cái vali lại đây”.

Tôi đem va li của Dương Khấp tới. Anh hơi run khi mở vali lấy ra 2 cọc tiền loại một trăm tệ bảo tôi đếm 80 tờ đưa cho Liễu Thanh Như. Sau đó chọn 2 bức tranh lớn hình vuông to bằng cái bàn.

“Tôi chọn 2 bức tranh lớn”. Anh ta nói: “Như vậy không lỗ chứ”.

Liễu Thanh Như đỏ bừng mặt, cô nhận tiền, rồi thừ ra hồi lâu mới nói: “Có muốn dùng chút bia không, anh Dương?”.

“Thôi khỏi. Tôi về đây. Nhưng nếu như cô đồng ý, tôi có thể giúp cô tìm một phòng họa khác lớn hơn đây một chút, tôi trả tiền cho. Tôi nghĩ bao trọn một hàng lang trong khách sạn nhà nghỉ Lệ Đô cho cô bày bán tác phẩm, tranh của cô có thần đấy. Đồng ý nhé?”.

Việc tốt này đùng đùng kéo đến khiến Liễu Thanh Như chẳng biết phải xử trí ra sao. “Để em suy nghĩ có được không”. Cô bồn chồn nói. “Thôi được, nghĩ xong nhớ báo cho tôi hay. Tôi đi đây”. Dương Khấp cầm khung họa, bước nhanh ra ngoài cửa. Ra đến cửa, chợt nghĩ ra việc gì, anh quay lại nói với Lâm Vi mặt đang ỉu xìu: “Tóc của cô Lâm theo cách nhìn của tôi là đẹp nhất”. Anh vẫy tay chào một cái, ám thị tôi tiễn anh. Liễu Thanh Như  chạy ra cửa, dựa vào khung cửa như muốn nói gì, nhưng chẳng nói nên lời. Chúng tôi đã xuống đến cầu thang.

Tôi và Dương Khấp đi trong đường hẻm nhỏ tối om. Cả hai đều im lặng, hồi lâu tôi nói: “Cậu hôm nay có vẻ như không bình thường”.

Anh ngừng một lát, nhìn tôi rồi nói: “Tớ đã yêu cô ấy rồi. Có lẽ cậu kinh ngạc lắm. Tớ tin chắc mình lần đầu tiên cảm nhận được tiếng sét của ái tình. Tớ thề là phải giúp cô ấy”. Anh có vẻ giận dữ nói. “Cậu phải giúp tớ. Lên kế hoạch quảng cáo báo chí đầy đủ ngọn ngành. Tớ sẽ xuất tiền”. Anh nói tiếp: “Ngày mai tớ mời giám đốc của nhà nghỉ khách sạn Lệ Đô ăn cơm. Có lẽ để anh ta giúp cho Thanh Như mở một cuộc triển lãm tranh”.

Tôi thật không hiểu sự nông nổi của anh ta. “Cậu có điên không?”, tôi nói. “Cô ấy không đáng để cậu làm như vậy”.

“Không đâu, tớ đâu có điên. Tớ đọc được những thứ mà hồi nhỏ tớ từng sống qua trong tranh của cô ấy. Một ý tưởng có liên quan với cái chết, cô độc, chạy trốn và ảo giác. Tớ không thể không thích cô ấy”. Anh ta đau khổ nói.

“Vậy Lois thì sao?”.

Lúc này anh đã mở cửa xe ra, anh lắc đầu một cái. “Mặc kệ cô ta, tớ sẽ không gặp cô ta nữa. Nhớ lên một kế hoạch tuyên truyền cho tớ nha”. Anh ta nổ máy rồi chạy đi. Tôi nhún vai trong đêm tối, không hiểu cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ anh ta điên thật rồi sao?

Tôi bước đi chầm chậm, nhận thấy có một bóng người trước cửa. Mới đầu tôi tưởng là Liễu Thanh Như, nhưng sau nhận ra đó là Lâm Vi. “Chúng mình đi dạo nhé”. Cô nói. Tức thì chúng tôi cùng đi dưới ánh sao, từng căn hộ cao ốc hai bên chúng tôi giống như những người máy khổng lồ đứng sừng sững. “Cô ấy đâu rồi?”, tôi hỏi.

"Cô ấy cảm động quá đang nằm khóc trên giường kia kìa. Chưa bao giờ cô ấy gặp may như vậy. Bạn của anh có phải có ý đồ gì khác?"

“Không”, tôi kiên quyết phủ định. “Anh ta là người đàng hoàng, cha anh ta là một nghệ sĩ không mấy thành công. Kể cho anh nghe về cô ấy đi. Sao em lại ở chung với cô ấy?”, tôi chuyển sang vấn đề khác.

“Nửa năm trước, chúng em cùng mướn một căn phòng nhỏ gần học viện âm nhạc Trung Quốc rồi quen biết nhau. Sau đó em tìm được nơi đây, thì lại cùng nhau dọn qua ở. Chị ấy ngoài vẽ tranh ra chẳng thích làm cái gì khác. Anh Kiều Kha này, phim “Duyên hồng trần” em đóng sắp xong rồi. Thứ bảy tuần này đến biệt thự của đạo diễn Đường chơi cùng em đi? Bảo đảm vui lắm, anh sẽ gặp được rất nhiều danh nhân”.

“Ừ được” Tôi nói. Chúng tôi không nói chuyện nữa. Khoảnh khắc này, tôi tin chắc mình đang nghe thấy tiếng chuyển động lách cách như bánh lái của thành phố, âm thanh đó như đang kêu gọi người xuống bến. Thành phố xoay chuyển trên mặt đất, đem theo dịp may và thành công đến cho những người may mắn. Đồng thời thành phố cũng là một chiếc cối xay, đem những người có ước mơ thất bại nghiền nát thành bột. Chợt thấy mình lúc này rất đáng thương, tôi bước ra ngoài, trời đầy sao, tôi muốn khóc, nhưng lại khóc không ra tiếng.

Mãi đến hôm nay, tôi vẫn không quên được cuộc sống xa hoa của ngày hôm đó, nó giống như cảnh mộng của một đêm vui hết mình. Nơi đó tụ tập đầy đủ những thú vui xa hoa trong thành phố, với tất cả những dục vọng, ước mơ của thời nay, những dục vọng như bọt bong bóng. Hôm đó, tôi và Lâm Vi đến khu biệt thự Y Điện viên sơn trang thì trời đã tối. Y Điện viên sơn trang ở ngoại ô phía đông Bắc Kinh. Cổng vào của sơn trang có một vườn hoa, chen chúc tượng đá Adam và Eva khỏa thân trong những thế đứng trông rất buồn cười. Xe chúng tôi rẽ vào con đường nhỏ của sơn trang, trước ngôi biệt thự số 18. Lâm Vi mặc chiếc sườn xám màu đen, đùi cô lúc ẩn lúc hiện qua chỗ xẻ trông rất quyến rũ. Trước ngực cài một đóa kim cúc, tóc đã nhuộm lại màu đen. Tôi đứng trước một dãy biệt thự giống như những ngôi mộ khổng lồ theo kiểu nhà vườn ở Châu Âu. Lòng tôi xao động. Đây là nơi ở của những kẻ có tiền, là một góc trú chân thời nay. Tôi biết những ngôi biệt thự này mỗi mét vuông rẻ nhất cũng phải là 1.600 USD, mỗi một căn phải hết mấy trăm ngàn đô la Mỹ mới có thể mua được.

Lâm Vi  vui vẻ như con thỏ, cô ấn chuông cửa ngoài sân. Một con chó to như con bò sủa dữ dội về phía chùng tôi, may mà có dây xích buộc nó lại. Lâm Vi sợ tái mặt. Hoa trong vườn ngôi biệt thự nở rộ xum xuê. Cánh cửa mở, cái thân hình mập béo của đạo diễn Đường đi ra, lắc la lắc lư. “À, ha ha, Lâm Vi thân mến của tôi. Ồ Kiều Kha, tôi thật vui vì các bạn đã đến, các bạn đến trễ thế”.

Anh ta mở cổng, chúng tôi theo vào trong. Tôi không thích ánh mắt của anh ta cứ như con cá nhìn chăm chăm vào Lâm Vi. Đạo diễn Đường ăn mặc rất thoải mái, chiếc áo thun cổ tròn phải đến 7.000 tệ, đôi giày da cá sấu trên chân hình như cũng là hàng hiệu không rẻ chút nào. Chúng tôi theo anh ta đi qua vườn hoa, bước lên bậc thang cửa chính, anh ta đưa chúng tôi vào bên trong. Trong nháy mắt, cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi chóng mặt. Trước tiên, tôi nhìn thấy khắp nhà có nhiều người đi lại, thanh niên, trai gái ăn mặc đẹp theo mốt. Nam giới đều thắt cà vạt, còn nữ giới thì rực rỡ xinh đẹp như một đàn bướm. Chiếc hồ bơi trong nhà nước dợn xanh, trong suốt. Mấy phụ nữ đẹp mặc áo bơi mát mẻ đang đùa giỡn dưới hồ. Bên chậu kiểng trong phòng lớn, cạnh bàn, trên dưới bậc thang, dưới đèn treo, từng nhóm, từng nhóm túm năm tụ bảy nói chuyện với nhau. Tôi thấy nhiều gương mặt trông rất quen. Tôi không lầm, họ là các diễn viên điện ảnh thường xuất hiện trong màn ảnh cinema và trên màn ảnh TV. Anh chàng danh hài tôi gặp lâu lắm ở buổi tiệc liên hoan hồi đó cũng có mặt ở đây. Anh ta thắt cà vạt nơ, xem ra vẫn giống như một chú hề. Còn có những vị khách khác cùng nghề với tôi, họ là những ký giả của các tờ báo lớn và đài truyền hình, đài phát thanh... Họ là một nhóm nhỏ thường bôn ba chạy đôn chạy đáo giữa khách sạn và các buổi họp để đưa tin nóng hổi. Tôi thấy người quản lý âm nhạc cũng có mặt tại đó. Anh ta mặc bộ complet màu trắng, ngoài chiếc cà vạt đỏ ra, toàn bộ kể cả giày da và vớ tất đều là màu trắng hết. Ánh sáng, cảnh tượng, tiếng người nói chuyện, mùi nước hoa và phấn thơm trên mình những người đàn ông và những người đàn bà nghe thoang thoảng, đều làm tôi nhớ đến những cảnh của nước Mỹ 40-50 năm về trước. Bữa tiệc này do đạo diễn Đường tổ chức cho tác phẩm mới “Duyên hồng trần” của anh ta. Đây là một bộ phim truyền hình của điện ảnh Thượng Hải phản ảnh cuộc truy hoan, hưởng lạc và sự nổi dậy của Nam Kinh trong những năm ấy. Lâm Vi đóng vai diễn viên chính số 2. Phim sẽ được chiếu trên đài truyền hình trung ương. Lúc Lâm Vi xuất hiện ở đại sảnh, lập tức mọi người đều dồn ánh mắt chú ý đến cô. Những quí cô nhỏ to bàn tán, hình như đang tranh luận liên quan đến cô. Tôi bỗng có cảm giác lạc lõng nơi đây, tôi không biết Lâm Vi có cảm giác như vậy không, con mèo lang thang trên đường này? Khởi điểm của cô từ căn nhà cũ nát gần học viện âm nhạc Trung Quốc đến nay, đường đi phải bao xa? phải nỗ lực bao nhiêu? Ánh mắt của tôi đảo qua thân hình những cô diễn viên mặc quần lưới hoặc những kiểu đầm dạ hội hở lưng rất quyến rũ kia. Lâm Vi rất vui vẻ bưng một ly rượu nho trắng, đi về phía ông Dương.

Tôi tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống. Tôi có thói quen trong những lúc náo nhiệt, thường kiếm một góc âm thầm quan sát, nhất là lần đầu tiên tôi đi dự một cái tiệc kiểu này. Người vô danh như tôi tốt nhất đừng gây nên bất cứ sự chú ý nào. Tôi từ tốn uống một ly nước cam. Chợt có một người ốm ốm, dáng cao cao say khướt đi tới chỗ tôi. “Ồ chàng trai đẹp, anh giống như diễn viên nam đóng bộ phim “Máu chảy thành sông”? Bộ phim đó thật hay. Mẹ kiếp, bọn họ tàn sát đến nổi máu chảy thành sông. Kỹ thuật điện ảnh bây giờ khá lắm, công nghiệp điện ảnh Hong Kong thật phát đạt. Hiện anh đang làm gì vậy?” Anh ta như khẳng định tôi chính là người mà anh ta nói. Tôi đứng dậy, mỉm cười: “Ông là...”

“À, tôi là một thương nhân sản xuất đồ chơi. Anh chơi đồ chơi điện tử chưa? Tôi làm gia công đồ chơi ở Đại Lục, cuối cùng được bán ra Mỹ, chuyển qua cảng Hong Kong. Tôi cũng đầu tư không ít trong phim “Duyên hồng trần” của đạo diễn Đường. Tôi là người tài trợ cho bộ phim này”. Chân anh ta không đứng vững nữa rồi. “Ngôi nhà này m... mẹ kiếp đẹp đấy, phải không nào? Nhưng xe ông Đường mập thì chẳng giống ai, một chiếc xe Wall’s cũ kĩ rách nát, nếu như chiếc BMW thì tuyệt, anh thấy có phải vậy không?”.

Tôi đang định nói thì chợt nghe có tiếng la lớn, thì ra một quí cô vừa cười hề hề vừa đẩy đạo diễn Đường xuống hồ bơi, chiêu này làm cho đạo diễn Đường bị bất ngờ, không lường trước nên sợ hết hồn. Lão xấu hổ như một con cá kình đứng trong nước, vừa gạt nước trên mặt, vừa ngoi lên nhìn mọi người cười một cách ngờ nghệch, chiếc áo thun 7000 tệ dính sát bụng.  Lúc này, tôi thấy Lâm Vi. Không biết cô đã thay một chiếc áo tắm màu đỏ đứng trên bậc thang từ lúc nào. Mắt tôi sáng lên. Cô xinh đẹp quá, còn đẹp hơn cả B. Bardot nữ diễn viên điện ảnh của Pháp. Lâm Vi cười tươi, nhìn xuống hồ bơi lên tiếng: “Đón lấy em!” rồi nhảy thẳng xuống nước.

Cảnh rơi khá đẹp. Cô nhảy xuống ngay trước mặt tay Đường mập, vừa lúc Đường mập đưa tay ra đỡ. Động tác tuyệt vời này được mọi người tán thưởng bằng một tràng pháo tay. Buổi tiệc hội náo nhiệt hẳn lên.

Tôi chợt cảm thấy buồn tủi, cầm ly rượu Napoli XO có đá, tôi qua lại trong đám người. Tôi không quen biết với bất cứ người nào. Tay thương gia đồ chơi kia đã bắt chuyện với một cô gái đẹp, họ đang bàn về sự nghiệp đồ chơi của anh ta. Ai cũng có cặp để tán gẫu. Có mấy người đánh mạt chược chơi ăn tiền, chỉ có một tay họa sĩ đứng trên cầu thang lầu cúi người nhìn mọi người mà cười, một bên dùng viết than đang nhanh tay phác họa. Anh ta đến kế bên tôi nói: “Buổi tiệc rất tuyệt, mọi người ai cũng như một bông hoa héo. Anh cảm thấy mấy diễn viên đó có đẹp không?”.

“Đẹp, đẹp lắm. Sao anh lại vẽ các cô ấy thành những bộ xương vậy?”, tôi chóng mặt, ôm đầu nói. Bức phác họa của anh ta toàn những bộ xương di động.

Anh ta nhìn tôi cười nhạo: “Phụ nữ dù có đẹp bao nhiêu đi chăng nữa, rốt cuộc cũng sẽ biến thành bông hoa tàn. Thế thì ngay từ đầu, tôi cho họ là những bông hoa héo tàn luôn đi”.

Tôi tức quá, không thèm để ý đến việc nói chuyện với anh ta nữa. Tôi tìm đến bắt chuyện với tay Dương trưởng ban kinh doanh, quản lý âm nhạc. Sắc mặt hắn có vẻ không vui. Nhìn thấy tôi, liền nói: “Anh có thấy Lâm Vi với thằng cha Đường mập có gì khang khác không?” Tay Dương vừa hít sâu vừa nói. “Hơi quá đáng nhỉ?”.

“Không thấy”, tôi cố ý chọc tức. Hắn nhìn tôi  “Anh là thế nào với cô ấy? Bạn trai?”.

“Không, chúng tôi là hàng xóm. Ablum cô ấy tiến hành đến đâu rồi?”.

“Sắp được phát hành, Mẹ kiếp, tôi sang cả chục lần mới ra được đĩa hát này. Nhưng cô ấy mà cặp với thằng cha Đường mập kia thì tôi sẽ cáu đó”. Hắn giận dữ. Lẽ nào hắn thật lòng yêu Lâm Vi? Lâm Vi là một tiểu ranh mãnh, chuyên xoay xở giữa cánh đàn ông. Lâm Vi đâu nhỉ? Cô ấy chạy đi đâu vậy? Lưỡi tôi cứng đờ, e đã uống nhiều rồi, trong hoàn cảnh này, tôi không thể không uống rượu. Tôi cầm một cốc bia lớn đi tìm Lâm Vi. Tôi gõ cửa một căn phòng trên lầu, sau đó đẩy ra, thấy một đôi nam nữ trần truồng cuốn lấy nhau đang làm tình dữ dội. Tôi mắc cỡ buông tiếng “Xin lỗi” rồi đóng cửa bỏ đi. Đã có người rời biệt thự, buổi tiệc gần đến giờ chót, nhiều người vẫn còn ở lại đây. Trong nhà có nhiều phòng, có thể tìm một căn phòng tùy ý và nằm ngủ ngay trên sàn. Cuối cùng tôi cũng tìm được Lâm Vi.

Cô đang ngồi bên một chậu chuối kiểng trên lầu, mặt mày ủ dột, đăm chiêu. Không biết cô tìm ở đâu ra chiếc sơ mi bông carô dài qua đầu gối. Nhìn thấy tôi, mắt ươn ướt cô nói: “Em đang nhớ con mèo của em. Kiều Kha, con mèo ở nhà một mình nó sẽ chịu không nổi đâu, nó sợ cô đơn lắm!”.

Tôi an ủi: “Không sao đâu, Liễu Thanh Như sẽ chăm sóc nó mà”. Tôi ngồi bên cạnh, lấy hết dũng khí nắm lấy tay Lâm Vi, nhìn thẳng vào mặt cô nói: “Em hay đến những buổi tiệc như vậy à?”.

Cô cũng nhìn lại tôi, lát sau cô nói: “Kiều Kha, anh là một chàng trai hiền lành dễ thương. Thật đấy, em sợ rằng em hơi yêu anh rồi đấy. Thế giới rộng lớn biết bao, đáng kinh sợ thật”.

Cô thở than rồi vỗ vào tay tôi. “Anh là chàng trai tốt, anh không nên uống nhiều rượu như vậy”.

Tôi chợt thấy mình yêu thương cô. Trong nháy mắt, như có một dòng nước chảy qua tim, tôi cảm thấy xúc động quá. Tôi ôm lấy Lâm Vi, hôn nhẹ lên cái miệng xinh xắn của cô. Lâm Vi do dự một hồi rồi đáp lại nụ hôn của tôi. Nhưng tôi nghĩ mình đã uống say rồi. Lát sau, không biết bằng cách nào tôi vào được một căn phòng với Lâm Vi. Xung quanh phòng đều là kiếng. Trong bóng tối quay cuồng và cơn say chóng mặt, tôi ôm Lâm Vi ngủ. Bóng tối êm dịu bao quanh tôi, tôi còn nhớ lúc hôn mê hỗn loạn, tôi đã thỏ thẻ bên cái tai thoang thoảng mùi trầm hương của Lâm Vi: “Dọn qua nhà anh ở đi, đừng lang thang phiêu bạt nữa”. Cơn say men rượu và thân thể ngọt ngào của cô nhanh chóng làm tôi sa vào trạng thái mềm nhũn ra. Tôi thấy mình dần dần thu nhỏ lại, nhỏ như một cái bào thai đang ngủ thật say trong lòng cô.