← Quay lại trang sách

❖ TÁM ❖

Từ cái đêm trong căn biệt thự kỳ lạ đó, giống như một giấc mơ của thế kỉ XVIII đã qua, tôi và Lâm Vi càng trở nên thân thiết hơn. Tôi không ngờ việc giữa chúng tôi lại xảy ra như vậy. Sáng hôm sau, ánh nắng bắn lên mình tôi giống như mưa. Chúng tôi thức dậy, nhìn nhau mỉm cười. Lâm Vi hôm ấy phải đi đến bảy thành phố để tiến hành hoạt động tuyên truyền quảng cáo cho Album đầu tay của mình. Tôi được biết những hoạt động như vậy là do trước đó, phải có vô số cuộc Party, phỏng vấn chuyên đề về cá nhân của đài truyền hình, chế tác của MTV, nhạc hội lớn mới có được. Trước khi đi, Lâm Vi đem chìa khoá nhà giao cho tôi: “Kiều Kha, chăm giùm em con Road nhé! Nếu như anh không chê nó nghịch ngợm, thì hãy cho phép nó ở với anh. Nó giống em, sợ ở một mình, cô đơn lắm”. Em bịn rịn vỗ vai tôi: “Có lẽ em sẽ dọn qua ở cùng anh. Anh không quên những lời tối qua nói với em chứ?”.

Tôi nhè nhẹ hôn Lâm Vi một cái. “Thành công nhé!”.

Em lắc lư cái đầu, cười rồi lại muốn khóc. Lâm Vi xách túi du lịch lên: “Thôi, tạm biệt anh nhé”, rồi bước đi dưới ánh nắng nhấp nhô. Tôi chăm chú vào bóng dáng dần biến mất của em, trên miệng còn giữ lại nụ hôn dịu mát của ánh nắng.

Trong mấy ngày kế tiếp, việc viết văn của tôi rất trôi chảy, tiến hành thuận lợi, dường như trong cuộc sống của tôi đã xuất hiện một chất xúc tác, không biết có phải Lâm Vi mang đến hay không. Mấy hôm đó, Liễu Thanh Như, cô gái thắt tóc bím xinh xinh đó đồng ý chấp nhận lời đề nghị của Dương Khấp dọn nhà đi. Dương Khấp tìm được cho cô ấy một căn phòng lớn tràn ngập ánh sáng tại một khu nhỏ rất đẹp ở Bắc Kinh làm phòng vẽ. Khi Dương Khấp nói chuyện với cô ấy, anh như trở thành một cậu bé thẹn thùng và chậm chạp, việc này chưa từng thấy có ở anh. Anh như một thằng ngốc. Hôm nọ, anh ta chạy qua nhà, cùng tôi lên kế hoạch sử dụng báo chí để môi giới giúp Liễu Thanh Như thành công. “Tóm lại, tốt nhất nên cho cô ấy triển lãm tranh tại hai nơi là xưởng mỹ thuật Trung Quốc và phòng tranh nghệ thuật quốc tế. Tôi quen với Giám đốc của phòng tranh nghệ thuật quốc tế, một giám định gia rất tinh mắt với mỹ thuật, muốn được anh ấy giúp đỡ. Đương nhiên, tác phẩm của Liễu Thanh Như trước hết phải có chút gì đã”. Tôi nói.

Tôi thấy mắt Dương Khấp sáng lên, anh nới lỏng cà vạt. “Thôi được rồi, cần bao nhiêu tiền?”.

Tôi nói ra số tiền. “OK. Tiến hành liền, ngày mai bắt đầu được không?”, Dương Khấp nói xong, bước đến trước cửa sổ, nhìn ra tòa cao ốc đang xây dở đối diện bên kia. “Cậu nhìn xem, lại có một ngọn núi pha lê được dựng lên, sau này tớ sẽ bị trượt té xuống, thịt nát xương tan”.

Tôi đến phía trước anh. “Nói thật tớ nghe, Dương Khấp, có thật cậu không mang theo bất cứ mục tiêu danh lợi nào mà yêu cô ấy thật lòng chứ?”.

Anh ta quay mặt lại nhìn tôi nghiêm chỉnh nói: “Ừ. Trước đây tớ chưa bao giờ thật lòng yêu một người phụ nữ nào. Tớ không yêu Lois, tớ chỉ mê say xác thân cô ấy. Nhưng Liễu Thanh Như  khiến tớ nhận ra bản chất của tình yêu, nó không cần báo đáp”.

Ngừng một lúc, tôi thở than: “Tớ có thể... có lẽ cũng đã yêu cô ca sĩ Lâm Vi. Cậu không ngạc nhiên chứ?”.

Anh ta ngạc nhiên nhìn tôi, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra. “Tớ nghe nói cô ấy sắp nổi rồi, có lẽ hai tụi mình đều bị điên. Lo cho cậu quá”.

Tôi nghĩ có lẽ Dương Khấp điên thật rồi. Chúng tôi mời ông Liêu, Tổng giám đốc của phòng tranh nghệ thuật quốc tế ăn một chầu tại khách sạn nhà hàng hải sản Minh Châu. Chầu đãi đó hết hơn 6.000 tệ của Dương Khấp. Dương Khấp còn đầu tư cho Liễu Thanh Như ăn diện đẹp lên. Phong cách ăn mặc của cô ấy lộ vẻ hoạt bát, trang nhã và rất quyến rũ. Ông Liêu đã ngoài 40 tuổi và là một họa sĩ  nổi tiếng. Ông kinh doanh phòng tranh khá thành công, thậm chí từ phòng tranh của ông, nhiều họa sĩ của Trung Quốc đại lục đã có những bước tiến quan trọng vào khu vực và Quốc tế. Sau khi ngắm tranh của Liễu Thanh Như, ông Liêu trầm ngâm hồi lâu, rồi nói với Dương Khấp: “Cô ấy thật có tài năng. Tôi nghĩ chúng ta đã xong vụ giao dịch này. Anh kêu cô ấy chọn tác phẩm và khuôn tranh làm mẫu chuẩn đi”.

Không ngoài dự liệu của tôi. Trong thời gian 15 ngày triển lãm, những bức họa của Liễu Thanh Như tạo được thành công lớn trên thương trường. Nhiều người nước ngoài và một số chủ doanh nghiệp mua hết 18 bức tranh của cô bằng đô la, tổng thu nhập có hơn mấy chục ngàn đô. Tuy nhiên, mặc dù dưới sự nỗ lực tổ chức của tôi, giới báo chí Bắc Kinh cũng chưa tạo được thanh thế lớn nào cho Liễu Thanh Như. Một tờ báo thậm chí còn cho đăng một bài bình luận chê bai tranh của cô là “một đồng không đáng”. Nhưng Liễu Thanh Như  rất vui vẻ. Khuôn mặt tròn của cô luôn nở nụ cười rất tươi. Cô nhìn Dương Khấp  xúc động. Còn Dương Khấp thì lại cười hề hề giống như chàng ngốc. Buổi triển lãm tranh kết thúc, chúng tôi cùng nhau đến nhà hàng Sangalia. Dương Khấp đãi một bữa cá chiên kiểu Pháp và cơm chiên nước cốt dừa kiểu Malaysia. Tôi thấy có sự thay đổi của họa sĩ lang thang Liễu Thanh Như, một cô gái vùng ngoại ô xuất thân từ khu nhà cũ kĩ, rách nát. Sự biến đổi này cũng tương tự như một cô gái nông thôn sau khi có chỗ đứng trong thành phố. Dương Khấp là người trong cuộc, nhưng anh không hề phát hiện. Liễu Thanh Như đã có số tiền mấy chục ngàn đô, không hiểu bước tiếp theo cô sẽ biến đổi thành cái gì đây? Dương Khấp đeo cho cô một chiếc nhẫn hạt kim cương có giá trị. Coi như ngày hôm đó họ đính hôn với nhau. Liễu Thanh Như tỏ ra e thẹn khi đeo trên ngón tay chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sáng. Đằng xa vang lên tiếng nhạc của dương cầm trong đại sảnh. Dương Khấp hạnh phúc đến nỗi giống như một ngư ông được cá mùa nước lũ, miệng anh cười toe toét.

Những ngày Lâm Vi đi vắng, tôi thường lấy chìa khóa mở phòng cô ra, hương thơm thoang thoảng cô hay dùng bay vào mũi, dường như lúc này cô có trong phòng vậy.

Một sáng đang bước đi trên đường phố, tôi bỗng nghe tiếng máy hát nhạc của Lâm Vi trong một tiệm tạp hóa. Tôi bước vào tiệm sách có bán băng đĩa. Những tờ bướm quảng cáo xuất bản Album của Lâm Vi dán đầy khắp nơi. Phim truyền hình do cô đóng vai chính cũng đã được ra mắt. Xem ra, cuối cùng cô cũng thực hiện được ước mơ của mình rồi. Nhưng đối mặt với vũ trụ này, trong đó có cả trái đất, thì khắp nơi đều là sấm sét mưa gió, chiến tranh, ô nhiễm và chết chóc. Sự thành công của cô có thể mang đến cho thế giới này lợi ích gì? Tôi lại nghĩ tới những ước mơ ngắn ngủi và giới hạn của con người mà cảm thấy đau lòng. Tờ bướm quảng cáo hình cô thật buồn, song vẫn quyến rũ và xinh đẹp.

Đêm nọ, tôi ngồi viết đến mệt trong nhà Lâm Vi, sẵn chỗ, tôi ngả lưng lên giường cô một lát. Tôi sờ phải một vật cứng trong gối nằm, dở ra xem thì  đó là một quyển sổ ghi chép. Tôi lật ra, thấy trong ấy ghi toàn những địa điểm, thời gian, và một danh sách người dài lê thê. Những người trong danh sách đó tôi từng nghe qua, một số người là nghệ sĩ có tiếng tăm. Xem ra Lâm Vi đã phải lăn lộn trong giới nghệ sĩ đó lâu rồi. Nhưng sao cô ấy lại ghi rõ ràng chi tiết thời gian và địa điểm để làm gì? Chỉ đơn giản là ghi những lần hội ngộ này sao? Chợt nhớ rằng mình không nên tò mò vào chuyện sổ tay riêng tư của cô. Đêm đó tôi viết rất khuya, và cũng rất mệt mỏi, bèn nằm lên giường của cô và ngủ thiếp đi.

Không biết tôi tỉnh giấc là mấy giờ, chỉ cảm thấy có vật gì ấm áp đặt lên ngực, tôi tưởng là đó là con mèo trắng Road, nhưng nhận ra không phải. “Đồ ngốc, em đây”, đó là hơi thở êm ấm của Lâm Vi. Cô giống như bóng đêm quay về khe khẽ không một tiếng động. Tôi mừng rỡ nói: “Anh thấy khắp Bắc Kinh đều có băng đĩa nhạc dân ca thành phố của em. Em thành công rồi đấy”.

Dưới ánh đèn, trông cô thật quyến rũ. “Vâng, ước mơ em đã thành công rồi, vậy muốn em đến ở chung với anh không?”.

“Muốn, chỉ cần em còn cảm thấy mến anh”. Nói xong, chúng tôi ôm nhau vào lòng, và lập tức bị cuốn hút bởi thú vui tình dục.

Sáng hôm sau tôi thức dậy rất muộn. Đầu đau như búa bổ. Tôi phát hiện Lâm Vi thức dậy rất sớm. Cô ôm con mèo ngồi trước bàn giấy đang xem cái gì đó. Tôi bước xuống giường, đến bên cạnh. “Đang xem tiểu thuyết của anh à?”.

“Vâng, em đã xem được hơn một nửa rồi”.

“Cảm thấy thế nào?”.

“Không thấy gì cả. Em thấy tiểu thuyết phải có cốt truyện và nhân vật thực tế mới hay chứ. Truyện anh viết quá hư cấu, lẽ nào đây là trường phái hiện đại? Em không thấy ưa tí nào. Em thích những tiểu thuyết mà một khi đã đọc là không thể bỏ xuống được, nhưng anh viết những gì, nãy giờ em phải cố đọc”. Cô ngẩng đầu lên nói.

Lúc này tôi chỉ muốn đập cho cô ta một cái. Tôi cố dằn lại, kêu cô dừng lại đừng đọc tiếp tác phẩm của tôi nữa. Tôi xiết chặt nắm tay.

“Anh muốn đánh em sao?”, cô cảnh giác nói. “Thôi được rồi, đi rửa mặt đi. Và anh viết lách sẽ chẳng phát tài giống ông Vương Thuyết đâu. Người như ông Vương Thuyết chỉ có một thôi. Anh hãy bỏ ý nguyện đó đi”. Cô chẳng màng đến bộ mặt như xác chết của tôi, ru hò ẵm con mèo Road đi dọn dẹp giường ngủ. Tôi đứng đó không động đậy. Bỗng cô hỏi tôi.

“Kiều Kha, có chuyện này anh đừng giấu em. Anh có xem cuốn sổ tay dưới gối nằm của em không?”.

“Anh có lật sơ sơ”, tôi nói.

“Sao, tại sao anh lại làm như thế được?”. Tiếng cô nghe có vẻ thất kinh xem lẫn bực bội, giận dữ. “Anh, mời anh đi khỏi nhà tôi ngay lập tức”.

Tôi quay lại “Sao. Nói lại xem nào, Chị Hai!”.

Hình như cô giận thật. Cô gào thét khiến con Road sợ đến nỗi phải nhảy ra khỏi lòng cô.

“Mời anh cút xéo khỏi mắt tôi ngay lập tức!”.

“Rõ rồi”, tôi vỗ nhẹ vai cô. “Cho xin lại cái quần dài đã nào”. Tôi lấy lại quần dài và áo thun rồi đi thẳng ra ngoài. Lâm Vi đóng cửa thật mạnh sau lưng tôi. Tim tôi đau như cắt. Giấc mơ ban ngày của tôi đã đến lúc kết thúc. Tôi không hiểu sao cô ta lại giận dữ như vậy? Tôi nghĩ chuyện giữa chúng tôi thế là đã tan. Cô nhạo báng cuốn tiểu thuyết tôi viết, còn tôi thì lật xem sổ tay của cô. Thế giới này thật công bằng. Tôi cầm cái quần ngẩn ngơ hồi lâu, chợt phát hiện có người khác nhìn trộm từ một lỗ nhòm, liền nhanh chóng chạy vào nhà.