← Quay lại trang sách

❖ CHÍN ❖

Từ hôm ấy đến nay, tôi chưa gặp lại Lâm Vi. Có khi xuống cầu thang ngang qua nhà cô, tôi thấy vẫn có túi rác để ở đó. Lại mấy ngày nữa chả thấy động tĩnh gì. Hôm nọ, đến tòa soạn làm việc, tôi có đọc từ một tờ báo tin ông bầu sô âm nhạc họ Dương kiện Lâm Vi vì cô ta tự nhiên kết thúc hợp đồng trước thời hạn với anh ta. Ông bầu sô họ Dương phát biểu trên báo rằng: “Hợp đồng có hiệu lực pháp luật, sau khi được tôi lăng xê và đưa ra giới thiệu, bỗng nhiên cô ta lại đơn phương kết thúc hợp đồng. Cô ta nhất định sẽ bị pháp luật xử lý.” Tôi nhận ra sự độc ác trong lời nói đó. Đêm hôm ấy về nhà, tôi gõ cửa nhà Lâm Vi rất lâu nhưng không có người trả lời. Tôi gặp được chủ nhà. Bà ấy cho biết: “Cô ta đã đi rồi, mang cả con mèo đi cùng. Cô ta nói cô ta dọn đến ở khách sạn Vương Phủ. E rằng anh không gặp được cô ta nữa”. Bà ta có vẻ như vui mừng trước tai họa của người khác.

Bỗng dưng Lois gọi điện kêu tôi đến thẩm mỹ viện của cô ấy. Bước vào, nhìn Lois dáng vẻ hơi tiều tụy, ủ rủ và buồn rầu. Tôi chưa từng chăm sóc làm đẹp bao giờ, cũng chẳng quan tâm đến các thẩm mỹ viện mọc lên như nấm. Vừa thấy tôi bước vào, Lois liền tắt điếu thuốc trên tay. “Kiều Kha, tôi sẽ giúp anh làm đẹp nha, trọn suất chăm sóc da”.

“Đàn ông cũng có thể làm sao?”, tôi khiêm tốn nói.

“Ha ha, bây giờ đàn ông đều đi làm đẹp cả, còn nhiều hơn phụ nữ nữa kia. Anh vào phòng đi”. Thân hình Lois luôn rất tuyệt. Cô dẫn tôi vào phòng săn sóc da dán đầy kiếng, bảo tôi nằm xuống. Sau đó cô bắt đầu massage đầu cho tôi. “Hãy thư giản, thoải mái thôi”, cô nói.

“À, cô tìm tôi có việc gì không? Chuyện của Dương Khấp chăng?”.

“Nửa tháng nay tôi không gặp được anh ấy. Tôi đoán anh ấy có việc quan trọng phải làm đúng không?”, cô nghiêm trang nói.

Tôi lặng im hồi lâu rồi nói: “Anh ấy có thể sẽ không đến đây tìm cô nữa đâu”. Tôi nghĩ mình phải nói sự thật cho cô biết.

“Vậy sao?”, cô nói với giọng rất bình tĩnh, đôi mắt to lớn nồng nàn, dịu dàng và trầm tĩnh vốn có ở các thiếu phụ.”Tại sao vậy?”.

“Anh ấy đã yêu một cô họa sĩ lang thang rồi. Chính vì chuyện này, bây giờ anh ấy có thể đang ở chung với cô họa sĩ tên là Liễu Thanh Như tại khách sạn Á Châu, Tôi nghĩ anh ấy thật khéo vụng trộm”. Tôi nói hơi tàn nhẫn.

Bàn tay đang xoa bóp chợt dừng lại. Tôi ngồi dậy: “Cô sao vậy Lois, chuyện này làm cô giật mình chăng? Thời buổi bây giờ, ý tôi muốn nói là chuyện gì cũng đều trở thành trò đùa...”.

Môi cô hơi tái đi nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. Cô rút ra điếu thuốc rồi châm lửa hút, đường nhăn trên trán cô tạo thành chữ “Đột”. “Em lại còn muốn ly hôn chồng xong sẽ lấy anh ấy. Hôm qua em và chồng em đã bàn rồi, chồng em đồng ý ly hôn với em”. Cô nhìn tôi, vẫn tươi cười. “Không sao đâu, nhưng thành thật xin lỗi, e rằng tôi không thể tiếp tục massage cho anh được nữa. Tôi hơi bị chóng mặt”.

“Không cần khách khí. Tôi cũng khó xử như cô”. Tôi nhớ lại cảnh tượng cầm chiếc quần chạy lông nhông trong hành lang trên lầu của mình. “Đều là người đồng cảnh ngộ cả.” Sau đó, tôi thao thao bất tuyệt nói về thời cuộc và thành phố này, thành phố này đã làm trôi biết bao mơ ước và dục vọng của hàng vạn con người. “Nhưng suy cho cùng, đây là quy luật trò chơi tình cảm của thành phố. Tất cả chúng ta đều phải thuận theo nó”.

Lois ngẩn ra hồi lâu rồi đứng dậy, nhưng cô chợt nổi điên cầm chiếc ghế ném vào tấm kiếng trên tường. Tôi ngớ người ra, ngó nhìn cô rồi lại nhìn vào những mảnh kiếng vỡ có hình dáng xinh đẹp của cô. Lois khoái chí quăng chiếc ghế lên, ném vỡ hết tất cả số kiếng trong phòng. Làm xong cô vỗ vỗ tay, dáng vẻ ảm đạm. “Thôi Kiều Kha, vậy là em không còn hứng thú mở Thẩm Mỹ Viện nữa. Anh đi đi”.

Thấm thoát lại một tuần nữa trôi qua từ sau hôm gặp Lois, tôi nhận được tin nhắn của Dương Khấp, liền vội vàng chạy đến Thôn Á Vận gặp anh. Xuống taxi, tôi đưa tay che ánh nắng chói chang của mùa thu. Có vật gì thổi lấp lấy mặt, tôi lấy tay gỡ xuống, thì ra là chiếc lá thu, chiếc lá thu đầu mùa. Dương Khấp đứng đằng xa vẫy gọi tôi trên bậc thềm của căn hộ cao ốc Hội Nguyên. Anh đeo kiếng râm, mặc bộ vest màu tro xám rất lịch sự. Tôi bước đến chỗ anh.

“Đi chơi bowling nhé! Đến Câu lạc bộ Khang Lạc, tớ có chuyện muốn nói với cậu.” Khuôn mặt anh láng bóng, nước hoa hơi nồng, càng ngày anh càng giống giai cấp tư sản, hai năm gần đây anh thay đổi khá nhiều. Tôi nghĩ có lẽ mình cũng như vậy.

“Mùa thu đến rồi!”, tôi nói. “Chúng mình nên chú ý chăm sóc bản thân tốt hơn”.

“Vâng, mẹ kiếp, mùa thu lại đến rồi”. Anh nói. “Chú ý đừng cảm lạnh”.

Chúng tôi đi vào Câu lạc bộ Khang Lạc, mua vé vào rồi rẽ qua hồ nước, đi thẳng xuống phòng trò chơi trong tiếng nhạc. Đổi đôi giày trên sân bowling, chúng tôi bắt đầu chơi. Tôi rất thích chơi bowling, khoái nhất là bóng 12 pound. Cảm giác ném bóng trúng mục tiêu thật là sảng khoái. Hai người chúng tôi chơi một đường banh. Tôi phát hiện sắc mặt Dương Khấp có vẻ là lạ, lại hơi nghiêm túc. Động tác đánh banh của anh rất mạnh, dường như tất cả hận thù đều trút hết lên trái bóng nhưng không chính xác. Tôi đoán chắc anh đang có chuyện gì đây. Lois không thèm quan tâm tới anh nữa. Chồng Lois thề rằng sẽ giết chết Dương Khấp. Tôi từng xem qua ảnh chồng Lois, anh ta người Đông bắc, là một thương nhân buôn bán hàng sợi vải. Chẳng lẽ Dương Khấp  sợ chết khiếp sao? Khi dụ dỗ Lois, sao anh lại không nghĩ đến điều đó trước?

Tôi cảm thấy như vậy là đáng đời anh ta lắm, nhưng dù sao anh cũng đã cứu vớt được một phụ nữ. Anh không phải nói là đã yêu Liễu Thanh Như  đến phát điên đó sao? Chúng tôi đánh hai ván, tổng cộng Dương Khấp chỉ ghi được 140 điểm, còn tôi chơi được hơn 300 điểm. Dương Khấp mỉm cười. “Hôm nay cậu đánh siêu lắm”.

Chúng tôi đến tiệm thức ăn nhanh, lúc ăn cơm Dương Khấp mới mở miệng nói: “Má nó, Liễu Thanh Như nhanh như chớp đã làm đám cưới với thằng Liêu giám đốc phòng tranh nghệ thuật Quốc Tế rồi. Cô ấy bỏ rơi tớ”, Mắt Dương Khấp đo đỏ.

Tôi buông đũa xuống nhìn anh. Anh ta rất bình tĩnh, chỉ thoáng bất an nhìn tôi một cái. “Rất may tổn hại không nhiều. Rốt cuộc tớ cũng đã ngủ được với cô ấy. Cậu nói cho tớ nghe bọn đàn bà, má nó, là làm sao?”. Anh  kiềm chế không được, gào lên.

Tôi nhớ đến Lois bị anh bỏ rơi, bèn đập bàn gầm vào mặt anh ta: “Mẹ kiếp, cậu hãy nói chính bản thân cậu làm sao thì có?”.

Anh tái mặt một hồi rồi cười gượng. “Có lẽ đều do tớ cả. Tớ là thằng khốn, nhưng đàn bà thực dụng lắm. Liễu Thanh Như thay những bím tóc thành tóc uốn, nhuộm vàng giả phụ nữ ngoại quốc. Cô ta thay đổi nhiều. Cô ta bỏ tớ như bỏ một túi rác, chỉ vì lão Liêu có thể cho cô ta đi Âu Châu ở mấy năm. Má nó!”, anh lại ủ rũ ngồi ăn cơm. “Nhưng tớ cảm thấy ghê tởm. Chiếc nhẫn kim cương của tớ, trời ạ, việc đính hôn”.

“Cậu nên ghê tởm bản thân mình trước đi”. Tôi giận dữ nói: “Việc này là cậu tự trút lấy. Cậu đã thề là tìm được cảm giác yêu đương cơ mà?”, tôi cười đểu thật sảng khoái.

“Cảm giác đó là thật đấy”, anh đau khổ nói. “Nhưng đó là trò chơi dục vọng thì đúng hơn. Còn cậu thì sao? À, cậu giống như thằng khờ yêu cô ca sĩ đó, cái con mèo dơ bẩn lang thang trên đường đó sao”.

Tôi cũng buồn ủ rũ. “Cô ấy đã dọn đến khách sạn Vương Phủ rồi”.

“Và tớ còn biết cô ấy phải cút khỏi Bắc Kinh”. Dương Khấp lại vui mừng. “Cô ta thua kiện bầu sô Dương rồi, sống không nổi trong giới giải trí Bắc Kinh nữa. Không ai chịu hợp tác với cô ấy. Cô ấy sắp bị đuổi khỏi Bắc Kinh rồi. Vả lại cô ấy cũng thích lang thang trên đường mà. Chuyện này chính miệng ông bầu sô Dương nói với tớ đó. Thành phố này làm cho cô ấy thành danh, tương tự, nó cũng có thể tống cổ cô ấy đi, cút xa nữa.” Anh nghiêm chỉnh nói. “Còn chuyện này nữa tớ cần phải nói cho cậu biết, cuốn sổ cậu xem qua đó chính là cuốn sổ cô ấy ghi lại những cuộc truy hoan của cô ấy. Chỉ có hai người biết đến nó là cậu và ông bầu sô họ Dương kia”.

“Tớ muốn chơi tiếp 2 ván bowling nữa”. Tôi bỗng cảm thấy có một áp lực cần trút bỏ. “Tôi cần chơi 2 ván bowling”.