❖ MƯỜI MỘT ❖
Thấm thoát tuyết đầu mùa đã rơi. Cuốn tiểu thuyết của tôi cũng đã sửa xong. Nhà xuất bản trả tiền rồi đem bản thảo đi. Tôi nghĩ mình đã làm được một việc, trong lòng rất vui sướng. Nhưng nếu thị trường sách khắp nơi, mọi cuốn sách đều phải thêm mười ngàn chữ miêu tả về tình dục thì sẽ thế nào nhỉ, điều này khiến người ta cảm thấy lo lắng, kinh hoảng.
Sáng hôm kia về đến nhà, tôi gặp một phụ nữ tóc hoa râm đi đi lại lại trong hành lang, hình như đang tìm kiếm cái gì đó. Khuôn mặt đầy nếp nhăn tỏ ra rất sốt ruột. Tôi cảm thấy khuôn mặt này quen quen. Sực nhớ có lẽ bà ta đến tìm Lâm Vi. Tôi nói: “Bác hai, bác tìm Lâm Vi phải không?”.
Bà ấy ngạc nhiên, mừng rỡ. “Vâng, đúng vậy! Tôi là mẹ của Lâm Vi. Con nhỏ đó xa nhà ba năm nay không về. Tôi lần theo địa chỉ nó gởi tiền mấy tháng nay cho tôi, mới tìm được đến đây. Nhưng cửa nhà nó khóa kín mít hoài. Con nha đầu này lại chạy đi đâu rồi?”.
Tôi đưa bác gái ấy vào nhà ngồi chơi, rót nước mời. Tôi nói: “Cô ấy đã đi Hồng Kông rồi, cô ấy không viết thư cho bác hay sao?”.
Bà đặt xuống một gói đồ. “Nó không viết thư cho tôi. Tôi nghỉ hưu rồi. Nó đi Hồng Kông làm gì chứ? Chỗ đó lộn xộn lắm”. Bà do dự xen lẫn kinh ngạc. “Con nha đầu đó đã mấy năm liền không về, chỉ liên tục gởi tiền cho tôi. Tôi cũng già rồi, lấy tiền để làm cái gì chứ? Có nghĩa lý gì?”.
Tôi nói: “Bác hai, bác đến tìm cô ấy có chuyện gì không?”.
“Biểu nó về nhà. Con nha đầu đó lớn vậy rồi, ấy mà chẳng lấy ai, cứ lang thang bên ngoài mãi! Nó còn có đứa em trai, sắp lấy vợ muốn nó về gặp mặt”.
Tôi hỏi: “Thế sao cha cô ấy không đi tìm cô ấy về?”.
“Sáu năm trước ông ấy qua đời. Chỉ vì cha nó hồi còn sống hay đánh nó. Từ nhỏ đã dạy nó đàn Nhị Hồ. Nó học hát. Bác không biết nó đến Bắc Kinh sống bằng nghề gì đây? Kéo đàn Nhị Hồ chăng?”.
Tôi nghĩ Lâm Vi đã quên mất gia đình mình, cô ấy chỉ còn nhớ gởi tiền về cho mẹ mà thôi. Tôi kể cho bà già nghe về sự phấn đấu thành danh của Lâm Vi tại thành phố này và việc cô đi Hồng Kông làm phát ngôn viên. Chỉ có chuyện cái biệt danh “Bé gái dơ bẩn” là tôi không đả động đến. Bà ấy nghe chăm chú, gương mặt nở nụ cười hạnh phúc. “Con nhỏ này hồi bé rất rắn rỏi. Cha nó đánh không bao giờ nó khóc. Cha nó mà chưa chết, chắc sẽ rất vui. Nhưng nó rất ghét ông”. Bà than thở, nước mắt rưng rưng. Sau đó bà lục tìm trong cái ví da màu đen lấy ra hai tấm hình. “Anh xem nè, đây là ảnh mấy năm trước nó chụp tại nhà. Tôi sợ không nhận ra nó, phải mang theo ảnh chụp này. Nhưng tại sao nó lại không về nhà vậy?”.
Tôi cầm ảnh xem. Một tấm là cô ấy đứng trước cây trúc, còn một tấm khác chụp cạnh mạn tàu, cô ấy nghiêng đầu cười. Lúc ấy cô chỉ khoảng 16 tuổi, trong trắng, thơ ngây, xinh đẹp và dễ thương. Tôi sững sờ trước sự thay đổi của cô ấy.
“Nó khác đi nhiều có phải không?”.
“Vâng, dạ nhiều, mập ra chút ít, còn tóc cũng khác đi. Cô ấy đã trưởng thành rồi, Bác Hai, đừng quá lo lắng”.
Bà lấy lại tấm ảnh. “Mập ra thì tốt. Tôi cứ sợ nó gầy đi. Hồi nãy cậu nói nó còn đóng phim nữa à? Sao tôi không thấy gì hết? Con nha đầu giỏi nhỉ, lại không muốn về nhà nữa”.
Bà rơi lệ khóc, ngồi đó hồi lâu rồi cầm bóp lên nói: “Thôi tôi về đây, nếu cậu gặp nó, biểu nó nhất định phải về nhà. Nó mà không về, chỉ e rằng mắt tôi mù, sẽ không nhìn thấy nó nữa”. Sau đó bà đi ra. Tôi tiễn thẳng xuống dưới đất, nhìn bà mất dần trong tuyết lớn, đi đến một nơi xa vời vợi.
Đêm giáng sinh năm đó, tôi và Dương Khấp ăn mặc chỉnh tề cùng đến tiệm Sauna “Đế mộng” Thụy Điển của khách sạn Tân Thế Kỷ để tắm hơi. Ăn một chút trong khách sạn rồi vào sàn nhảy tham gia lễ hội hóa trang. Khách sạn 4 sao này giống như một cục thép đồng đứng sừng sững giữa trời. Không hiểu sao cứ đến khoảng cuối năm, lòng tôi luôn có cảm giác trống vắng và mệt mỏi. Thành phố này khiến tôi phải trải qua nhiều chuyện và cũng khiến tôi phải trả giá nhiều quá. Có một thứ gì đó trong cuộc sống di chuyển nhanh chóng và buồn tẻ này đang giết chết trái tim tuổi trẻ của chúng tôi, một thứ mãi mãi nằm ngoài cuộc sống mà chúng tôi không tài nào có được nó, ví như cái bánh lái chuyển động theo hơi thở nhịp sống của thành phố. Chúng tôi đã mất hết hứng thú trước nhiều sự vật. Cuộc sống sinh hoạt cũng đơn giản và không sôi nổi nữa. Thậm chí tôi đã trở thành một người dửng dưng và xa lạ. Tôi đã từ chức ở tòa soạn báo rồi đến làm ở một trung tâm sản xuất, phát hành băng đĩa. Ngày ngày, tôi chìm trong sự hưởng thụ những tác phẩm âm nhạc ngắn ngủi. Có một thời gian tôi thấy Lâm Vi trên đài vệ tinh tiếng Hoa tại Hồng Kông, cô ấy đã gầy đi, và còn bắt chước người ta, xí xọn nói tiếng Quảng Đông. Xuất hiện trên màn hình, cô ấy luôn nói. “Đây là đài vệ tinh tiếng Hoa!” Sau đó lấy tay chỉ vào bên cạnh, lè lưỡi ra. Cô ấy vẫn dễ thương lắm, nhưng cũng có vẻ mệt mỏi nữa. Không lâu sau đó, không thấy cô xuất hiện trên đài truyền hình nữa. Một người bạn của tôi ở công ty chế tác băng đĩa nói cô ấy đã đi sang một số nước Đông Nam Á. Sau này, có người nhìn thấy cô ở Úc, thấy cô thường xuất hiện trên đường phố Sydney trên một chiếc Fiat mới cóng. Ngoài ra chẳng còn tin gì về cô ấy nữa. Cô có đúng là một chú mèo lang thang trên đường không?
Tôi và Dương Khấp bước vào vũ trường, chọn mỗi người một cái mặt nạ nơi cổng ra vào. Tôi lấy chiếc mặt nạ ông già mũi khoằm hòa vào trong lễ hội hóa trang đêm Giáng sinh. Ở đó là một biển mặt nạ, mỗi bộ mặt thật đều giấu sau một gương mặt giả, dường chả ai nhận ra ai, phải chăng đây là hiện tượng của thành phố đầy ắp những mặt người giả tạo và sau gương mặt giả ấy là một đôi mắt điên đảo. Thành phố vốn là một vũ hội mặt nạ khổng lồ, tại đây, toàn bộ qui luật của trò chơi bị quy định lại từ đầu, bạn phải bắt chước giả cười, giả khóc, thoáng chốc lại thích yêu một vật, theo đuổi mode đời mới. Bạn phải có thái độ thờ ơ với mọi sự vật, bởi vì mọi việc ở đây chẳng mấy chốc sẽ tan biến hết, không có sự vật vĩnh hằng, đứng yên hay bất động. Kể cả tiếng khóc cũng là một trò chơi, nó đã mất hết nội dung, ý nghĩa xác thực của tiếng khóc đó.
Nhảy một hồi, chúng tôi lại đến bar nhà hàng Hồng Sư uống nước. Thức ăn nhanh ở đây khá lắm. Chúng tôi kêu mỗi người một ly bia Hắc Phong, bỏ đá vào rồi ngồi tại đó uống. Trong nhà hàng có rất nhiều người, nhiều cặp tình nhân thì thầm tâm sự. Dương Khấp chợt nhìn thấy đằng xa có một phụ nữ mặc chiếc áo màu đen rộng đang một mình ngồi uống rượu nho. “Đó là Lois, tớ dám cá đó”. Anh nói, mắt sáng lên nhưng lại do dự. Sau đó anh đứng lên, chỉnh sửa lại áo quần rồi bước qua đó.
“ Lois. Giáng sinh vui vẻ, Em có khỏe không?”.
“Tôi không quen anh”.
“Chồng em xém chút nữa là giết chết anh bằng súng săn lợn rừng”.
“Tôi không quen anh”.
“Em là Lois, anh là Dương Khấp đây, chẳng lẽ có sự lầm lẫn sao?”, Dương Khấp cười hề vài tiếng. “Trong vũ trường khách sạn Trung Quốc em cho anh nắm bàn tay lạnh run của em, lúc đó em còn nói là hôn nhân của em có vấn đề”.
“Anh có thể đi chỗ khác được không? Tôi không muốn tự dưng bị người khác quấy rầy”.
“Nhưng sao em lại không nhận ra anh. Anh có thể mời em một ly được không?”.
Tiếp đó Lois đứng lên tạt hết ly rượu vào mặt Dương Khấp rồi vênh mặt đi thẳng ra ngoài. Những giọt rượu màu đỏ chạy thẳng xuống mặt Dương Khấp. Anh đứng đó, ngẩn ra hồi lâu rồi mới thò tay móc khăn ra lau mặt. Anh nhã nhặn nói với tôi. “Đợi tớ chút xíu. Tớ phải vào toilet một lát”. Anh đi nhanh đến phòng vệ sinh.
Tôi đi sau anh, mở cánh cửa phòng vệ sinh ra, nghe thấy tiếng Dương Khấp đang khóc. Anh ta khóc thật. Dương Khấp khóc thật rồi. Tôi vỗ nhẹ lên vai anh. “Ổn thôi, anh bạn của tôi. Đây vốn là một cuộc chơi mà”. Nhưng anh vẫn khóc. Nước mắt anh rơi trên sàn, bác lao công dùng khăn lau ngay mặt sàn dưới chân anh. Rốt cuộc anh cũng rửa mặt. Tôi boa cho bác lao công 5 tệ và kéo Dương Khấp ra ngoài. Chúng tôi quyết định đi dạo. Khi chúng tôi vừa bước ra đến cổng khách sạn Tân Thế Kỷ, tiếng chuông ngân mùa Giáng sinh vang lên, chúng tôi liền đội tuyết đến nhà thờ lớn. Trước mặt chúng tôi, sự hủy diệt, sự nảy sinh và thời gian đang cùng chờ đợi, với thành phố là một đấu trường. Nó đang đợi chúng tôi đến để cùng nhau quyết chiến trên đấu trường đó.