← Quay lại trang sách

Những người đóng kịch hoạt cảnh Chương I ❖ 1 ❖

Châu Lục: Idaho. Diện tích: 216.412 km 2 . Dân số: 940.000 người. Châu phủ: Boise. Thành phố chính: Pocatello và Idahofas. Loài hoa: Hoa Đinh Hương. Loài chim: Mountain Bluebird. Châu lục Idaho có ngọn núi Hells. Ở đó có một cái vực sâu nhất nước Mỹ, từ hai bên bờ nhìn xuống không thấy đáy.

(Trích từ “Sách địa lý Mỹ” xuất bản tháng 1 năm 1993)

❖ ❖ ❖

Lúc nào tôi cũng tự cho rằng mình là một hạt bụi đang bay lơ lửng trên không trung của thành phố này. Cộng thêm những hoài niệm của tuổi học trò, hơn 6 năm trời sống tại phía bắc thành phố, tôi và thành phố tựa như hai tên lừa đảo luôn đề phòng nhau, nhưng lắm lúc cũng phải tin vào nhau. Từ một sự thương xót nào đó, thành phố đã cho tôi một vai diễn: “Người sân khấu kịch”, để tôi có thể tồn tại và sống giữa những kẽ hở của một bàn tay khổng lồ. Và tôi thừa biết, đôi khi chính nó cũng sẽ có thể dìm chết tôi. Ngày ngày, khi cùng nhóm bạn diễn băng qua con đường mỗi lúc một thay đổi này, tôi không tài nào chống trả được những áp lực vây quanh mình từ những nhà hàng, những tòa cao ốc, văn phòng giao dịch, những trung tâm mua sắm, siêu thị và những nhà hàng thức ăn nhanh kiểu Âu, Mỹ... Chúng cứ càng ngày càng phát triển, y như những thứ tởm lợm đang hoạt động không ngừng giữa hai hàm răng trong cái miệng khổng lồ của thành phố. Tôi đã tốt nghiệp trường Sân khấu kịch Trung ương. Là một người tràn đầy sức sống và nhiệt huyết, tôi chỉ làm hướng dẫn kịch bản sân khấu, đồng thời cũng là một biên tập viên của những hoạt cảnh kịch bản. Tôi đem kịch bản biểu diễn trên sân khấu, làm thay đổi triệt để mối quan hệ tĩnh lặng giữa sân khấu với khán giả và diễn viên. Từ đó có thể áp dụng các vở kịch này vào những hoàn cảnh của cuộc sống xã hội. Bởi vì trong cuộc sống hàng ngày, có nhiều sự việc thực tế xảy ra đã vượt quá sức tưởng tượng của chúng tôi. Trong thời cuộc chó má mà cái gì cũng đều lười biếng và nhơ nhuốc này, thì tinh thần chân chính của những vở kịch đã sớm bị suy thoái, sớm bị tàn lụi và nhàm chán đến mức không còn chút mùi vị gì nữa. Trên các kênh phát sóng của đài truyền hình, đầy rẫy những vở kịch lá cải. Thế nhưng ngoài những chuyện này, chúng tôi còn có thể viết được gì nữa?  Đối mặt với những sự sa đoạ, ham muốn hưởng thụ vật chất ngày càng nhiều của con người, tôi - chàng trai 25 tuổi không sao quên được câu nói: “Tuổi thanh xuân của mỗi người đều là một giấc mộng, một hình thức loạn phản ứng trong hóa học”. Câu ấy nằm trong cuốn “The Great Gatsby” của F.S Fitzgerald mà tôi đọc được khi còn ngồi trên ghế trường đại học. Nhưng tôi lại muốn tìm được một nơi để có thể gởi gắm tuổi thanh xuân của mình. Ôi Idaho của tôi. Có lẽ bạn đang cho tôi là một thằng khùng với dáng vẻ không bình thường chăng?

“Anh có nhìn thấy các ly thủy tinh đó không? Những chiếc ly thủy tinh ở trên quầy bar trong đại sảnh đó? Anh không thấy là chúng lóng lánh, khiến người ta say đắm hay sao?”, Lotimy mệt mỏi nói với tôi, cô như một con mèo Persian đã ngán thức ăn ngon vừa ngáp một cái, bộ ngực nảy lên.

Chúng tôi ngồi trên lầu, trong phòng cà phê của Nhà hàng Casle. Đó là một nhà hàng thuộc loại bốn sao. Trông nó như một cục gạch màu xanh đậm dựng đứng, bên cạnh cầu vượt đường Kiến Quốc Môn, đối diện một bên về phía trên là nhà hàng Trường Phúc Cung do một người Nhật bỏ tiền ra xây. Cà phê ở đây cũng không kém so với cà phê ở vuờn Tây Cung. Tôi dùng một ly cà phê đá Viena. Nhưng hôm nay ngồi với Lotimy, tôi bỗng cảm thấy tuyệt vọng. Từ lúc nào mà cái thành phố đang sửa đổi này, với những phép tắc bất di bất dịch của nó, đã hủy hoại đến chúng tôi, khiến chúng tôi không còn nơi nương tựa.

“Không, anh chẳng thấy gì hết” - Tôi nói. Lotimy vừa ăn bánh kem vừa ngâm nga một bài hát rất buồn. Chúng tôi quen nhau đã nhiều năm. Hồi đang học trường sân khấu kịch năm thứ ba,  chúng tôi cùng diễn chung vở hài kịch “Moliay”. Sau đêm diễn đó, vở kịch của riêng chúng tôi bắt đầu. Trong tiếng leng keng của đạo cụ, chúng tôi ôm lấy nhau ngã xuống đống phông màn. Và cũng chính từ cái tiết tấu gay cấn ấy, chúng tôi trở thành một đôi tình nhân. Từ hôm đó, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc chiếm đoạt hoàn toàn cô ấy. Nhưng tôi thật lòng yêu cô, cũng giống như những người đàn ông khác đã từng yêu cô vậy. Lúc này tôi đang ngồi sau tấm cửa kiếng màu xanh đậm của phòng cà phê. Trước mắt tôi xuất hiện một đoàn tàu lửa đang di chuyển qua cầu, hướng về phía nhà ga Bắc Kinh, tiết tấu của nó đều đặn và kiên định. Phía Nam là khu dân cư cao cấp Easterner của thành phố, khu đó có rất nhiều nhà giàu. Tôi ngắm những chiếc xe hơi đẹp đẽ lao vun vút từ những khu chung cư kiểu Châu Âu. Trông chúng bóng mượt, lấp lánh ánh sáng nhưng cũng tỏa mùi thối của thời đại, u ám khiến người ta đau lòng. Xa hơn một chút là nhà hàng Quốc Tế, tòa cao ốc Hồng Cơ và nhiều cao ốc khác đập vào mắt, tạo nên một áp lực bị chèn ép khiến tôi nảy sinh ý định điên cuồng là chỉ muốn đẩy sụp chúng xuống, như xô đổ đống đồ chơi xếp hình vậy. Cho tới bây giờ, tôi vẫn cảm thấy xa lạ với cái thành phố đã mang đến cho tôi những khát vọng hăng say này.

“Sao mình lại phải quay về cái nơi “Idaho” mà anh đã nói? Nó là nơi quái gì vậy?”, Lotimy hỏi. Cô bỗng nghiêm mặt nhìn tôi. Bình thường, tôi sẽ cảm thấy ánh mắt đó đẹp tuyệt vời, và tôi sẽ hôn cô ấy mấy cái. Nhưng hôm nay tôi chẳng có tâm trí đâu mà làm chuyện đó. “Cô nương. Anh không biết! Anh không biết tại sao chúng ta lại phải quay về Idaho. Em có thấy câu hỏi của em là vô nghĩa không? Idaho là một bang nông nghiệp của nước Mỹ. Ở đó có rất nhiều đàn bò sữa và những nông trường xinh đẹp. Tất nhiên ở đó cũng có cả hàng đống gái đẹp với những cặp vú lớn như vú của lũ bò sữa vậy”. Tôi hung hăng nói.

“Đủ rồi, câm miệng đi”. Lotimy buồn bã nhìn tôi. “Anh thay đổi rồi, tôi không muốn gặp anh nữa. Tôi ghét anh. Anh là thằng khốn nạn, thằng du côn. Vĩnh biệt”. Nói xong, cô vênh mặt, đứng dậy và đi ra ngoài. Tôi cũng đứng lên theo, tôi không muốn mất cô, chuyện này nằm ngoài ý muốn của tôi. Lotimy đi rất nhanh, tôi với gọi, song cô không dừng lại. Từ trước tới giờ, tôi cho là cô cũng không đến nỗi, không phải chỉ vì cô là bạn diễn ăn ý của tôi, mà còn vì Lotimy luôn mồm nói muốn cùng về Idaho với tôi. Đàn bà con gái giống như cô ấy trong cái thành phố này ngày càng ít. Phụ nữ bây giờ chỉ thích nuôi chó mèo, đội tóc giả, ngực giả với mông giả. Tất cả những đồ giả ấy đang hủy diệt bọn đàn ông đáng thương. Trước đây, đêm đêm ôm Lotimy ngủ say trong thành phố này, thể xác và linh hồn của chúng tôi từng có những cảm giác hoang mang, lo sợ sẽ không về được Idaho nữa.

“Ê! Ê... Đứng lại!”, tôi bước vội ra ngoài phòng cà phê, nói với sau lưng cô ấy. Lotimy không thèm để ý tới tôi, cô rẽ qua bên phải rồi mất dạng. Tôi vội bám theo, đẩy toang cánh cửa một gian phòng và phát hiện trong đó là một Beauty Salon, bốn phía đều là tường bằng kính. Không biết Lotimy biến đi đâu? Chẳng lẽ cô ta trốn sau một chiếc gương?... Hai cô gái Mỹ xinh đẹp đang ở trong phòng nhún vai một cái rồi bỏ ra ngoài. Đứng trên cầu thang nhà hàng Casle, nét mặt tôi buồn hiu. Tôi nghĩ mình đã mất Lotimy, mình có nên đập tan cái nhà hàng Casle này như từng muốn đập đổ dãy cao ốc kia không?