← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Kịch chửi rủa người xem.

Đây không phải là đang diễn kịch, nhất định là không phải! Chúng tôi không bao giờ nghĩ đến việc muốn các bạn cảm động. Bởi vì bản thân tôi cũng không cảm động nổi. Chẳng lẽ chúng tôi đang diễn kịch hay sao? Chúng tôi đến thành phố phía Nam này không có mục đích gì khác, không mong đợi được giao lưu, chúng tôi rất thất vọng với các bạn. Các bạn ạ, vì các bạn quá ngu xuẩn, các bạn tưởng rằng đến đây xem biểu diễn một màn kịch là có thể học được điều gì trong đó ư? Tôi cho là các bạn không thể, các bạn và chúng tôi đều không được gì cả. Cho nên đây không phải là đang biểu diễn. Chúng tôi không diễn tả cuộc sống, không diễn tả những ước vọng, không miêu tả nội dung cuộc sống. Chúng tôi chính là các bạn. Chúng ta đang sống trong một thế giới diễn kịch không có kịch bản. Các bạn chọn chúng tôi đến để chửi bới các bạn. Thế là hôm nay chúng tôi chửi các bạn luôn.

Các bạn không thấy được những gì mà các bạn muốn thấy. Tôi biết các bạn là người muốn nhìn, là người đứng ngoài gương. Nhưng các bạn sẽ không nhìn thấy được ánh sáng, không thấy được sự mâu thuẫn của kịch bản. Các bạn không nghe được lời đối thoại, cũng không nhìn thấy bối cảnh của sân khấu. Các bạn chỉ thấy được chúng tôi, một đám người đang nói tào lao, không có mục đích, chủ đề, không có kịch bản, không có màn một và màn hai, không có độc thoại, không có phụ thoại, không có thời gian và không gian... Chỉ có chúng tôi đứng trước mặt các bạn, nhịp đập trái tim của chúng tôi cũng như các bạn, lời nói của chúng tôi cũng như những lời các bạn muốn nói. Chúng tôi đi qua đi lại, mỗi động tác biểu diễn của chúng tôi đều giống như các bạn, vậy tại sao các bạn còn đến xem chúng tôi diễn tuồng làm gì nữa? Các bạn không phải thuộc loại quá ngu xuẩn hoặc quá thông minh. Các bạn không nhìn thấy hậu trường, không còn vai nào mới để ra nhập vào nữa. Chính là chúng tôi đây này, chúng tôi đang đứng đây mà nhép miệng chửi bới các bạn.

Các bạn có thể giận dữ, có thể đứng dậy la hét, thậm chí có thể dậm chân và đá ghế. Lúc này, các bạn mới thật sự là những người trong vở kịch, đó chính là hiệu quả của vở kịch mà các bạn muốn. Các bạn không nên lặng thinh. Mỗi người trong số các bạn đều là người bị giam cầm, đều là người tò mò. Bây giờ các bạn đang ở tại hiện trường, các bạn sẽ không nghe giảng bất cứ điều gì. Chúng tôi không muốn nói chuyện với các bạn, vì các bạn chính là chúng tôi. Chúng tôi không miêu tả chi tiết, đây không phải diễn tập ngoài trời. Chúng tôi không diễn bất cứ điều gì, đây không giống như xí gạt, vì các bạn đã mua vé rồi. Các bạn sẽ nhìn thấy những gì mà các bạn sưu tầm, nội tại, tâm linh của các bạn chúng tôi không hư cấu, không bắt chước, không diễn tả động tác gì. Chúng tôi không diễn bi kịch, cũng không diễn hài kịch. Chúng tôi miêu tả cái gì đây? Không, chúng tôi không nói ra cái gì. Tại sao các bạn không đứng lên đạp ghế xuống mà chửi vào mặt chúng tôi?

Chúng tôi không phải người hiện tại, cũng không phải loại người theo chủ nghĩa cổ điển, không phải chủ nghĩa hiện thực, cũng không phải chủ nghĩa lãng mạn, càng không phải chủ nghĩa lịch sử tân thời, thậm chí không phải tương lai. Chúng tôi không muốn tác động đến các bạn, chúng tôi không khóc, không cười, chúng tôi chỉ là đang nói. Đến một thành phố xa lạ, chúng tôi chỉ không ngừng nói chuyện. Những gì các bạn nghe được là câu chửi, vì chúng tôi là những người bình luận kịch hoạt cảnh. Các bạn xơ cứng như những cái xác khô vậy. Chúng tôi đang chờ các bạn, như vậy các bạn mới có thể thoát ra ngoài trạng thái của cuộc sống hiện thực. Hình như các bạn giật mình kinh ngạc, vì không có ý niệm nào dự báo trước rằng các bạn sẽ bị chửi. Các bạn bị đánh, các bạn không thể không hành động, hình như các bạn nổi cáu, chỉ cần có mồi lửa châm vào, đầu các bạn sẽ nổ tung lên. Nhưng trong đêm tối, các bạn vẫn ngồi yên đó, không động đậy mà chăm chăm nghe chúng tôi chửi.