Chương IV ❖ 1 ❖
Tôi tin rằng mình sẽ tìm ra Lotimy. Trong quá trình đi tìm cô ấy, tôi phát hiện ra rằng có vẻ như tôi đang bắt đầu tiếp cận với một nhân vật mới hoàn toàn. Những ngày tháng ở cùng với cô ấy trước đây, nhiều lúc thấy cô ấy cứ như một chiếc bóng ảo hoặc một nhân vật trong kịch vậy. Cuộc tìm kiếm của tôi không ngờ lại liên quan đến cuộc sống riêng tư của cô ấy. Tôi biết được chuyện ông Hà Triết Luân là người đàn ông đầu tiên trong đời cô ấy, trong khi lẽ ra ông ta phải đóng vai trò của một người làm cha. Sự xuất hiện của ông ta làm tâm tư tôi trở nên phức tạp. Đêm khuya, một mình tôi mang chiếc giày tuyết chạy trên đường phố Nhị Hoàn với một nét mặt u buồn. Tôi đã trở thành người theo đuổi một cái bóng của mình. Mặc dù thành phố không ngừng chuyển động trong đêm, các tòa cao ốc như cỏ hoang cứ vươn lên cao, thậm chí tôi còn nghe thấy những tiếng vươn lên của chúng. Tôi quyết định gọi điện cho người thứ 2 trong danh sách. Anh ta là Danlan, một ký giả. Tôi quen rất nhiều ký giả trong thành phố, họ ăn mặc như công nhân lao động và những người lang thang vậy. Họ tâng bốc những danh nhân để lấy phong bì đỏ. Cá nhân họ chỉ là những người bình thường. Một số người như sợi dây xích cột ngang eo thành phố. Họ giống như những con chó có khứu giác nhanh nhạy, rình mò bất cứ chỗ nào, phát hiện nhà nào vừa liệng ra cục xương là họ lập tức xông đến, giành giật như điên.
“Alô. Xin chào. Tôi là Danlan đây. Xin hỏi ai gọi đấy?”.
“Tôi tên HuKo. Tôi là bạn của Lotimy, cô ấy mất tích rồi. Tôi cho là có thể anh biết chút gì về cô ấy”.
“Tôi không biết gì hết”. Anh ta thô lỗ cúp điện thoại. Nhưng tôi tin chắc anh ta biết tung tích cô ấy. Thành phố lớn như vậy, bạn có đứng cả 100 năm, thì người mà bạn đợi cũng không bao giờ xuất hiện. Thời buổi này làm một chú bù nhìn trong ruộng lúa mạch thật chẳng phù hợp tí nào. Tôi gọi lại lần nữa: “Tôi muốn nói chuyện với anh, Anh Danlan. Hình như cô ấy chết rồi”.
“Vậy... thôi được. Tối nay tôi đi chơi bowling, chúng ta gặp mặt tại sân bowling”.
“Ở đâu? Có phải sân bowling nhà hàng quốc tế?”.
“Không, ở nhà hàng Beautiful Holiday. Ở đó có nhiều đường banh. Tôi đã gọi điện đặt trước rồi. Ở đó còn có hồ bơi, chúng ta có thể bơi nữa, ông bạn!”.
Tôi tìm được Danlan trong phòng bowling của nhà hàng Beautiful Holiday, nước da người đàn ông này trắng như ngọc, tóc dài như suối chảy, anh ta có phong độ lịch lãm, kết hợp giữa sự nho nhã của giới trí thức và tính cách quí phái của thành phố mới, khác hẳn với đại đa số ký giả khác. Mặt anh ta trắng như bông bưởi, miệng môi rất mỏng, lúc nào cũng nở một nụ cười mỉm như đang đối mặt với toàn thế giới vậy.
“Rốt cuộc anh muốn biết về vấn đề gì?” Anh ta khó chịu hỏi tôi. Tôi thay giày và bước đến cạnh anh ta. Tôi chọn một quả bóng màu xanh nặng 13Lb, kéo bóng ra kệ và ném đi. Trời đất! Tôi ném trúng rồi.
“Khá lắm, ông bạn!”, anh ta vỗ vào tôi một cái để khen ngợi, sau đó lấy bóng ném đi. Động tác của anh ta rất chính xác, nho nhã, mông và cánh tay tỏ ra rất có lực và ung dung.
“Anh là người như thế nào của cô ấy? Người yêu? Trên thế giới này nơi nào cũng là tình nhân”. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, tiếp tục chọn một quả bóng màu đen nặng 14Lb rồi lại nói với tôi: “Hôm qua cô ấy có tìm tôi, thật đấy! Cô ấy đã có mang”.
Tôi không thể không kinh ngạc, nói như vậy nghĩa là cô ấy vẫn còn sống, cô ấy không chết, chỉ là... chỉ là... cô ấy có mang.
“Cô ấy muốn biết rõ ai là bố đứa trẻ. Tôi hay là một trong số những người đàn ông kia, haha. Tôi không công nhận”. Anh ta nheo mày rồi nhún vai một cái. “Không phải của tôi, vậy là của anh sao?”.
Tôi bỗng cảm thấy rất đau buồn. Tôi không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Cô ấy đang tìm bố của đứa bé, tôi cũng đang tìm cô ấy vì tôi và cô ấy cùng diễn vai chính trong một màn kịch hoạt cảnh. Danlan lại ném trúng toàn bộ, kỹ thuật chơi bóng của anh ta quá chuẩn, khá lắm. Nhưng tôi không có tâm trí chơi nữa.
Anh ta thôi không nói chuyện với tôi mà tập trung ném bóng bowling. Nhìn anh ta có vẻ thoải mái, nhẹ nhàng, như những tay đang chơi tại đường Line số 19 khác. Tôi chống cằm nhìn anh ta chơi. Lại ném trúng hết, thành tích anh ta khá quá.
Anh ta lấy khăn lau tay một cái rồi bảo: “Tôi đổ mồ hồi rồi, tôi đi bơi đây. Anh có đi chung không?”. Tôi gật đầu, theo anh ta ra ngoài.
“Hai năm trước, tôi quen cô ấy. Hồi đó cô ấy mới đóng vai chính trong một vở kịch truyền hình. Tôi quen cô ấy tại một cuộc họp báo công bố tin tức. Lần đầu gặp mặt, thấy cô ấy rất xinh đẹp, một cái đẹp quí phái sinh ra từ nghệ thuật, thế là tôi vừa viết bài đăng tải thông tin về cô ấy cho bạn bè, vừa yêu cô ấy thiệt tình. Hồi đó tôi vừa bị một người con gái bỏ rơi. Tôi dẹp bỏ tất cả để yêu cô ấy”. Danlan vừa thay áo vừa kể cho tôi nghe. “Nhưng sau này, chừng nửa năm sau, tôi nhận ra rằng tình cảm hai chúng tôi trái ngược nhau. Ngay từ đầu, tôi đối với cô ấy rất chân thành, nhưng cô ấy lại không thật lòng với tôi, chỉ coi tôi như bạn. Tuy nhiên, sau đó cô ấy cũng bắt đầu thích tôi thì cũng là lúc tôi không hứng thú gì với cô ấy nữa. Cô ấy phát điên lên, cứ đeo bám tôi. Anh biết không, sau khi đóng vở kịch đó, cô ấy cùng với một nữ minh tinh khác đóng một bộ phim nhiều tập của một đạo diễn với tham vọng đoạt giải Quốc tế song bị thất bại. Cô ấy cao không với tới, thấp cũng không xong, từ đó mất dạng, không thấy đâu nữa. Anh biết đấy, phụ nữ đẹp bao giờ cũng có thể dựa vào đàn ông mà sống. Tôi không thích cô ấy tí nào, nhưng tôi không tránh không được. Nói nôm na, cô ấy cứ việc làm tình nhân của tôi là được rồi, như thế chẳng tốt hay sao!”. Anh ta lạnh lùng cười, leo theo một cái thang xuống hồ bơi. Nước hồ rất trong, sự khúc xạ của ánh sáng chiếu xuống phát ra những tia lấp lánh như đá cẩm thạch. Tôi ngẩng đầu lên. Từ đó có thể nhìn thấy phía không xa, những người đang đi lại trong đại sảnh.
Anh ta bắt đầu bơi đi, tôi cũng bước song song với anh ta trên bờ hồ.
“Hôm qua cô ấy làm thế nào mà gặp anh?”. Tôi hỏi.
“Cô ấy tìm đến tôi và nói rằng cô ấy đã có mang. Cô ấy nói đứa con có thể là của tôi”. Anh ta hết bơi kiểu sải tay rồi lại đến kiểu lật ngửa.
“Nhưng tôi nói là không đúng vì tôi đã sử dụng biện pháp an toàn. Anh hiểu ý tôi nói gì chứ? Nhưng cô ấy quả quyết rằng đứa con là của tôi, đòi để đẻ nó ra. Tôi nói, sinh rồi có nhận tôi làm cha tôi cũng không nhận nuôi đâu. Tôi là người có thu nhập trung bình, nếu cô ấy phá thai thì có thể lấy một người giàu có để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn”. Anh ta nói rồi dìm người dưới nước.
“Cuộc sống thật đẹp, đúng không anh?”. Anh ta nhìn tôi.
“Có lý thiệt!”, nét mặt tôi không thay đổi.
“Nhưng sau đó cô ấy khóc, cuối cùng cô ấy bỏ đi luôn”.
“Tất cả chỉ là như vậy ư?”. Tôi hỏi.
“Đúng vậy”.
“Cô ấy có nói rằng cô ấy đi đâu không, cô ấy không tự tử chứ?”.
“Cô ấy mà dám tự tử à? Không, không đâu. Anh nghĩ là cô ấy dám? Anh hiểu cô ấy hơn tôi”.
“Anh rành cô ấy lắm mà. Tôi và cô ấy đã bỏ lỡ dịp may. Hồi đó, tôi chân thành với cô ấy, cô ấy lại có người đàn ông khác. Cô ấy làm tổn thương tôi nhưng bây giờ sẽ không còn nữa”. Anh ta im lặng một hồi rồi nói. “Cô ấy đúng là một con đào hát!”.
Tôi tìm một nơi để ngồi, nhìn Danlan như một con bạch ngư bơi trong hồ. Anh ta đại diện cho một con người khác trong thành phố. Loại người này cũng từng có mộng tưởng, nhưng hiện giờ đã trở nên quá thực tế, còn thêm chút bỡn cợt với cuộc đời của giới trí thức thượng lưu. Anh ta có thể khinh rẻ những gì mà anh ta từng coi trọng, vì anh ta không thể có được chúng nữa. Bơi một hồi, anh ta leo lên, dùng khăn lau khô thân mình, cơ thể anh ta rất tráng kiện.
“Anh cảm thấy cô ấy như thế nào, ông bạn?”.
“Tôi càng ngày càng không hiểu được cô ấy. Tôi muốn tìm cô ấy về để diễn kịch, nhưng tôi không tìm ra cô ấy. Cô ấy như đã mất dạng sau một tấm gương”.
“Hình như anh rất yêu cô ấy? Xin lỗi đã dùng lời lẽ không lịch sự”.
“Cứ cho là như vậy đi, tôi tiếp xúc với các cô gái không nhiều”. Tôi nói.
“Vậy anh tính thế nào? Đi tìm tiếp?”. Anh ta mặc áo vào.
“Đúng”.
“Anh muốn đăng một đoạn thông báo tìm người lạc không? Tôi sẵn lòng giúp anh. Nhưng phụ nữ như một cơn gió, không thể bắt được. Chúng ta sống cho bản thân mình, đàn ông có rất nhiều bất hạnh, món nợ này nên tính trên người phụ nữ có đúng không? Tôi khuyên anh nên dừng lại, kiếm thêm tiền nhiều vào”. Chúng tôi cùng bước ra ngoài.
“Anh làm sao biết được chuyện tôi với cô ấy?”. Tôi kể cho anh ta nghe chuyện ông thám tử tư đã cho tôi danh sách đó.
“Thật lợi hại, có lẽ tôi sẽ mời ông thám tử tư ấy giúp đỡ. Tôi phải điều tra cô bạn gái mới của mình có ngưới đàn ông nào khác không. Anh bạn, tôi chỉ khuyên anh câu này. Đừng tin vào tình yêu”. Trong đại sảnh, anh ta tỏ ra xót thương, vỗ vai tôi và nói. Tôi mỉm cười, anh ta bước đi, gởi lại tôi một tấm danh thiếp.
Tôi đứng ngẩn ra hồi lâu, rồi cũng đi khỏi chỗ đó.