Chương VI ❖ 1 ❖
Từ xa ngắm nhìn, khu biệt thự Singlo Kip với hơn mấy trăm ngôi nhà nằm bên một cái hồ lớn. Đây là khu biệt thự lớn nhất Bắc Kinh. Nó giống như những sợi dây chuyền bằng cẩm thạch nối liền vào nhau toát ra vẻ sang trọng. Mỗi căn có một vườn hoa rộng hơn 300 mét vuông. Những căn biệt thự có kiến trúc và bài trí sân vườn đa dạng theo kiểu đồng cỏ nước Mỹ, kiểu lãng mạn Bắc Âu, kiểu Địa Trung Hải, kiểu truyền thống Bắc Âu, kiểu Trang viên Geogeria, v.v... Những chiếc xe hơi đậu yên lặng bên lề đường. Bốn bề yên tĩnh, gần như không nghe thấy một âm thanh nào. Nhìn ra xa là cao ốc Kinh Thành, nhà hàng Xirlin, Trung tâm Kinh Quảng và tòa cao ốc Trung tâm mậu dịch quốc tế Trung Quốc vĩ đại đứng sừng sững. Ánh mặt trời ban mai nhô lên.
Hướng bắc khu biệt thự này là khu nhà liên kế với nhiều kiểu dáng không cao lắm, tất cả đều không quá 5 tầng, nhà nào cũng gắn máy điều hòa. Tôi đứng nhìn khu biệt thự bên bờ sông Ôn Du một hồi rồi tiện đường rẽ vào khu đó. Tôi đến đây tìm một người, ông ta là Ngô Tạo Bảo. Tôi chắc ông ta là người lớn tuổi, có lẽ ông ta đã gặp Lotimy. Tôi không đoán nổi quan hệ giữa ông ta với Lotimy là như thế nào. Chẳng lẽ giữa họ có mối quan hệ kiểu tình nhân? Tôi không dám khẳng định. Tôi cho rằng mối quan hệ giữa con người với con người là rất phức tạp. Nhưng tại sao Lotimy lại quen một ông già như vậy?
Tôi bấm chuông, một lúc lâu cửa mở. Một ông già với đôi mắt sâu thăm thẳm, có lẽ đã ngoài 60 tuổi, nhưng trông rất trí thức. “Anh là ai?”.
“Tôi tìm một người, cô ta bị mất tích”. Tôi đưa hình Lotimy cho ông ta. Ông ta cầm lấy ngắm nghía hồi lâu, sau đó nghiêm mặt lại hỏi:
“Anh là cái gì của cô ấy?”.
“Cháu là bạn học. Chúng cháu cùng đoàn kịch. Cách nay không lâu, cô ấy bỗng nhiên mất tích”.
“Sao anh lại tìm được đến đây?”. Ông già có vẻ cảnh giác hơn. Trên cổ ông ta quàng một chiếc khăn ca rô, bàn tay run run.
“Trong cuốn sổ ghi chép của cô ấy có địa chỉ của bác”. Tôi nói dối.
“Vậy thì... vào đi cháu”.
Tôi đi vào. Có lẽ ông ta sống một mình, nhìn cách ăn mặc, chắc ông là cán bộ về hưu. Có thể ông từng có chức quyền không cao, nhưng hiện giờ, ông chỉ sống cô độc một mình. Tôi cho rằng ông ta đã quen ở một mình rồi.
“Cô ấy là con nuôi của bác anh bạn ạ! Tại sao cô bé lại mất tích? Con bé chạy đi đâu? Đi lên mặt trăng à? Hai năm trước nó từng nói với bác nó muốn lên mặt trăng, thật thú vị. Thế mà nó lại biến đi đâu. Lúc bác mới biết nó, nó vừa tốt nghiệp xong. Một hôm bác đang tập Thái cực quyền trong công viên, một cô bé với nụ cười rất xinh đứng sau lưng bác bắt chước tập quyền. Cô bé chính là Lotimy, nó thật dễ thương, và bác đã nhận nó làm con nuôi. Sau này, càng ngày nó càng ít đến thăm bác. Năm ngoái vợ bác qua đời, nó không đến đây nữa. Anh đang nói là con bé mất tích?”. Ông già nước mắt đầm đìa.
“Bác Ngô, hiện bác sống một mình à?”.
“Bác mướn một người làm thuê tính giờ. Cô ta giúp bác làm cơm đúng giờ. Con trai và con gái bác đều ở nước ngoài, mỗi tuần gọi điện về một lần. Anh nói nó bị mất tích? Con bé đi đâu nhỉ? Nó không đến thăm bác đã một năm nay rồi. Một cô gái tốt bụng. Nó còn dạy bác diễn kịch câm. Không biết bây giờ nó còn diễn kịch câm không?”. Ông ta nheo mắt nhìn tôi.
“Không. Cô ấy không còn đóng phim truyền hình, cũng không còn diễn kịch câm trên sân khấu nữa. Cô ấy với cháu cùng làm kịch hoạt cảnh. Giờ không biết cô ấy đi đâu nữa. Cô ấy gần đây có qua đây không?”. Tôi hỏi. Ông già tóc đã bạc trắng, mặc một bộ veston màu xám bóng, phong thái hoạt bát, nhanh nhẹn. Tôi để ý mỗi gian phòng đều có tivi. Trong phòng ngủ, nhà bếp, phòng tắm đều có tivi. Ông ta đặt nhiều tivi như thế để làm gì nhỉ? Hành vi của ông ta thật đáng nghi.
“Những tivi đó...”, tôi chỉ vào 3 cái tivi màu trong phạm vi tầm nhìn của mình. “Bác xem tivi để giết thời gian. Bác thề rằng gần đây con bé không đến đây, phải cả năm nay rồi. Thôi như vậy nhé. Bác có thể tiễn khách được chưa?”. Ông ta nghiêm chỉnh nói. “Thôi được, tạm biệt bác”. Tôi lấy lại hình của Lotimy rồi đứng dậy cáo biệt. Căn nhà này gồm một gian 3 phòng và một gian 2 phòng cấu tạo thành. Nom nó giống như một mê cung. Tôi bước ra rất nhanh, vừa đi vừa lớn tiếng nói: “Cháu đi đây!”. Tôi mở cửa nhưng lại quay lại trốn bên trong một cây kiểng lớn, giả vờ đóng sầm cửa lại. Tôi cảm thấy ánh mắt của ông Ngô có gì bí mật. Ánh mắt ấy có liên quan với việc mất tích của Lotimy. Tôi trốn một hồi trong bóng tối. Từ phía hành lang bên kia, có tiếng ho của ông già. Khoảng 10 phút sau, tôi dỏng tai nghe và chắc chắn 100% có tiếng nói của Lotimy. Âm thanh rất nhỏ, tôi nghe không rõ, nhưng chất giọng của cô ấy thì tôi không thể nhầm vào đâu được. Tôi lén đến phòng ngủ, từ từ thò đầu qua cửa sau. Những gì nhìn thấy được kiến tôi kinh dị
Lotimy xuất hiện trên màn hình tivi trong phòng ngủ của ông Ngô: “... thôi được, bây giờ ba đã dậy rồi, nên dọn gọn cái giường đi. Ừ như vậy đó. Sau đó ba đi vào phòng tắm đánh răng đi, ba phải chải răng trong 5 phút vì ba hút quá nhiều thuốc lá...”. Ông Ngô tắt tivi, bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng tắm, lại là tiếng tivi vọng ra. “Bây giờ ba đã đến phòng tắm, ba phải lấy kem đánh răng trên kệ nhỏ, nặn từ dưới lên trên, không được dùng sức quá mạnh. Vâng đúng. Hãy quẹt kem đánh răng trên bàn chải. Nào chải răng nhè nhẹ thôi, bên trái và bên phải dùng sức vừa cân bằng thôi. Ba phải chải từ từ cái này qua cái khác. Rửa mặt luôn đi, phải dùng nước ấm, đừng có nóng quá. Ba từ từ thôi...”.
Nghe tiếng chỉ dẫn ông Ngô chải răng, rửa mặt của Lotimy trên màn hình tivi, những âm thanh ngọt ngào, thân thiện của nàng làm lòng tôi trào dâng tình cảm, tay nắm chặt khung cửa. Ông Ngô không phát hiện ra tôi. Tôi dám chắc rằng ông ta không có bà vợ nào mới qua đời năm ngoái như ông đã nói. Vả lại nếu có, thì đó không phải là chết đi, mà là bỏ đi một xứ xa. Ông ta là một ông lão thật cô độc. Tôi đoán vào dịp đó, ông ta quen được Lotimy, Lotimy biểu thị cho tiếng nói và gương mặt tràn đầy sức sống, một thân hình của tuổi xuân, đã làm cho ông lão cô độc này hồi tưởng lại cuộc sống thời trai trẻ. Tôi không dám đoán giữa họ có một mối quan hệ gì, nhưng tôi dám khẳng định giữa họ là một mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, tỉ như sự khám phá và tìm kiếm một thứ tình cảm của cha đối với con, sự kính trọng của đứa trẻ đối với một cuộc đời từng trải, là một ký ức đối với thời thanh xuân. Tôi chợt hiểu tình cảm của đứa trẻ côi cút mất cha ở Lotimy. Cô muốn có một tình yêu của người cha cũng không được. Trong lòng Lotimy nhất định có một thứ tình cảm lưu luyến và sâu sắc đối với người cha, cô ấy đã tìm được ở đây chăng?
“Bây giờ ba đến phòng khách, trước hết ba nên uống một ly nước, nước trà hoặc nước khoáng cũng được, ba uống nước khoáng là tốt nhất...”. Ông Ngô mở chiếc tivi màn hình cực lớn trong phòng khách. “Ba nên nghỉ một lát, hít thở thật sâu vào, chỉ cho phép ba 10 phút thôi nhé, sau đó ba tự mình chiên hột gà, việc này ba phải tự làm lấy. Đây chính là một trong những thú vị của cuộc sống, như vậy ba sẽ không cảm thấy sợ hãi sự sinh ly tử biệt. Ba bắt đầu đánh trứng đi, đốt lò lên chiên. Trứng gà không nên ăn quá 2 cái, một con người mỗi ngày chỉ có thể hấp thụ hết lượng protein của hai quả trứng gà mà thôi. Lúc chiên dầu phải nóng...”. Nhà bếp vang lên tiếng bát đĩa, tôi đã hiểu tại sao trong mỗi căn phòng, ông Ngô đều gắn một màn hình tivi. Ông ta có hệ thống thiết bị để phát lại những đoạn ghi âm tất cả hướng dẫn của Lotimy trên màn hình. Ông ta đối với Lotimy có thể có một cảm tình sâu đậm đặc biệt. Đó là một thứ tình cảm mà ông lão ao ước sẽ không gì đổi thay được. Đây là thứ tình cảm gì? tôi không hiểu nổi nữa. Lotimy như một đám mây, trong chốc lát bay lướt từ cuộc đời người này sang cuộc đời người kia, để lại cho họ những vết thương lòng. Tất cả mọi chuyện đều do cái thành phố ăn thịt người này gây ra cho cô ấy. Như ông lão này, ông ta bị nhiễm bệnh cô độc, không muốn gặp bất cứ ai, chỉ sống bằng hồi ức trong lòng. Ông ta đã chán ngán cuộc sống của thế giới ồn ào. Ông thà dựa vào tiếng nói phát lại của một người con gái từ lúc thức dậy, theo trình tự quy định mà sống, ngày nào cũng vậy. Nhưng Lotimy, giờ này em ở đâu? Anh rất muốn gặp em, cùng em nói chuyện về những tình cảm trong cuộc sống, những hiểu biết thực tế, tinh thần diễn kịch, lý giải về tình yêu, cách suy nghĩ về cái thành phố cối xay thịt này. Em không nên tránh né anh hoặc lẩn trốn trên màn hình tivi kia. Tôi đứng đó suy nghĩ hồi lâu, sau đó khe khẽ đi ra. Tiếng nói của Lotimy càng ngày càng nhỏ dần. Tôi mở cửa bước ra rồi nhè nhẹ khép cửa lại. Tôi lại đi trên bãi đậu xe. Mặt trời đã lên cao, một ngày mới lại bắt đầu, thế giới lại tiếp diễn một cảnh tượng hỗn độn, rối như tổ ong.