← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Tôi vội vàng vẫy một chiếc taxi và chạy về Phương Trang. Tôi tin rằng Lotimy chưa chết. Khi tôi đến nơi thì thấy 7 người gồm Magar, Lolan, Sibrake, Geoke, Joena, Trần Hồng, Pepe đã đứng ở đó từ lúc nào. Tôi đẩy mọi người ta. Lomity nằm trên giường, đây là lần cuối cùng cô ấy thực sự nằm trên giường. Lotimy đã chết thật rồi. Tôi hiểu rằng có lẽ đó là màn hai của vở kịch: “Cái chết của cô dâu”, chỉ là tôi đến quá trễ mà thôi.

Tôi nói: “Các bạn đi đi”. Từng người, từng người một, họ bước ra ngoài. Tôi ngồi xuống, nhìn Lotimy như một tay thợ săn nhìn con beo anh ta vừa bắt được. Cô ấy bình thản như một con bướm xinh đẹp đang nằm ngủ. Mùi thuốc an thần xộc vào mũi tôi. Tôi nhìn cô ấy đắm đuối trong bóng tối, cảm thấy cô ấy quen thuộc làm sao nhưng lại xa lạ biết mấy. Tôi nghĩ mình mãi mãi cũng không thể về đến Idaho. Một khi tôi đã rời xa quê hương, tới sống trong một thành phố rồi tất cả đều bị thay đổi thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay trở về được. Lotimy thì chắc chắn như thế rồi, vì cô ấy đã chìm vào giấc ngủ. Tôi nghĩ về Idaho, nơi chúng tôi sẽ đến không phải là cái bang nông nghiệp của nước Mỹ, đó là một nơi lý tưởng. Nơi đó chỗ nào cũng là thảm cỏ, bên sườn núi là những dãy người nộm bằng rơm, họ không ngừng canh chừng cho bọn trẻ đừng bị té. Nhưng chúng tôi đã không về đó được rồi. Thành phố đã làm thay đổi và hủy hoại chúng tôi một cách triệt để, khiến cho chúng tôi trở thành người bệnh tâm thần, kẻ làm chứng, kỹ nữ, người mắc bệnh trầm cảm, bệnh nhân, tội phạm giết người, bệnh điên dại, người tham tiền, người thất tình và người đi đường. Một khi chúng tôi đã bước vào “Đô thị”, thì vĩnh viễn sẽ không thể quay trở về quê nhà được nữa.

Tôi ngồi đó, nhìn khuôn mặt thanh thản của Lotimy. Cô ấy cũng sẽ không nói chuyện với tôi nữa. Một lát sau, tôi móc ra từ  trong túi quần mình ra một cây son đỏ hồng cô ấy để lại. Tôi chăm chú bôi son lên môi cô ấy, nước mắt tôi trào ra. Tôi thoa từng tí, từng tí lên đôi môi tái nhợt, cây son này cô ấy thích nhất. Tôi thoa son lên môi cô ấy một lần cuối cũng. Tôi đại diện cho tất cả bọn đàn ông đã từng đi qua cuộc đời cô, thoa lên làn môi hồng của cô một lần cuối. Tôi biết, lát nữa nhân viên bệnh viện và công an sẽ đến. Họ sẽ khiêng cô ấy vào một bóng tối khác. Nơi đó so với nơi đây sẽ lạnh lẽo hơn, cô đơn hơn và thê thảm hơn. Nơi đó cũng giống cái thành phố đáng sợ này, cũng không thể về đến Idaho. Bởi vì chúng tôi mãi mãi không thể tẩy trang mình được, đồng thời một lần nữa, chúng tôi lại chuẩn bị phải bước lên sân khấu.