Nước mắt trò chơi MỘT
Thành phố này đối với tôi ngày càng lộng lẫy và rộng lớn hơn. Đứng trên nhà hàng xoay tròn ở tầng cao nhất của tiệm cơm Quốc Tế trên đường Trường An, tôi có thể cảm nhận được mọi thứ. Một cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa vui thích xen chút sợ hãi thoáng vụt qua trong tôi. Tôi lia ánh mắt liếc từ đông sang tây, từ quảng trường Trung Lương sang tòa cao ốc Trường An rực rỡ hào hoa, tòa nhà Bộ Giao thông, Trung tâm sinh hoạt của phụ nữ Trung Quốc, tòa cao ốc Bộ Kinh tế Đối ngoại và Trung tâm Xing-Heng-Ji. Những tòa nhà này như những khối khổng lồ chỉ trong vòng một đêm đã được sắp bày ra đó, chính vì vậy mà người ta càng yêu thích thành phố này hơn. Bắc Kinh bây giờ như một thành phố dưới mặt đất đang từ từ nhô lên, giống như một hòn đảo mới với khuôn mặt hoàn toàn mới mẻ nhô lên trên mặt biển.
Thành phố đang lớn lên hàng ngày. Từ quảng trường Thiên An Môn có bốn con đường vòng quanh đang được mở rộng. Giống như một trung tâm thi đấu cổ La Mã, bốn phía đều nhô cao lên, thành phố lớn được hình thành từ đó. Càng xa trung tâm, thành phố thì càng có nhiều tòa nhà chọc trời. Chính vì thế mà quảng trường Thiên An Môn trở thành nơi thấp nhất của thành phố lớn này.
Ngày ngày, xe cộ, người người nối đuôi nhau qua lại tấp nập trên đường phố, cảnh tượng trông thật phồn vinh, thành phố đang không ngừng phát triển. Màu đỏ sậm của những tòa cao ốc, những bức tường bằng kiếng màu xanh thầm kín làm nổi bật bầu trời. Những áng mây lững lờ trên không gian thành phố trông hoàn toàn mới lạ. Mọi cái nơi đây làm cho tôi muốn hòa mình vào dòng người qua lại trên các con phố, trở thành một phân tử nhỏ bé chuyển động trong đó. Những dòng người mang theo những mơ tưởng về cuộc sống, cho dù thành phố này được ví như một chiếc cối nghiền thịt, họ cũng không hề sợ. Có lẽ tôi đã là một người thành phố nên tôi cũng cảm thấy hồi hộp và một niềm vui tràn ngập.
Bắt đầu từ ngày đó, đương nhiên tôi không còn là một thanh niên quê mùa nữa. Tôi có thể tự do ra vào những trung tâm mua sắm sầm uất, những nhà hàng lớn, quán bar, tàu điện ngầm, ngân hàng, cơ quan, bệnh viện, trường đại học, tiệm thức ăn nhanh của thành phố mà không cảm thấy chút gì xa lạ. Tôi có ba thẻ tín dụng, một thẻ chứng minh là dân thành phố, một thẻ bảo mật hộp thư của bưu cục, một máy nhắn tin, một điện thoại di động kỹ thuật số. Có những thứ đó trong tay, tôi thực sự như một chủ nhân sống đã lâu trong thành phố.
Một ngày nọ, tôi đi tới khu thương mại phồn hoa nằm trên đại lộ Vương Phủ Tỉnh, tôi thích thú nhìn những con người bị vật chất và dục vọng thúc đẩy dồn dập. Một cô gái bán hàng nở nụ cười tươi như hoa khiến tôi có cảm giác chỉ cần thò tay ra là tóm được , chân thực vô cùng. Bỗng dưng phía trước tôi xuất hiện một người đàn ông mặc áo dài Thượng Hải cổ kín màu xanh đậm, trên lưng có khâu một mảnh vải trắng viết dòng chữ màu đen thông tin tìm nguời lạc, lại còn dán kèm một tấm hình. Tôi gọi với: “Này anh, tôi đã từng nhìn thấy người mà anh muốn tìm, anh ta vừa mới ở đây…”. Người đàn ông quay lại làm tôi ngớ cả người. Anh ta chính là người trên bức ảnh của bản tin tìm người lạc. Người đàn ông trẻ này chừng ngoài 30 tuổi. Tôi không hiểu điều gì đang xảy ra. Anh ta quay về phía tôi cười phá lên: “Nói cho cậu biết, tôi là một nghệ sĩ, cái mà tôi tìm kiếm đó chính là bản thân tôi. Cám ơn anh bạn. Tạm biệt!”. Anh ta mỉm cười bỏ đi, biến mất dạng vào dòng người qua lại. Tôi ngẩn người, hồi lâu mới hiểu ra sự xuất hiện của người nghệ sĩ. Đó là một nghệ thuật gia thực sự. Họ dùng ý nguyện bản thân mình làm tác phẩm. Ở thành phố này, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Thành phố thực sự khoan dung, cũng như nó đối đãi với người nghệ sĩ, những người đang đi tìm kiếm bản thân, giống người mà tôi gặp hồi nãy. Bất cứ ai cũng có thể tìm kiếm và bắt đầu tại đây.