← Quay lại trang sách

❖ BỐN ❖

Khi quyết định giúp Hồng Mai thực hiện ước vọng của mình, tôi lại có thái độ không rõ ràng. Tôi cứ mơ tưởng khuôn mặt Hồng Mai với nụ cười trong sáng thuần phác và ánh mắt nhìn trong suốt. Nụ cười và ánh mắt đó trong tôi ngày nào, nay đã không còn ở cái thành phố này. Tự đáy lòng, tôi cảm thấy xót xa. Cái gì đã tác động đến trái tim của tôi? Tôi không rõ nữa? Nhưng thành phố này có quy luật nhất định của nó, như chuyển động của vòng quay tua bin, nó cũng có nhịp điệu và quy luật riêng biệt. Tôi hiểu rằng nếu như anh muốn vào thành phố này, muốn thích ứng với nó, muốn có cuộc sống tốt hơn người khác, thì anh phải nghe theo qui luật của nó, đó là một điều bất di bất dịch. Đặc điểm và nội dung của qui luật này chính là cách suy nghĩ luôn ở trong đầu tôi. Tóm lại thành phố giống như một vũ đài, nhiều người tụ hội đến đây, vai mang theo những ước vọng đủ màu sắc mà họ cần để biểu diễn. Một số người thành công, còn số người khác thì từ đó biệt tăm biệt tích. Ngay cả khán giả cũng thay đổi, không phải ngày nào cũng là những con người nhất định ngồi xem cùng với những quan niệm cũ rích. Thành phố là một bữa tiệc lưu động, người đi người lại, thay đổi không bao giờ ngừng.

Mỗi một buổi sáng từ trong mộng bước ra, tôi lại giống như người thợ lặn với trái tim loạn nhịp, một ngày mới lại diễn ra dưới chân tôi. Tôi phải ăn mặc lịch sự, sửa soạn gọn gàng bước vào cuộc sống của một ngày mới. Tôi lập tức thức dậy, như người máy được lập trình sẵn: rửa mặt, chải răng, cạo râu. Đang soi gương cạo râu, bỗng tiếng chuông điện thoại di động reo lên. Mới sáng sớm mà ai đã gọi điện cho mình nhỉ? Tôi bật điện thoại ra.

"Alô! Ai đó?".

“... Là em”. Tiếng người con gái thút thít. Tôi nhận ra tiếng của Hồng Mai. Sực nhớ cả tuần nay không gặp cô. Du mập đã đối xử với cô như thế nào? Tôi  lo lắng: “Sao vậy? Nói từ từ thôi, em khóc hả? Thôi nín đi nào!”.

“... Em không muốn làm ở đây nữa...”.

“ Sao vậy? không tốt hả? Du mập nói ở đó mỗi tháng có thể thu nhập 5.000 đồng, so với anh là quá tốt rồi, em sao vậy...”.

“Em không muốn làm ở đây!... Tại vì, tại vì... có nhiều đàn ông đáng ghét. Ông giám đốc Du kêu em làm kỹ thuật viên massage. Hàng ngày em phải làm việc đến 3-4 giờ sáng. Em thiếu ngủ, ngáp liên tục. Vả lại bọn đàn ông ở đó còn có những yêu cầu khác nữa, em chịu không nổi. Em không làm nữa đâu! Em muốn rời khỏi chỗ này...!”.

“Nghe này, nghe anh nói này!”. Tôi hơi bối rối nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Em chỉ mới bắt đầu, còn chưa thích ứng với hoàn cảnh công việc. Chờ quen rồi, mọi việc sẽ tốt thôi! Bọn đàn ông đó đáng ghét thiệt, thằng nào cũng đểu cả. Em là một người con gái tốt và thông minh, anh nghĩ là nhất định em sẽ có biện pháp đối phó với chúng”. Tôi nhấn mạnh ngữ khí trong lời nói: “Ngay cả đối phó với bọn đàn ông em cũng không biết sao. Nếu thế thì sẽ đứng không vững được ở cái thành phố này đâu? Thật ra em chỉ cần động não một tí xíu là xong ngay thôi mà. Hãy coi bọn họ như là những con dê đực hứng tình. Đừng sợ. Em sẽ nhanh chóng học đựơc bản lĩnh ứng phó với bọn dê đực đó. Phải tự tin lên! Em có năng lực, anh tin em!”. Cứ thế, tôi không ngừng giảng giải. Tiếng thút thít ở đầu dây bên kia dần dần nín lại. Cô không khóc nữa.

“Em muốn gặp anh” - Cô nói - “ Em nhớ nhà, em muốn về nhà!”.

“Tôi cũng muốn về lắm! Tôi còn nhớ nhà hơn!” - Tôi quát lớn - “Nhưng chúng ta còn phải sinh tồn nơi đây. Đây mới là nhà thật sự! Em cần phải học cách thích ứng với hoàn cảnh!” Tôi nổi cáu. “Rốt cuộc cô là người thế nào? Làm giúp việc thì gây lộn với bà chủ. Làm ở hộp đêm lại không biết cách ứng phó với bọn đàn ông. Cô cứ ở tại đó. Cần phải học cách lợi dụng ưu thế và đặc tính của mình để sinh tồn chứ! Hiểu chưa? Tôi không muốn gặp cô. Chờ khi nào cô thích ứng hoàn cảnh rồi mới gặp lại. Nửa tháng nữa nhé, được chứ? Cô phải tin bản thân mình, đúng không?”.

Hồng Mai im lặng một hồi trong điện thoại “Thôi được!”, cô nói.

“Du mập có tốt với em không?” Tôi hỏi.

“Ông ấy đối với em tốt lắm, chỉ tại em...”.

“Vậy tốt rồi, anh cúp máy đây.....!”.

“Dạ!”, cô nói.

Tôi cúp máy, tiếp tục cạo râu, mặc áo, lấy bóp và bước ra cửa phòng.

Nửa tháng sau, chúng tôi lại gặp nhau qua điện thoại. Tiếng Hoàng Mai nghe thật bình thản và vui vẻ. Tôi quyết định hẹn gặp cô ấy tại nơi ở của tôi. Tôi đợi cô ấy dưới lầu một tòa chung cư. Từ xa, tôi đã thấy dáng Hồng Mai. Nhưng đến khi cô ta đứng trước mặt, thiếu chút nữa tôi nhận không ra. Cô ta đẹp hẳn lên, tôi muốn nói là cái đẹp đã bị thành phố hóa như một thứ hoa nhựa diễm lệ, bắt mắt nhưng lại mang một chút gì giả tạo! Cô mặc một bộ váy màu đen, đeo nữ trang rất đẹp. Thấy tôi, cô chạy đến như bay, nhanh nhẹn như con nai con. Phải nói là... Ôi! Cũng có chút xao động. Suy cho cùng cô ấy do một tay tôi tạo nên, bị tôi từng bước dồn đến trước khán đài của thành phố này.

“Khỏe không em?”. Tôi mỉm cười nhìn cô. Hồng Mai đã cắt tóc ngắn khiến đôi mắt trông càng to hơn.

“Vẫn ổn! Ít ra thì em đã học được cách ứng phó với bọn đàn ông như thế nào!”. Cô nhìn tôi, chớp chớp mắt.

“Thế thì tốt rồi!”. Tôi nhiệt tình kéo tay cô băng qua hồ phun nước, nhanh chóng về chỗ chung cư tôi ở. Tôi mở toang cửa, bước vào và rót cho Hồng Mai một ly nước. Nhà tôi bề bộn, khắp nơi là sách, đĩa CD, băng hình và áo quần.

“Ối giời! Nhà của anh bề bộn quá! Sao anh không lấy vợ đi? Tìm một người phụ nữ giúp anh dọn dẹp?”. Nhìn xung quanh nhà, cô tỏ vẻ thương hại tôi.

Tôi buông tay cô ra, tỏ vẻ như không màng đến và lại không biết phải làm sao. Hồng Mai nhìn tôi một hồi rồi bước lại tựa vào vai tôi.

Trong nháy mắt, còn chưa kịp hoàn hồn, tôi ngửi mùi thơm thoang thoảng trên mình cô ấy. Phút chốc, đâu đó, nơi sâu thẳm của trái tim cô đơn của tôi bị dao động, chúng tôi ôm nhau trong lặng im, bàn tay cô ấy nhẹ nhàng chuyển động trên vai tôi,  cẩn thận như một nhân viên trắc địa.

“Em nhớ anh lắm! Thật đấy! Trong lòng em oán hận anh nhưng lại nhớ anh, chính anh bảo em đổi đời một lần, đổi mới bản thân mình trong thành phố này, để bước vào một cuộc sống mới, học cách tự lập. Cám ơn anh!”. Cô khe khẽ nói. Khoảnh khắc này tình cảm dịu dàng đã tác động đến tôi, toàn thân tôi cảm giác như có dòng điện tê tê chạy qua. Tôi hôn nhẹ lên tai Hồng Mai. Bỗng dưng tôi chợt tỉnh ngộ. Cô ấy chẳng qua chỉ là một tác phẩm của mình, tôi phải ghìm lại những dao động của trái tim mình.

“Thôi nào! Mình cùng làm thứ gì để ăn nhé? Sau đó mình đi câu lạc bộ Outspace nhảy đầm. Anh sẽ chỉ cho em nhảy Disco”. Tôi đẩy nhẹ cô ra, vỗ yêu lên má.

“Hay quá!” Hồng Mai như con chim nhỏ nhảy nhót.

“Mình làm cái gì ăn nào? Em biết chiên trứng gà ốp-la”.

“Anh chỉ cho em làm salad trái cây và sanwich nhé! Anh rất thích ăn đồ ăn nhanh kiểu Tây”.

Dứt lời, tôi dẫn cô xuống bếp. Chúng tôi cùng nấu ăn, Hồng Mai rất nhanh nhẹn, vừa làm vừa hát. “Nói thử xem, hơn nửa tháng nay, em gặp những ai?”. Cô kể cho tôi nghe cô đã gặp được đủ loại đàn ông. Cô kể về hình dáng của họ như thế nào! Sao lại đi massage. Nghe lời tôi, cô đã học được cách cự tuyệt những yêu cầu quá đáng của bọn trai dê, cho dù họ đưa ra nhiều tiền đi nữa cô cũng không làm.

“Chỉ có một hôm, em gặp một người. Anh ta vừa bước vào là than thở không ngừng, cuối cùng khóc òa lên. Đây là người chịu phải nhiều bất hạnh trong cuộc sống. Anh ta khoảng chừng 30. Anh ta nói là đang chán đời. Lúc đầu em cứ nghĩ anh ta nói đùa, nhưng sau đó em phát hiện ra là anh ta đang đau khổ lắm. Anh ta không ngừng nói chẳng còn gì, trong túi bây giờ chỉ có hơn mấy trăm đồng thôi. Em massage cho anh ta. Anh ta còn yêu cầu làm chuyện ấy. Em liền cự tuyệt, nhưng anh ta khóc rống lên, nói muốn chết chứ không thiết sống nữa! Anh ta khóc cả một tiếng đồng hồ. Rồi lại yêu cầu làm thêm một suất nữa. Lúc này em bỗng mềm lòng, em chịu không nổi đàn ông khóc trước mặt em. Em nói: “Thôi được, tôi sẽ làm cho anh một lần bằng cách “bắn máy bay”. Chắc anh cũng biết bắn máy bay là gì nhỉ? Có nghĩa em giúp anh ta thủ dâm. Anh ta gật đầu... cái đó làm em mệt thấy mồ, tay em bủn rủn, mỏi đến nỗi không nhắc lên nổi. “Tôi không chết nữa rồi!” anh ta mặc lại quần áo và trang trọng nói với em, anh cám ơn em, là em...”

“Thôi đủ rồi!” Tôi hét lên, nhìn cô lạnh lùng. “Tôi không muốn nghe chuyện này, đó là bọn trai dê lừa gạt. Tôi không muốn nghe những chuyện “bắn máy bay” chết tiệt ấy. Chuyện ấy kinh tởm quá”. Tôi nổi cáu, chịu không nổi cái sự thô tục của cô. Tóm lại cô ta chỉ là đứa con gái mới học qua trường trung cấp chuyên ngành hộ lý tại một nơi hẻo lánh mà thôi.

Hồng Mai nhìn tôi, nước mắt tuôn trào “Em... sai rồi sao? Em đã làm gì vậy?”. Nước mắt cô tuôn như trút. Tôi thấy mình cũng hơi quá đáng. Thật ra không có gì, có thể tôi đã yêu cô ấy, như Rodin dần dần yêu cô Claudel mà ông tự điêu khắc. Tôi không biết nữa. “Không sao đâu!” Tôi thấp giọng xuống và nói: “Chúng mình ăn cơm nhé. Em thấy anh làm món hotdog thế nào?”. Cô không khóc nữa và lại cười: “Em tưởng anh muốn đuổi em đi chứ”.

Hai chúng tôi ngồi ăn cơm với nhau, cô ấy vui lắm. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện khác. Trước khi chuẩn bị đến Câu Lạc Bộ Outspace nhảy đầm, Hồng Mai nhanh tay dọn dẹp nhà cửa giùm tôi. Căn hộ sạch đẹp và ngăn nắp trở lại. “Em còn biết trồng hoa nữa cơ. Em sẽ biến nhà anh trở thành một vườn hoa nhỏ. Ngày mai em sẽ đem cho anh chậu kiểng Lộc Mộng, em sẽ mua vài con rùa Brazil, cải thiện cảnh quan nhà anh một tí. Anh ở bẩn quá”. Giọng cô mến trọng xen lẫn quở trách.

Chúng tôi tới Câu Lạc Bộ Outspace, đối diện nhà hàng Đôn San thì trời đã tối, cuộc sống đêm của thành phố vừa cổ xưa vừa hiện đại này cũng vừa bắt đầu. Trong thành phố đã xuất hiện một nhóm thanh niên ăn chơi thâu đêm. Đám ấy chỉ có khuya xuống, tinh thần chúng mới phấn chấn lên. Hơn nữa Bắc Kinh đã có hộp đêm. Càng ngày càng có nhiều những vũ trường, sàn nhảy disco, trung tâm Massage&Sauna và câu lạc bộ mở cửa đến 3 – 4 giờ sáng. Tôi nắm tay Hồng Mai, mua vé bước vào sàn nhảy disco rộng lớn của Câu Lạc Bộ Outspace. Sàn nhảy disco đã chật kín, có lẽ đến hơn ngàn người. Họ rung bần bật, nhảy múa như bị điện giật trong tiếng nhạc ầm ầm. Trông họ như một loại nhộng đang kêu. Trong dòng máu của tôi như đang có gì đốt cháy, như có xăng dầu đang chảy trong huyết mạch. Tiếng nhạc như tiếng nổ của núi lửa, tôi cũng bắt đầu rung theo điệu nhạc. Tôi lao vào sàn nhảy, gọi Hồng Mai: “Qua đây, mau qua đây đi, nhảy cùng với anh nào! Nhảy hết mình nhé!”. Thấy Hồng Mai do dự, có lẽ chưa quen. Cô như một người nhà quê thứ thiệt sợ hãi bước đến chỗ tôi. Trông cô rất thú vị.

Tôi nắm tay Hồng Mai: “Hòa mình vào nhịp đi, đúng đó, như thế đó, nhịp chân, lắc mông bước nào, giơ tay, lắc đầu nào, tốt đấy! Cứ giữ tư thế theo nhịp! Đây là nhịp sống chết tiệt của thành phố này!”. Tôi nói. Tôi và cô ấy mặt đối mặt cùng nhảy theo nhịp. Hồng Mai từ từ cũng hòa vào nhịp trống, nhưng có lẽ vẫn chưa quen cảnh của những dân chơi nhảy nhót cuồng nhiệt. Lúc này tiếng nhạc nổi lên ầm ĩ. Mẹ kiếp! Tưởng như có thể dỡ tung cả mái nhà lên. Mọi người đều quay cuồng lắc, dậm, những ánh mắt bùng cháy. Đây là nhịp sống thành phố, trong không gian nhỏ bé này, người ta đến cái chỗ đen tối này để giải phóng những tình cảm, tâm trạng bị ức chế. Để rồi sáng ngày mai, họ vẫn lại ở cái cối xay thịt là thành phố này y như ngày hôm trước. Cho dù có bị đóng thành hộp thịt nguội, họ vẫn lao vào. Tôi bỗng thấy một cô gái với bộ váy bó bằng da lắc động cuồng dại, tóc cô ta xả ra, như con rắn màu đen lượn bay trong không trung. Eo mông cô ta mềm mại như một con cá xinh đẹp quẫy mình trong tiếng nhạc. Khuôn mặt cô gái lúc ẩn, lúc hiện trong ánh đèn màu lấp lánh, cô ta như một người nhảy cô đơn, chìm đắm trong sự rung động của bản thân mình. Quả là một hình ảnh đầy hấp dẫn, tôi liền chen vào đám đông, đi đến cô ta, bắt cặp nhảy với cô ấy. Tôi lắc mông thật mạnh, lắc người hết cỡ, bởi vì tôi đang bị kích động. Những người đeo mặt nạ như những con mèo hoang đang kêu gào nhảy nhót giữa sàn. Đúng như một sơn động kỳ quái, những con yêu tinh quỉ quái đang nhảy múa. Cũng có thể ví nơi đây như một chiến trường của linh hồn và tiếng ồn đang tranh đấu với nhau. Tôi cho rằng mình có thể quên đi tất cả, như một con gấu chạy bằng pin trong đám đông náo động, tôi bắt đầu cười lên nhưng không sao nghe thấy tiếng cười của chính mình.

Sau nửa tiếng đồng hồ, tôi đã thấy thấm mệt. Tôi ra khỏi sàn nhảy, đi đến quầy bar kêu một ly “Aloerumce”. Lúc này tôi mới sưc nhớ  đến Hồng Mai. Tôi cầm ly rượu đi tìm cô trong vũ trường. Tôi tìm hết chỗ này đến chỗ nọ, lớn tiếng gọi tên cô, nhưng không thấy đâu cả. Có lẽ cô ấy đã một mình lặng lẽ bỏ đi rồi. Chẳng lẽ cô ấy không thích những đám đông điên cuồng trong vũ trường Disco này? Tôi uống hết ly rượu rồi lại chen vào đám đông, chỉ có trong đám đông tôi mới có thể là một linh hồn được giải thoát. Trong nháy mắt, tôi như có thể thấy được linh hồn màu xanh của những con người. Không, là linh hồn xanh của hơn ngàn con người ở vũ trường trong tiếng nhạc hô hào, hò hét, như những vì sao rơi rớt, như một trận gió thổi những sinh mạng lướt bay trên không trung.