← Quay lại trang sách

❖ NĂM ❖

Sau đêm đi Câu Lạc Bộ Outspace nhảy đầm, lâu rồi tôi không gặp lại Hồng Mai, hai chúng đều rất bận. Tôi đã nói thành phố này là một cái máy xay thịt tự động khổng lồ, mỗi con người đều làm việc theo dây chuyền sinh kế kiếm ăn của họ. Chỉ đến đêm hôm sau về nhà, phát hiện thấy trong nhà có một chậu trúc xinh xinh, tôi mới biết đây nhất định là của Hồng Mai mang đến. Nhưng cô ấy không có chìa khóa, làm sao có thể vào nhà được trong khi tôi đi vắng? Tôi hơi ngờ ngợ và hoang mang, nhưng rồi cũng không để tâm lắm. Kỳ nghỉ của tôi đã hết, tôi sẽ phải lập lức lao vào một dòng chảy xiết mới của cuộc sống. Tôi chưa nói là tôi đang làm việc cho một ông chủ người nước ngoài. Tôi học khoa Luật Hàng hải Thương mại, tốt nghiệp trường Đại Học Hàng hải Thượng Hải. Sau khi tốt nghiệp, tôi làm tại Tổng công ty Vận chuyển Hàng hải Viễn dương Trung Quốc được một thời gian. Mới năm ngoái thôi, tôi mới quyết định nhảy qua một Công ty khác, làm tay sai cho ông chủ của một Công ty Hàng Vận Tư nhân đăng kí giấy phép tại Singapore và Bắc Kinh. Chủ của tôi người Croatia. Dưới quyền tôi còn có 5 người nữa. Công việc làm ăn bận rộn, chạy đôn chạy đáo tối ngày. Ông chủ có bộ râu hàm én người Croatia này tên là Brude. Trước kia, do chạy nạn chiến tranh nên ông ta đưa cả gia đình 5 người tới Bắc Kinh sinh sống. Ông có một bà vợ xinh đẹp và ba người con nhỏ. Họ mua một căn hộ cao cấp ở Bắc Kinh và định cư ở đây luôn. Tôi là Giám đốc quản lý đắc lực nhất của ông chủ. Mọi chuyện nơi đây đều qua tay tôi. Tôi rành rọt tiếng Anh, luật pháp và tiếng Hoa. Thế mà lão chủ chỉ trả tôi 800USD mỗi tháng. Tôi hy vọng  sẽ sớm kết thúc cái công việc có vẻ cao cấp này. Tôi mới liên hệ với văn phòng công ty Tòa cao ốc Hui-Bin ở khu Á Vận. Hôm ấy, cô thư ký kêu tôi lập tức đến văn phòng Ông Brude. “Hallo! Ông Trương thân mến, tôi có việc muốn gặp ông”. Ông Brude nhiệt tình đưa tay qua tôi: “Mời ngồi, trong nửa tháng qua, chơi có vui không?”.

“Bình thường thôi! Tôi đi bơi, nhảy đầm, đánh tennis và chơi bowling, tới các quán bar, đi tản bộ trên phố mỗi ngày. Cũng vui”.

“Ồ, hay quá!”. Ông ta vừa nói, vừa đan những ngón tay vào với nhau - “Mr.Trương, tôi có ý thế này”. Ông ta nhìn tôi chớp mắt - “Một ý kiến rất hay, tôi muốn kí hợp đồng 2 năm với anh. Mỗi tháng trả lương anh 500 USD”. Nghe tới đây tôi liền thay đổi sắc mặt. “Từ từ đã, nhưng tôi sẽ đưa cho anh thêm một lần 20.000 USD, như vậy anh có thể mua một căn hộ cho mình. Anh còn chưa có nhà riêng, đây là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề mà tôi nghĩ ra, anh thấy thế nào?”. Ông ta mỉm cười nhìn tôi.

Mua căn hộ riêng! Đương nhiên đây luôn là ước vọng của tôi. Tôi nhanh chóng động não, tính toán lời lỗ ra sao. Như vậy mỗi tháng ông ấy trích giảm 300 USD từ tiền lương của tôi, hai năm là 7.200 USD, trên thực tế chỉ trả tôi thêm chút đỉnh là 12.800 USD, nhưng lại yêu cầu tôi kí một khế ước bản quyền. Như vậy chất xám của tôi sẽ thuộc về ông Croatia này trong 2 năm”. Để tôi suy nghĩ đã, ông chủ. Tôi phải tính toán lại” - “Thôi được, Anh Trương, anh có thời hạn ba ngày. Ở đây, tôi đã soạn sẵn bản hợp đồng, anh xem trước đi?”. Ông ta nở nụ cười, đưa một tờ giấy cho tôi, vỗ nhẹ lên vai tôi nói: “Tôi tin tưởng anh, Mr.Trương”.

Kí hợp đồng này không? Tôi chưa quyết được. Tôi muốn mở công ty riêng, nhưng đúng ra tôi lại phải nhanh chóng mua một căn hộ, giá nhà tại Bắc Kinh càng ngày càng đắt. Ít nhất cần ba, bốn chục ngàn mới có thể mua được một căn. Chuyện này đối với tôi là một vấn đề lớn. Tôi biết là ông Brude rất cần tôi. Với ông ấy, tôi là một công cụ kiếm tiền, tôi có thể kiếm cho ông ấy mấy chục ngàn USD trong một năm. Chỉ cần gọi điện thoại quốc tế, sử dụng fax của ông ấy đi khắp nơi trên thế giới để liên lạc là có thể kiếm được số tiền như vậy. Trong thời gian làm việc, tôi đã có được rất nhiều khách hàng thân thiết, đó mới là điều quan trọng. Nhưng lúc này, tôi chưa thể làm một mình được. Tôi cần phải nghĩ thêm hai ngày nữa đã.

Cách đó mấy hôm, tôi hỏng mất một vụ làm ăn. Một khách hàng tên Andrey muốn chuyển một số hàng hoá đi Mỹ. Tôi kiếm đủ cách mới tìm được một chiếc tàu Hàn Quốc. Chiếc tàu đã sẵn sàng. Khi chúng tôi bắt đầu tiến hành cuộc thương thuyết, thằng cha Andrey lại nói rằng hơn hai tháng nữa mới có thể đóng kiện lên tàu. Do đã đàm phán hợp đồng, chiếc tàu Hàn Quốc đang khởi hành trên đường, sắp đến cảng Thượng Hải. Mỗi ngày phí neo tàu tại cảng là 6.000 USD. Tôi những muốn đập chết cha già Andrey. Lão đã ẵm được giấy tờ rồi chuồn mất. Xem ra phải dùng đến luật pháp mới giải quyết được vấn đề này, phải nhờ bên thuê và bên cho thuê khởi kiện. Do đó tâm trạng tôi lúc này đang cuống hết cả lên, chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Hôm đó về nhà, tôi phát hiện lại có thêm một chậu trúc Nhật kiểng rất lớn trong nhà, đây là loại cây xanh mà tôi yêu thích. Nhà của tôi dần dần trở thành một vườn hoa, chí ít cũng giúp tôi thư giãn một chút. Bốn chục ngàn đến tay rồi lại bay mất. Tôi ngồi xuống với dáng vẻ rất mệt mỏi. Bỗng tôi muốn  nói chuyện với Hoàng Hồng Mai, tôi liền gọi điện đến trung tâm Sauna. Cô nhân viên tổng đài nói với tôi: “Xin lỗi, Cô Hoàng đang phục vụ khách” - “Vậy phiền cô chuyển máy đến trực tiếp phòng cô ấy giùm. Tôi là người nhà, có chuyện gấp cần gặp”.

“Alô! Anh là ai?”.

“Tôi tìm cô Hoàng Hồng Mai”. Tôi liền giả giọng nói. “Tôi nghe nói tay nghề xoa bóp của cô đặc biệt khá, tôi muốn gọi cô...”.

“ Tôi đang phục vụ người khác, ông khách muốn làm ba suất, hôm nay chắc không được rồi, hôm sau đến được không? Ông có thể cho biết danh tánh, ngày mai ông có thể đến sớm một chút, thưa ông...”. Giọng cô ấy thật dễ thương.

Tôi cúp điện thoại với một tâm trạng chán nản dâng trào. Tôi mở một chai Gamba, làm một hơi hết nửa chai rồi ngã xuống giường, thở gấp bằng mồm, sau đó ngủ thiếp đi. Tôi bắt đầu bay trong giấc mộng.

Sáng sớm hôm sau, tôi tìm đến ông chủ Brude. “Tôi muốn ký hợp đồng đó, thưa ngài. Tôi đã quyết định”.

Khoảng ba tháng sau, một hôm, thành phố bị bao phủ bởi một trận băng tuyết, tôi đột nhiên nhận được điện thoại của Hồng Mai. “Em tìm anh có chuyện. Em quyết định không làm ở đây nữa, em muốn làm nghề ăn uống. Em muốn mở một nhà hàng, anh phải giúp em. Ông Du mập nói em là đồ ăn cắp. Ông ta nói em ăn cắp đồng hồ Rolex và lắc tay bằng vàng của một khách hàng. Nhưng tuyệt đối không có chuyện ấy. Em muốn bỏ chỗ này. Em đang ở ngoài điện thoại cho anh, anh có thể đến với em được không? Em ở cửa sau của công viên Bắc Hải. Ông Du mập tìm em khắp nơi, ông ấy nói là muốn giết em”.

“Em ở yên nơi đó, anh đến liền”. Vừa cúp máy thì Du mập gọi điện thoại tới: “Hoàng Hồng Mai có liên lạc với anh không?”. Tôi do dự một hồi rồi nói: “Không, có chuyện gì vậy? Lâu rồi tôi không có liên lạc với cô ấy! Cô ấy không phải đang làm việc rất tốt ở chỗ anh đó sao?” - “Mẹ nó, nó là một con ăn trộm! Mấy tháng nay, một ông chủ nhà xuất bản mê mệt nó, lão ta cũng là bạn thân của tôi. Hồi này ngày nào lão cũng lui qua đây tắm sauna, lần nào cũng kêu con Mai làm. Ông ấy boa cho nó mỗi lần cả 1.000 tệ. Thế mà hôm qua làm xong, lão bỗng phát hiện đồng hồ hiệu Rolex trị giá hơn 30 ngàn không cánh mà bay, lại cả sợi lắc bằng vàng giá 10 ngàn cũng tiêu luôn. Những đồ này lão luôn đeo bên mình. Con Hồng Mai cứ như ảo thuật gia, đem chúng biến mất tiêu đâu đó trong phòng massage. Bọn này tìm kiếm khắp nơi mà không sao thấy được. Chỉ có nó vào đây thôi. Cũng đúng hôm nay nó bỗng nhiên bỏ đi, chỉ để lại một mảnh giấy nói là sẽ không trở lại đây nữa. Thế nó không liên lạc với anh sao? Anh xem. Nào anh đã giới thiệu cho tôi thứ người gì đây...”.

“Cô ấy không phải là hạng trộm cắp, điều này tôi có thể chắc chắn với anh”. Mẹ kiếp, ông phải có bằng chứng chứ! Tôi ngầm ý nói, sau đó liền cúp máy. Tâm trạng của tôi hơi rối loạn. Tôi cho rằng Hồng Mai nhất định không làm việc đó. Tôi lập tức đánh xe đến cửa sau công viên Bắc Hải. Chẳng thấy một bóng người nào ở đó. Tôi đứng đường số 111 bên tàu điện ngầm nhìn bốn phía, chẳng thấy bóng dáng của cô ấy đâu. Đang sốt ruột chờ đợi, bỗng từ sau lưng có người bịt kín mắt tôi, một mùi thơm quen thuộc xông vào mũi. “Buông anh ra Hồng Mai, anh bắt được em rồi”. Tôi trở tay ôm chặt lấy eo cô. Cô hơi nhột liền buông tôi ra.

“Anh mập ra, anh ăn gì thế! Mấy tháng không gặp, mặt anh tròn xoe à”. Cô cười chế giễu. Cô mặc một chiếc áo gió màu ngà ngà, tóc cắt ngắn nhưng có vẻ thêm một tí khiêu gợi với một chút xảo quyệt, giả dối. Tôi nghĩ càng ngày Hồng Mai càng giống như một cô gái bằng nhựa xinh đẹp.

“Anh đang nghĩ gì vậy? Mình đi dạo công viên nhé. Phải rồi! Anh có thích những hoa cỏ mà em trưng bày trong nhà anh không?”.

“Anh thích chứ, nhưng em làm sao có chìa khóa của anh?”.

“Ha há, em thừa lúc anh không để ý bèn đánh một bộ khác, anh không giận em chứ”.

Tôi gật đầu một cái “Không sao đâu!”.

Tôi hỏi: "Lão Du mập có gọi điện đến anh. Lão ấy nói chính em đã ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex và cái lắc tay bằng vàng. Em thật lòng không lấy những đồ vật đó chứ?".

Cô mở to mắt: “Làm sao có thể như thế được? Em làm sao có thể là kẻ trộm cắp chứ!” Cô liền rơi lệ tủi thân. “Dưới con mắt anh, em cũng là kẻ trộm sao?” - “Không ăn cắp thì thôi. Em không muốn làm lại sao?” Tôi hỏi.

“Em ghét lão Du mập, bạn ông ấy không người nào tốt cả. Cái thằng cha nhà xuất bản mới tức cười, ông ta nói là đã yêu em rồi. Ông ta còn nói muốn mua nhà cho em ở, ông ta muốn nuôi em, boa cho em rất hào phóng, nhưng em làm sao yêu ông ta được”.

“Vậy, em đã yêu ai? Em có yêu anh không?”, tôi nửa đùa nói với cô. “Anh?” cô nhìn tôi, ánh mắt lập tức trở nên hỗn độn một hồi lâu. Cô lắc đầu: “Không, em thích anh. Ai em cũng không yêu, em thích anh không được sao?”, cô có chút tủi thân, kéo nhẹ tay tôi, muốn buông ra. Tôi nắm chặt tay lại, không muốn cô rời ra.

“Thôi đủ rồi!”, tôi mỉm cười. “Mới hồi nãy, em nói muốn làm nghề ăn uống?” - “Em có 30 ngàn trong tay rồi, tất cả là tiền boa em dành giụm, nhiều người rất hào phóng, trên đời này lắm người giàu thật. Em muốn dùng số tiền này vào việc mở một nhà hàng. Em muốn tìm người hùn vốn làm ăn. Anh có thể tìm người hùn hạp với em được không? Em muốn mở một tiệm ăn kiểu Trung Hoa. Em nghĩ sau này sẽ phát triển nó thành một dây chuyền. Em đã nghĩ cách làm Fast Food Trung Hoa. Cứ gọi là "Fast Food Thiên Phủ", có cơm có gạo, lại thêm lên mười mấy món thức ăn mang hương vị Tứ Xuyên. Sau đó đem chúng chế thành một thức ăn nhanh vừa ăn vừa thổi, nhất định sẽ đắt hàng. Em tin lòng mình. Anh đã nói là sẽ luôn giúp em mà, có phải không?”.

“Đương nhiên rồi! nhưng thật tình em không lấy chiếc đồng hồ Rolex và cái lắc tay bằng vàng của người đó chứ?”, tôi đứng lại dưới cây liễu trong công viên và lại hỏi.  Sắc mặt cô sầm lại. “Anh còn chưa tin em, sao anh lại nghi ngờ em?”, cô ngước mặt lên, nét mặt cô bùng lên một sự đau khổ và phẫn nộ, một sự xót xa không được thông cảm, có lẽ tôi làm đã làm tổn thương đến cô. “Cho anh xin lỗi!”, tôi nói. “Chỉ tại thằng Du mập cũng là bạn tốt của anh. Anh cũng tin tưởng nó. Nhưng bây giờ anh tin em rồi. Thôi được! Chúng mình đi ăn Pizza nhé, coi như anh đã sai rồi, có được không?”, tôi vẹt một cái lên mũi Hồng Mai, kéo cô bước đi. Công viên Bắc Hải mùa đông người qua lại rất ít, mặt đất im lìm vắng vẻ, một vẻ đẹp hoang vắng, khiến tôi xúc động vô cùng. “Anh nhớ ra một người bạn, tên là Trương Tiếu, trước đây là ký giả báo Trung Quốc Dẫn Tiến, sau này chuyển sang mở tiệm thịt quay nướng Thổ Nhĩ Kỳ. Kinh doanh được nửa năm không đâu vào đâu. Có lẽ người Bắc Kinh thích ăn Hambeger và Pizza hơn. Người Bắc Kinh không có hứng thú đối với món quay nướng của Thổ Nhĩ Kỳ. Tuần trước, Trương Tiếu gọi điện cho anh than phiền rằng cửa hàng anh ta ế ẩm. Mình đi tìm anh ta bàn xem. Nếu anh ta sang lại tiệm cho mình làm cũng được. Thật lòng em có muốn làm nghề ăn uống không? Ngành này tại Bắc Kinh cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Hình  như  em chỉ biết chiên trứng gà thôi có phải không?”.

“Anh luôn xem thường người khác. Em sẽ tự mời một bếp trưởng. Em cũng có rất nhiều đồng hương trong thành phố này. Em chỉ thiếu một số ít tiền, bạn anh có người nào hùn hạp làm chung thì quá hay!”. Hồng Mai trầm tư nói. Tôi phát hiện mới có mấy tháng nay, cô đã có nhiều thay đổi. Cô như đã nắm vững cách đối phó với thành phố. Cô bắt đầu tự tin, mọi việc diễn ra y như trong những dự liệu của tôi. Những thứ phát sinh làm cô thay đổi, tôi đều chú ý đến. Vâng, tôi đang nghĩ là cô ta sẽ nhanh chóng trở thành nhà kinh doanh. “Em sẽ không bao giờ làm một nữ nhân viên massage nữa”. Ngồi trong taxi, cô như đang suy tư nhìn những tòa siêu thị, nhà hàng, những khu nhà ở lướt qua kính xe. Nhìn những người thành phố ăn mặc như giấy bồng bềnh trong gió, cô nói: “Em ghét cay đắng việc ngày qua ngày xoa bóp thân thể cho bọn đàn ông, bọn họ quá thừa mỡ, dư quá nhiều năng lượng. Bọn họ có tiền và không quan tâm đến việc tăng trọng. Em căm thù họ, chỉ nghĩ đến việc phải phục vụ cho chúng là em đã muốn ói rồi. Em sẽ không bao giờ làm lại nghề nhân viên massage nữa”. Cô kiên quyết nói. Đột nhiên, cô quay mặt sang tôi, bàn tay nhỏ xinh của cô vẫn để trên tay tôi: “Nhưng em muốn làm massage cho anh, em chỉ massage cho một mình anh thôi, anh thích massage bấm huyệt kiểu Trung Hoa, hay là thích massage thân thể kiểu Thái Lan?”. Cô cười hí hí, thò tay vào sườn hông của tôi, làm nhột quá chịu không nổi, tôi cười ré lên. Tôi nhìn cô, trong ý nghĩ của tôi, cô là một tác phẩm đang ngày càng hoàn thiện và thành thục. Cô đã học được cách nhìn nhận sự việc một cách thuần thục, cô đã có một chuẩn mực mới của giá trị. Mấy tháng ngắn ngủi qua, cô, một người giúp việc trở thành kỹ thuật viên massage và giờ đây đang chuẩn bị biến thành một bà chủ nhỏ của nhà hàng thức ăn nhanh. Tôi nghĩ tại những nơi rác rưởi của thành phố này, cô ta đã vận dụng và hấp thụ được một loại chất dinh dưỡng làm cho cô phát triển rất nhanh. Đây hoàn toàn và chính là công lao của tôi.