❖ BẢY ❖
Chúng tôi cùng kề vai bước đi trên đường phố Trường An. Gió tây bắc thổi mạnh vào mặt. Đó là mùa đông của Bắc Kinh, một thành phố băng giá trong mùa đông. Tôi và Hồng Mai đều mặc áo gió, dựng cổ áo đi trong gió đông. Tôi mời Hồng Mai đến một nhà hàng hương vị Bắc Nam, đối diện với nhà hàng Bắc Kinh ăn một chầu bánh lẩu dê. Sau đó chúng tôi đi dạo phố. Khi chúng tôi băng qua làn đường dành cho người đi bộ, một đám em bé gái cầm những cành hoa hồng bu lại mời chào: “Chú ơi, mua giùm cháu cành hồng tặng cho bạn gái xinh đẹp của chú đi!”. Những khuôn mặt nhỏ bé đầy bụi bẩn với những đôi mắt sáng nhìn tôi. Tôi mỉm cười, nhìn Hồng Mai. Tôi mua chín cành hồng với giá hai đồng một cây tặng cho Hồng Mai, ánh mắt rưng rưng xúc động chưa từng thấy. Cô nói: “Hoa đẹp quá!... Em rất thích hoa, nhưng em không thích bọn trẻ bán hoa ở đây. Cha mẹ của chúng đều là người nhà quê, vì kế sinh nhai mà không cho chúng đi học, lại bắt chúng đi bán hoa. Đợi khi em có tiền, nhất định em sẽ cho những đứa trẻ thất học này đến trường, chúng không cần phải bán hoa dạo nữa. Hồi nhỏ em cũng giống như bọn chúng đấy!” - Cô vừa nhìn những em bé gái đi xa dần vừa nói với tôi.
Qua một khúc đường nữa, chúng tôi lại gặp một đôi vợ chồng mù đang ngồi đàn hát để xin tiền. Người đàn bà thổi phong cầm, người chồng cầm micro và hát. Họ đang hát bài “Thọ Thanh y cựu”, người thành phố ai cũng vội vội vàng vàng, chẳng để mắt đến họ. Hồng Mai kéo tay tôi đứng lại nghe một hồi: “Ba em cũng là một người mù, nhưng ba đã qua đời. Ông ấy giống ba em!”. Nói xong, cô móc ra mười đồng để trên chăn cho người phụ nữ mù. “Chúng mình đi nhé. Em thấy hơi khó chịu. Gặp những bé gái bán hoa và nghệ sĩ mù, em lại nghĩ đến bản thân. Mình mau rời khỏi chỗ này đi anh”. Cô nói như nài nỉ, rồi kéo tôi đi theo bậc thang. Chúng tôi bước nhanh xuống mặt đất. Thành phố đã bị màn đêm trùm lấy. Đêm đông ở thành phố chật cứng thật lãng mạn, mọi người đều vội vàng. Từ khi Hồng Mai khai trương, nhà hàng Thiên Phủ đã ăn nên làm ra, mỗi tháng lãi ròng mấy trăm ngàn. Cô lại mở thêm một chi nhánh mới là nhà hàng thức ăn nhanh Tứ Xuyên ở phía tây thành phố. Tôi phục cách làm ăn của cô. Tôi cũng không hiểu sao cô lại đủ sức làm ăn lớn đến thế? Có lẽ có nhiều người cũng làm được như thế. Một khi bạn cho cô cơ hội, cô sẽ diễn thật hay cho bạn xem. Tôi nghĩ đến những gì Du mập nói với tôi: “Người phụ nữ này không đơn giản chút nào”. Đúng là cô ấy không đơn giản tí nào. Tôi bật cười vì cô ấy chính là tác phẩm của tôi ngay từ khi vừa bắt đầu. “Anh đang cười gì vậy? Có phải anh cười em phát âm không chuẩn? Tiếng phổ thông của em vậy là khá lắm rồi phải không anh?” Cô giả như giận dỗi. Mấy tháng qua, hễ cứ gặp là tôi chỉnh ngay cách phát âm của cô cho chính xác. Vì thế tiếng phổ thông của cô ngày càng chính xác. Cô đang trở thành một người Bắc Kinh. “Em có kế hoạch gì tiếp không?”, tôi hỏi.
“Tiếp theo, em tính mở trên 20 nhà hàng thức ăn nhanh, rải rác khắp thành phố Bắc Kinh này. Em sẽ quyết phân cao thấp một phen với các tiệm Mc Donal, Kentucky, Pizza Ý, vịt quay Bắc Kinh. Em không tin là thức ăn nhanh kiểu Trung Hoa không cạnh tranh nổi thức ăn nhanh của Tây. Đồng thời, em còn muốn mở một nhà hàng cao cấp. Vì thức ăn Tứ Xuyên là thức ăn thông dụng lại không đắt như thức ăn Quảng Đông. Em muốn mở hết tất cả, nhưng cần phải có tiền, tuy nhiên mọi thứ đều có thể thực hiện sau nửa năm nữa. Chỉ cần có sự giúp đỡ của anh, mọi kế hoạch của em sẽ được thực hiện. Đương nhiên em sẽ làm thật tốt”. Cô ôm lấy tôi, tình ý dịu ngọt rồi hôn tôi khiến tôi sung sướng vô cùng. Tôi quyết định đến siêu thị Tây Đơn chơi game. Tôi chỉ dẫn cho cô chơi một hồi, lái máy bay, đua xe, đấm quyền, chiến đấu bằng súng. Tất cả những trò này xưa rồi, tôi đã chán chơi. Tôi phát hiện ra một trò game mới rất hay lại vui nữa. Một người Nhật đang thích thú chơi ở đó. Đó là một thế giới kỳ ảo. Trong thế giới ấy, những viên đá khổng lồ bay trong không trung, mặt nước bỗng xuất hiện quái vật hình nấm. Không trung đôi lúc xuất hiện thêm những đám mây kỳ quái và con rết khổng lồ biết bay. Trình tự game này rất kì ảo, thần bí và kích thích trí tò mò như một cuốn tiểu thuyết miêu tả mê cung vậy. Tôi liền ngồi lên ghế bay qua bay lại, vui vẻ qua hết màn này đến màn khác, chơi liền một lèo hết 200 đồng. Hồng Mai đứng bên nhìn tôi chơi. Tôi đã chơi hết tất cả các xu, và bắt đầu có cảm giác chán ngán, tôi cảm thấy tôi là người không ra gì. Không ngờ tôi chìm đắm trong game này, cực kỳ say sưa đến nỗi quên tất cả. Tôi có còn là một người đã từng học qua trường Ngoại thương Luật Hàng Hải Thương Mại Anh ngữ nữa không? Tình cảm của tôi thay đổi khá nhanh. Khi tôi kéo tay cô bước ra ngoài, Hồng Mai thân thiết nói với tôi: “Anh sao vậy? Hình như không khỏe lắm, anh có sao không?”.
“Không sao đâu, chỉ là một chu kỳ của căn bệnh chán chường và mệt mỏi thôi! Anh muốn về nhà!”, tôi nói. Chúng tôi vào thang máy để xuống lầu. Khắp trong siêu thị đều là hàng hóa, cần có sự mua sắm, tiêu thụ của con người. Nơi nào cũng chất đầy hàng, mọi người đều tranh thủ sản xuất, tranh thủ tiêu thụ. Kết quả cuối cùng của sự bận rộn ấy là cái gì? Thế giới này chẳng qua lại có thêm một đống rác và một đống phân mà thôi! Nghĩ đến đây tôi chỉ cảm thấy buồn thêm. Tôi quyết định về nhà thật nhanh. Nếu không, thế giới vật chất này sẽ nuốt chửng tôi luôn. “Ngày mai là sinh nhật của anh, anh không nhớ à? Em muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho anh. Anh cứ trách em hay đến nhà lúc anh đi vắng, nhưng ngày mai sẽ khác. Trời rạng sáng là em sẽ đến nhà anh. Anh cứ việc đi làm, chiều về anh sẽ được thưởng thức đồ ăn hương vị Tứ Xuyên do chính tay em làm được không?”.. Hồng Mai dựa vào vai tôi nhiệt tình nói. Tôi giật mình, tôi đã 28 tuổi rồi. Bấy lâu nay, tôi đã hoang phí quá nhiều thời gian!
Mồng 3 tháng 1, tan sở về đến nhà, tôi đã thấy Hồng Mai đang ngồi đó đợi tôi. Cô mặc một bộ áo trắng tinh, trước ngực kết một bông hoa màu đỏ. Cô nhìn tôi và mỉm cười: “Anh về rồi à!”. Trong nhà đã bày sẵn một bàn đầy thức ăn ngon. Tôi không biết hết tên gọi của những món ăn đó. Những món ăn đủ kiểu, đủ màu làm tôi hoa cả mắt. Tất cả được bày trong những cái đĩa rất nhỏ. Tôi hiểu rằng hàm ý ở đây là không được lãng phí thức ăn. Hôm nay có lẽ cô cũng trang điểm tí chút, dáng điệu giống một con thiên nga giản dị, cao thượng và thuần khiết. Tôi chóng mặt, hoa mắt. Tôi thừa nhận trong lòng đã thực sự yêu cô ấy từ lâu rồi. Tuy nhiên tôi lại thích sống một mình. Khi tôi - người nghệ sĩ lấy thành phố làm hoàn cảnh để khắc họa, biến đổi cô ta thành một tác phẩm nghệ thuật, thì tôi đã càng ngày càng thích cô ta rồi. Tôi thích sự thay đổi dần dần ở cô. Đó là một phong cách và những kinh nghiệm lúc rời xa quê hương nhỏ bé của mình, nó ăn khớp với phong cách và diện mạo của thành phố này. Hồng Mai lại bưng ra một chiếc bánh kem sinh nhật nhỏ, trên mặt bánh cắm một đống đèn cầy đủ màu sắc. Tôi bước qua cái bàn ngăn cách và hôn lên trán cô. “Cám ơn em”. Ánh mắt tôi lóe lên niềm vui sướng. Tôi quên hết mọi vất vả, mệt nhọc của công việc, quên những vụ thuê tàu, tìm tàu suốt một ngày trời. Mới hồi nãy thôi, chúng làm tôi nhức hết cả đầu. Tôi vào rửa tay và ngồi xuống bàn. Tôi nghĩ mình đã bước qua tuổi 28, vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Tôi thổi đèn cầy và ăn bánh sinh nhật với Hồng Mai, cùng nhau thưởng thức những món ăn Tứ Xuyên đặc sắc tự tay cô làm. Tôi muốn hôm nay nên có một không gian yên tĩnh, nên không nói một lời, chỉ có ánh mắt chúng tôi đều đặc biệt lóe sáng. Ánh đèn mờ mờ trong phòng phủ lên người chúng tôi. Những chậu kiểng trong ánh đèn mờ nhạt lại tỏ ra rất sinh động. Tất cả cây cảnh ở đây đều do cô mang đến. Một lúc sau tiếng nhạc vang lên, tôi nắm tay cô nhảy theo khúc nhạc cực kỳ êm dịu của Ân Nhã. Chúng tôi nhảy rất chậm, nhưng trong lòng, một tình cảm mãnh liệt đang trào dâng. Mọi thứ vẫn là sự im lặng. Như có một lực hấp dẫn lớn, tôi ôm chặt Hồng Mai, nghe tiếng cô “Ay ya” một cái. Tôi đã ẵm cô như ôm một cây đàn lên giường. Tôi thả cô xuống giường, cởi quần áo của mình ra và cởi luôn cho cô. Cho đến khi cô thật sự như một tác phẩm điêu khắc dâng hiến trước mặt tôi, hai chúng tôi ôm chặt lấy nhau. Bỗng dưng Hồng Mai nói: “Em muốn massage cho anh, đây sẽ là lần cuối cùng, vì anh mà em làm điều đó”. Tôi lật người, úp mặt xuống gối. Cô bắt đầu massage cho tôi. Cách xoa bóp êm dịu kiểu Trung Hoa khiến tôi có cảm giác tan ra như bông gòn bay tứ tung, toàn thân tôi thư giãn. Nhưng cái ấy của tôi lại trở nên cứng ngắc. Tôi lật thân mình lại, đè lên Hồng Mai. Lúc này biển đã nổi sóng gió. Một làn sóng, lại một làn sóng nữa ào lên. Hai thân thể chúng tôi như hai con sóng hoàn thiện đang dâng trào. Biển động, sóng ào lên giữa ngực tôi và ngực cô như cộng hưởng. Khoảnh khắc đó thật là hoàn mỹ. Trước nay tôi chưa từng trải qua sự tuyệt vời trong phút giây ân ái. Lúc này, tôi và tác phẩm của tôi như hợp hai thành một. Nhà điêu khắc và tác phẩm sinh động của mình hòa quyện thành một thể. Chúng tôi cùng nhau hưởng thụ và say đắm. Hai bên tỏ ra lão luyện, không ngừng thay đổi tư thế. Ý thức về cuộc sống, về cái chết sâu thẳm trong đầu đều bị xóa sạch. Trong khoảnh khắc cao trào, chúng tôi như những con thú hoang cào xé, lao nhanh vào nhau mà tàn sát. Hồng Mai gào lên trong nước mắt...
Phút cao trào, mãnh liệt đã qua, cô không còn khóc nữa, chúng tôi vẫn hôn nhau rất lâu. Đây vẫn là cảnh tượng giữa nhà điêu khắc với bức tượng của mình hôn nhau, một thứ tình yêu say đắm, ngọt ngào, một cảm giác phức tạp. Cô thỏ thẻ bên tai tôi: “Nhiều năm trước, em đã sống trong một bệnh viện, một bệnh viện ẩm ướt. Trong một gian phòng của bệnh viện chứa đầy nội tạng người ngâm trong dung dịch foọc môn. Em còn nhớ có rất nhiều đầu, sọ của đàn ông và đàn bà nổi bập bềnh trong dung dịch đó. Tất cả bọn họ đều mở to con mắt trống rỗng nhìn em, làm cho em nghiệm ra được một cảm giác vừa ngọt ngào và khiếp sợ. Em sợ những cái đầu, cái sọ kia. Thế nhưng như có một lực hấp dẫn nào đó ngày ngày cứ lôi em đến đó ngắm nhìn chúng. Những chiếc đầu lâu đã nhanh chóng trở thành bạn của em. Suốt thời gian là thiếu nữ, em chẳng có bạn bè nào cả. Hồi đó em không hiểu trong dung dịch đó ngâm những cái gì. Chúng rất lạ kỳ, chúng biến thành hình như vậy là tại sao? Em nghĩ không ra. Đến khi ba em mất, em mới hiểu. Người chết đi sẽ mãi mãi không tồn tại, em sẽ không bao giờ gặp lại ba nữa. Em cô đơn biết chừng nào. Mẹ em là một bác sĩ. Em chịu ảnh hưởng từ bà nên cũng thích ngành Y. Thế nhưng sau khi tốt nghiệp chuyên ngành hộ lý, em lại ngày càng mộng mơ tới thế giới bên ngoài. Ngày nào em cũng muốn rời xa cái miền quê nhỏ bé nơi em sinh sống. Chỗ đó ngày càng chán ngắt. Cái chết của ba với những cái đầu, sọ ngâm trong dung dịch fooc môn kia như thúc giục em nhanh chóng rời xa quê nhà. Em là một cô gái hay mộng mơ, em mơ thấy yêu rất nhiều đàn ông, tỉnh giấc thấy tay mình kẹp giữa hai đùi. Rốt cuộc em cũng đến được Bắc Kinh. Em như một miếng ván gỗ trôi giữa dòng thành phố. Thành phố này đối đãi em như đối đãi một kẻ thù vậy. Em không thể kháng cự lại nó. Và đúng lúc đó, anh xuất hiện. Anh nói muốn giúp em, thế là anh đã giúp đỡ em, làm cho em hiểu được bản thân mình có thể thực hiện được những gì mình muốn. Việc gì em cũng làm được, em lúc nào cũng là người có thể biến mong ước của mình thành hiện thực. Em có rất nhiều ý nghĩ, và anh chính là người đã mang vận may đến cho em. Em chỉ tin vào anh thôi, không tin ai khác ngoài anh ra. Em đã hiểu ra ý nghĩa chân thực của thành phố này. Anh là người đã tác động đến trái tim em, đến những ước mơ và dục vọng của em. Chúng như những con thú được xổng ra ngoài, như dòng nước làm vỡ bờ đê. Em không có cách nào khác, em quyết định thực hiện nó bằng được. Nhưng sau cùng, có lẽ sẽ làm tổn hại đến anh, người em tin tưởng duy nhất. Có thể cuối cùng, em sẽ trở thành một người xa lạ, một người hoàn toàn không quen biết, nhưng em không có cách nào khác...”. Cô thầm thì, tay vuốt ve dịu dàng trên mình tôi, rồi cô khóc nức nở, như thể một mình cô trong một trò chơi. Cô đang nhập vai vào màn kịch khóc, nhưng tôi đã thiếp đi. Tôi mơ thấy một mình tôi đi trong thành phố rực rỡ. Ánh nắng mặt trời chiếu khắp nơi qua những tòa kiến trúc của thành phố. Một mình tôi đi trên phố lớn, nhưng quái thật, hình như có rất nhiều ánh mắt nghi ngờ đổ dồn vào tôi. Lúc này tôi mới phát hiện trong tay tôi có một sợi dây thừng, một đầu dây thừng cột một quả bóng, nhưng quả bóng này lại như hình một đầu người, một cái đầu lâu của một cô gái đang cười hí hí với đôi mắt mở to. Tôi đang nắm một cái đầu sọ hay là một quả bóng tôi cũng chẳng rõ, tôi hoang mang. Một khi buông tay ra, cái quả bóng đầu sọ đó sẽ nhanh chóng bay lên cao giữa không trung, tôi sẽ không bao giờ bắt được cô ấy nữa. Nhưng cô ấy là ai nhỉ? Cái khuôn mặt đó đối với tôi rất quen thuộc...