❖ SÁU ❖
“Cô muốn mở nhà hàng “Fast Food Thiên Phủ? Cô đã khảo sát qua thị trường thức ăn nhanh chưa? Tôi không rành lĩnh vực này lắm. Tốt hơn là cứ bán thức ăn nướng quay của Thổ Nhĩ Kỳ, tuy rằng chỗ này hơi lai tạp một chút. Tại vì tôi không mời nổi đầu bếp Thổ Nhĩ Kỳ chính cống. Tôi kiếm nhiều tiền nhưng cũng không thua lỗ. Cô hãy nói xem thế nào?” Trương Tiếu xoa bàn tay nói. Tôi và Hồng Mai ngồi trong tiền sảnh của tiệm quay nướng kiểu Thổ Nhĩ Kỳ của anh ta. Giờ này đang là giờ cơm, vậy mà nhà hàng không một bóng người. “Chính vì lý do này, tôi mới muốn hùn hạp với anh. Anh xem này, bây giờ là giờ cơm tối mà chỗ anh một người khách hàng cũng không có. Điều đó chứng minh rằng việc kinh doanh của anh có vấn đề, không thu được hiệu quả phải không? Tôi nghĩ rồi, tôi có một sách lược chi tiết ở đây mời anh xem qua”. Hồng Mai móc từ trong túi ra hai tờ giấy đưa cho Trương Tiếu. Anh ta vốn thuộc loại người có khí chất thư sinh nho nhã, lại đã từng là kí giả rồi trở thành ông chủ nhà hàng, nhưng những nét nho sinh xen chút hà tiện vẫn còn trong anh như trước kia. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến kinh doanh của anh hoàn toàn thất bại. Tôi thầm nghĩ có lẽ anh ta nên trở lại làm nghề kí giả thì thích hợp hơn.
Sau khi đọc xong hai tờ giấy, Trương Tiếu ngẩng mặt lên: “Tôi sẽ hùn vốn với cô, tôi nói làm là làm. Tôi thấy ý tưởng của cô rất hay, khá lắm!”. Trương Tiếu như thay đổi thành một người khác. Anh ta nghĩ ra điều gì đó liền nói tiếp: “Mẹ kiếp, không người đến ăn, chúng mình ăn không được sao? Nhân viên phục vụ đâu, mau đem đồ ra đây! Tôi muốn hai đĩa cật dê non nướng”. Anh ta hét lên: “Chúng ta cùng ăn phải không?”, nét mặt ủ rũ, anh quay sang phía tôi. Tôi và Hồng Mai cùng cười phá lên.
“Anh yên trí đi! Em nhanh chóng giúp anh kiếm ra tiền. Địa điểm này rất tốt, không kiếm được tiền uổng lắm, phải không anh?” Hồng Mai nói. Trong khi nói chuyện, tay cô luôn nắm chặt lấy tay tôi. Tôi có cảm giác những ngón tay nhỏ của cô run nhè nhẹ. “Chúng ta làm liền ngay nhé. Anh là Tổng Sự Trưởng còn em là Tổng Giám Đốc. Em đầu tư mấy chục ngàn đồng. Chúng ta chia thành sáu bốn, vì anh là cổ đông lớn”. Cô nói tiếp: “Chúng ta nhất định hái ra tiền. Quảng cáo ngày khai trương, anh phải khuếch trương cửa hàng lên đấy nhé?” Hồng Mai quay về phía tôi mỉm cười.
Tôi tiếp tục lật những trang hình họa của nhà nghệ thuật trong quyển sách bìa đen. Tôi lại đọc tiếp đến một tác phẩm thú vị của một nghệ sĩ khác. Ông này người Đức, cái ý tưởng nghệ thuật của ông là được bay mãi trên không trung. Mỗi lần, ông đều nhảy xuống từ cửa sổ lầu ba hoặc lầu tư, hoặc có khi từ sân thượng. Thân thể ông dang ra trong không trung giống như đang bay lượn trên bầu trời, hai cánh tay như đôi cánh của một con chim. Ông ta mặc veston, đi giày để khi nhảy rồi thì kêu người chụp hình. Trong ảnh, trông ông giống hệt như một con chim giữa trời. Thao tác nhào ra của ông thực sự rất đẹp. Và rồi vào một ngày, sau khi thực hiện cú nhảy ấy, ông té nhào xuống đất, chết ngay tại chỗ.
Ông ta chết như vậy đó, tôi cảm thấy đáng tiếc thật. Nhưng tại sao ông ta cứ muốn bay vào không trung vậy? Ông ta là một con người, ông ta không có cánh. Ông ta không thể bay lên trời được. Chẳng qua đó là một việc làm vô tích sự. Nhưng ông ta thực sự có một ý tưởng nghệ thuật rất vĩ đại, so với ta... cũng không tệ lắm. Bạn có đồng ý không?
Việc hợp tác mở nhà hàng Thiên Phủ giữa Hồng Mai và Trương Tiếu nhanh chóng khai cuộc. Hồng Mai phụ trách tất cả việc quản lý kinh doanh. Hôm khai trương có mời rất nhiều khách, đủ loại thành phần. Mở một nhà hàng như thế liên quan đến đủ các ngành nghề khác như thương mại, thuế má, công an, điện, nước v.v... Còn nữa, tôi và Trương Tiếu mời đến một nhóm thông tin báo giới. Đây là một băng lũ vừa ăn vừa bỏ túi, không tiền, không phong bì là không yên đâu. Cái thằng cha ở đài truyền hình là đáng ghét nhất. Nhận được bao thơ, gã lập tức ầm ĩ lên, mở ra xem ngay trước mặt mọi người. Gã không ngại ngùng đếm tiền xoèn xoẹt, mồm nói: “Chúng tôi còn có một người trên xe chưa xuống, còn đang ở ngoài kia, cho thêm một suất nữa đi”.
Trương Tiếu cười và nói: “Các anh ăn cơm xong rồi hãy đi nhé” - “Ăn cơm? Ai thèm ăn cơm của nhà anh. Bọn này còn có chuyện khác để làm, đi ngay bây giờ đây, mau đem một phần tiền nữa ra đây cho tôi!”.
Bởi vì không được phép đốt pháo, nên không khí có phần kém vui. Trước cửa tiệm vẫn có rất nhiều lẵng hoa tươi. Lúc này người ra vào rất nhiều, náo nhiệt vô cùng. Hồng Mai ăn mặc như một cô gái sành đời, một bộ xườn xám màu đỏ rực, thân hình duyên dáng, giao tiếp tự nhiên. Tôi xin ông Brude cho nghỉ buổi sáng để lại đây phụ giúp Hồng Mai. Lúc này “Nhà Hàng Thiên Phủ” đã thay bộ mặt mới. Cái bảng hiệu “Tiệm quay nướng Thổ Nhĩ Kỳ” được dỡ xuống. Căn nhà hàng hai tầng treo toàn cờ xanh đỏ đang đung đưa phất phơ trong gió. Giờ ăn cơm, khách hàng ngồi đông nghẹt hết tám bàn. Trương Tiếu và Hồng Mai qua lại giữa đám người không ngớt. Bỗng Du mập xuất hiện. Tôi liền mời anh ta đến ngồi bên cạnh. Sắc mặt Du mập hằm hằm. Tôi quay qua hỏi: “Sao vậy? Thấy người làm trước đây giờ thành chủ doanh nghiệp, anh không vui sao?” Du mập nhìn tôi: “ Việc này cũng do một tay anh tính kế à?”.
“Ừ”, tôi cười xòa nhìn anh ta: “Là vì tôi muốn thực hiện một ý tưởng nghệ thuật, và cô ấy chính là một tác phẩm của tôi. Tôi phải dẫn dắt cô ấy lên sân khấu của thành phố, đem cô ấy ra sáng tạo thành con người mới của thành phố này. Anh thấy thế nào?”.
Du mập nhìn tôi hồi lâu rồi cười phá lên: “Anh ngốc ơi, tôi nói cho mà biết, anh đúng là thằng ngốc. Anh có ý muốn làm nghệ sĩ ư? Trước giờ tôi lúc nào cũng muốn làm một diễn viên nổi tiếng, nhưng tôi lại làm tiểu đại gia của một doanh nghiệp giải trí. Cuối cùng anh cũng uổng phí công sức thôi ông bạn ơi. Người phụ nữ này không bình thường đâu, tôi đã nhận ra rồi. Anh chuẩn bị gặp xui rồi đấy”.
“Thật không?” Tôi thích thú nhìn Hồng Mai đi lại giữa các bàn để cụng li, vừa nói vừa cười, động tác rất tự nhiên. “Anh nói thật lòng không? Tôi tin rằng cô ấy bây giờ diễn không tệ chứ. Đúng không nào? Anh hơi ghen tị đúng không!”. Tôi nghiêm mặt lại. “Anh giúp cô ấy, cô ấy sẽ mang ơn”.
“Tôi biết cô ấy không thích tôi. Tôi biết là anh cũng đang si mê cô ấy. Anh đã bị cô ấy mê hoặc, việc này rất nguy hiểm cho anh, ông bạn ạ!...”. Du mập đang nói về Hồng Mai. Ngay lúc ấy, cô lướt tới như một làn gió.
“Ông chủ Du, em cám ơn anh đã đến lễ khai trương của chúng em”. Cô nâng một ly đựng đầy rượu trắng. “Em kính anh một ly, cám ơn anh. Chí ít thì anh cũng đã dạy em biết cách massage. Chiếc đồng hồ Rolex và cái lắc tay bằng vàng đã tìm được chưa? Em đoán chắc nó nằm trong áo ngực của một trong những cô tiếp viên massage nào đó. Em không lấy chúng”. Cô mềm mỏng nhưng lại rất cứng rắn, vừa nói vừa liếc nhìn Du mập. “ Cạn ly nào!”
“Được, mẹ kiếp, cạn nào!”, Du mập ngửa cổ uống ực một cái cạn ly, rồi cười nói: “Nhưng mà tôi biết cô không bao giờ mặc đồ lót, có nghĩa là cô không lấy những món đồ đó phải không?...”
“Anh ta uống say rồi, em thích anh ta nói chuyện khi say, anh giúp em chăm sóc anh ta nhé”. Hồng Mai bỏ sang các bàn khác cụng ly. Du mập ngồi lại làm thêm vài ly nữa. Anh ta nhìn tôi chằm chằm: “Tôi không hiểu sao anh lại giúp đỡ hạng người này. Thế nào cũng có ngày cô ta trở thành con rắn độc quay lại cắn anh cho mà xem. Hãy chờ đấy. Anh ngủ với cô ta chưa? Này người anh em, anh nói xem anh ngủ với cô ta chưa? Tôi lúc nào cũng muốn thử qua với cô ta, nhưng mà cứ nghĩ đến cái mặt anh tôi lại ngại. Tôi muốn uống thêm một ly”. Du mập lại uống thêm vài ly nữa, mặt đỏ dừ như gấc. “Tôi như người sắp chết đến nơi rồi, hồi này tôi khó ở quá”. Anh ta cười rất lạ, “Mẹ nó, dạo này có kẻ đang muốn làm hại vị tướng về hưu kia, không biết tôi còn có chỗ để làm tiếp chức giám đốc hay không”. Tôi nhìn Du mập, tôi uống cũng đã khá nhiều, tôi muốn khuyên giải Du mập, tôi hiểu nỗi khổ của anh ta. Anh ta muốn thực hiện mộng tưởng trở thành người vĩ đại, nhưng mãi mãi không làm nổi. Tôi nắm chặt tay anh ta. “Anh Du, chúng ta muốn thịt được cá thì trước hết phải mua được dao đã. Mình là anh em mà”. Nhưng Du mập đã không ngồi nghe tôi nói nữa, anh ta đứng dậy bỏ ra ngoài một mình.
Một tiếng sau, tiệc khai trương kết thúc, lúc này khách khứa đã ra về. Hồng Mai thở phào một cái. Chỉ lát nữa thôi, sẽ có khách mới tới ăn. Nhà hàng có hai lầu, lầu dưới bán thức ăn nhanh và điểm tâm, lầu hai là các phòng đặt trước và bàn lớn. Tôi uống say rũ người. Hồng Mai đỡ tôi vào một căn phòng có giường, tôi say ríu mắt. Tôi chìm trong giấc ngủ bất an, lúc nào tôi cũng có cảm giác như ai đó đang ngồi bên cạnh, nhìn mình bằng hai con mắt lớn, đang ngó xuống từ trên không, mang theo tiếng yêu thương xen lẫn tiếng thở than. Tôi giật mình mở to mắt, nhưng trước mặt tôi chỉ là bóng tối. Có một đôi tay phủ bộ quần áo lên người, tôi lại chìm vào giấc mộng.