← Quay lại trang sách

❖ CHÍN ❖

Tôi linh cảm có một mối nguy nào đó, nhất là sau lúc cùng Hồng Mai đi xem nhà tại thôn Á Vân, cách công viên Hoàng tử, cầu Lệ Thuỷ 6 Km về phía bắc. “Cái nhà này nhỏ quá, em ở đây không được thoải mái lắm”. Cô bình xét. Sắc mặt tôi không thay đổi: “Vậy em muốn ở nhà như thế nào?”. Tôi biết mấy tháng nay, Hồng Mai thường đến khách sạn ba sao Á Châu, cô đã quen thuộc với những sự phục vụ trọn gói của khách sạn nhiều sao ấy. “Em muốn tự mình xây nhà, xây kiểu nhà rất lớn, một biệt thự chính cống. Em đã xem qua đất, gần chỗ này thôi. Chỗ đó nhằm hướng bắc, đè ngay Long mạch, là nơi tốt nhất. Em muốn xây nhà đẹp nhất tại đây”. Cô bước đi mấy bước, dựa vào cửa sổ lan can và nói. “Nói như vậy là em không thích nhà của anh?”, tôi nghiêng đầu hỏi cô. “Nó quá nhỏ đi”,cô nặng nề nói: “Em thích một căn nhà thật lớn” - “Đây là nhà anh mua, em không thích căn nhà này sao?” Tôi hỏi. “Em muốn xây biệt thự tốt nhất, đến lúc đó em sẽ mời anh về ở nhà em xây...”.

“Không thể như thế”. Mặt tôi tái xanh vì tức giận, “Mời cô đi giùm cho, đi ngay lập tức, tôi không muốn gặp cô nữa. Đi ra khỏi nhà liền”.

Nét mặt cô cũng thay đổi, cô đứng như pho tượng, sau một hồi, cô đến gần và nói: “Anh kêu em đi ra?”,

“Đúng”, tôi tức giận nhìn cô, chiếu cái nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ đẹp mà tôi vừa như quen vừa như xa lạ.

“Được, em đi, chỉ là, em cũng sẽ không bao giờ quay trở về đây nữa...”, cô đau buồn nói. Thực ra, cô đã sớm muốn như vậy rồi, tôi nghĩ. “Tùy ý cô”. Tôi nói: “Cô đi đi, ngay bây giờ đi!”. Cô lại nhìn tôi một cái, ngang bướng xách giỏ đi ra ngoài. Cô ấy đóng cửa. Tôi đứng trong căn nhà trống rỗng thở một hơi dài, nước mắt rưng rưng.

Muốn tắt đi lửa tình xanh trong tim tôi thật khó khăn biết chừng nào! Cho tới ngày hôm nay tôi mới phát hiện mình quá yếu đuối, tôi là một thằng đàn ông nhu nhược. Tôi không ngờ rằng mình sẽ yêu cái tác phẩm mà tôi đã tự tạo khắc, tác phẩm này chính là Hoàng Hồng Mai. Mỗi một sự biến hóa, tiến bước của cô đều khiến tôi sung sướng vô cùng, đây là những gì mà thành phố này đã ban tặng. Nhưng khi tôi từng bước đưa cô đến với cảnh tượng xã hội của thành phố rộng lớn này, cô đã tự phát hiện ra tiềm năng và tiền đồ của mình. Cô dần dần có được mối quan hệ xã hội, có được định hướng của mình. Cô sẽ không như con rắn mùa đông quay lại cắn tôi một nhát và tôi đoán, mai sau cô cũng sẽ không bao giờ như vậy. Nhưng có lẽ tôi sẽ mất cô. Cô đã bỏ đi từ căn nhà mà chính tôi bỏ tiền ra mua. Tôi nhận ra rằng có lẽ tôi hoàn toàn chưa được tính là chủ nhân của thành phố. Thành phố có những viễn cảnh mới rộng lớn hơn đang kêu gọi mọi người, nó là ngọn cờ dục vọng rất phấp phới trên đầu. Tôi cảm thấy mình vẫn chưa xứng đáng, tôi chẳng qua chỉ là một người làm công cao cấp mà thôi. Tôi hiểu ra là phải kiếm thật nhiều tiền mới có được sự tự trọng, mới lấy lại được lòng tự trọng trước đây bị mai một trước mặt Hồng Mai. Tôi nghĩ phải kiếm thật nhiều tiền! Đây là vấn đề phải làm trước tiên, lẽ ra mình phải hành động sớm hơn nữa.

Tôi liền mở hai tài khoản gởi ngoại tệ tại ngân hàng, và dùng toàn tên giả. Tôi quyết định  bước đi trong nguy hiểm. Trong công ty của Brude, trên thực tế tôi chính là người hái ra tiền cho ông chủ. Nếu không có tôi, lão chủ Croatia ngu ngốc đó cũng không kiếm được nhiều tiền đến thế, cho dù ông nói đã làm qua hai mươi năm trong ngành vận chuyển hàng hải. Tôi bắt đầu sử dụng mối giao hảo quen biết của bản thân đã thiết lập được trên ngành vận chuyển viễn dương rải rác khắp thế giới, lúc làm nghiệp vụ kinh doanh cho ông Brude, mượn danh nghĩa công ty của ông để kiếm một mớ cho mình. Tôi suy tính trong ba tháng tôi phải làm cho số tiền của mình đạt đến sáu con số, và đây là điều có thể làm được. Ngay lập tức tôi âm thầm bắt tay vào việc. Đây là một xã hội buôn bán thương mại, tôi dùng can đảm của mình để nắm bắt vận mệnh. Tôi nhớ đến ánh mắt khinh rẻ của Hồng Mai, trong ánh mắt cô, tôi đã trở thành một người bình thường, vô vị rồi. Việc đó tôi không thể chấp nhận được. Tôi phải thắng cô ấy, phải có được sự kính trọng, khâm phục dài lâu của cô gái tỉnh quê ấy. Một nhà điêu khắc mà bị chính tác phẩm của mình khinh bỉ, tôi chịu không thấu.

Tôi không liên lạc với Hồng Mai nữa. Nhận điện thoại gọi đến máy, nghe được giọng cô, tôi liền cúp máy ngay. Đôi lúc tôi vẫn  thấy hình ảnh và tin tức của Hồng Mai trên đài truyền hình và báo chí trong chuyên mục của đài truyền hình Trung ương và đài Bắc Kinh. Cô nói năng lưu loát, vẻ mặt tươi tắn như thể cô đã trở thành triệu phú vậy. Hai kênh truyên hình quây lấy cô, coi cô như một gái nhà quê tới thành phố làm mướn đã thành công để tuyên truyền. Hồng Mai trở thành một hình tượng mới ngày nay! Thử nghĩ xem, một cô gái chưa tới 25 tuổi, chỉ học qua nghề hộ lý tại một trường trung cấp thuộc một tỉnh phía Tây Nam xa xôi, tới Bắc Kinh chưa đầy một năm đã có một tài sản trên triệu bạc, trở thành một nhà kinh doanh thức ăn nhanh thành đạt. Tôi nhìn cô trên truyền hình mà nẫu cả ruột. Tôi có cảm giác cô đã biến thành một người khác. Đây là một hình tượng thần thoại ngày nay, khi thì quyên góp cho công trình Hy Vọng, khi thì giúp đỡ người già cao tuổi trong viện dưỡng lão, lúc lại phát bánh trung thu tặng cho Viện phúc lợi nhi đồng. Tóm lại cô đã nắm được cách làm thế nào để khai thác hết phương tiện thông tin đại chúng tuyên truyền cho mình. Từ những kiểu quảng cáo như thế, cô đã thu lợi về không biết bao nhiêu mà kể. Nó giúp công việc buôn bán kinh doanh của cô càng ngày càng phát đạt. Một buổi tối nọ, trên truyền hình có một chương trình hấp dẫn tôi. Một tiết mục ca nhạc MTV với bài hát mang tên “ Cô Gái Vật Chất” được cô ca sĩ chừng 20 tuổi biểu diễn trong một khu vui chơi giải trí rất lớn. Khu giải trí đó sầm uất, vui nhộn, trang trí lộng lẫy và hoa lệ, một khu vui chơi giành cho giới quí tộc! “Cô gái vật chất” này mặc váy dài màu đen, tiếng hát quyến rũ bay lượn trong khu vui chơi, những ánh đèn nhấp nháy trong sàn nhảy, gian phòng karaoke mờ ảo, bàn billard kiểu Mỹ, Anh, phòng tạ và quầy bar lấp lánh, tất cả trở thành phối cảnh cho ca sĩ hát. Những khuôn mặt lúc ẩn, lúc hiện, say xỉn trong ống kính quay gần, quay xa như hư cấu. Một đám người chìm đắm trong vật chất, linh hồn họ có lẽ đã sớm không biết về đâu. Hồng Mai làm Tổng giám đốc tại nơi ấy, quả là cô đang sống trong một cơn ác mộng của phồn hoa.

Tôi không để tâm phải làm như thế nào, chỉ cần số tiền trong tài khoản của tôi nhanh chóng gia tăng là tôi cảm thấy vui rồi. Tôi hy vọng có thể dùng tiền mua lại sĩ diện, đòi về lòng tự trọng bị người ta tước mất ngày nọ. Brude hẹn tôi đi khách sạn Season uống cafê. Hồi này vợ ông bị bệnh khiến tâm thần ông bất an. Ông kêu tôi có lẽ có chút việc gì đó, hay ông định cùng vợ đi châu Âu nghỉ mát? Cho dù lúc này đã là cuối đông, mùa xuân lại sắp đến. Ông Brude kêu hai ly cà phê Ireland, ông vừa từ Singapore về. Ở Sing, Brude gặp một ông chủ lớn mang quốc tịch CHLB Đức.

“Trương này, tôi rất đề cao anh, anh là một thanh niên có năng lực, tôi đã báo cáo với ông Botch về thành tích làm việc của anh, ông ấy rất mừng”. Ông Brude huých đôi vai to lớn của mình đụng vào tôi mấy cái. “Anh nói cô gái kia đang làm cái gì đó?”

Tôi nhìn theo hướng mắt ông, bên cái bàn khác cách chừng 10m xa, một cô gái Trung Hoa trang điểm sặc sỡ vừa lật từ điển Anh ngữ vừa nói chuyện với một chàng trai ngoại quốc tóc vàng. “Có lẽ cô ấy đang kéo khách” - Tôi cười lên - “Ông Brude, ông chủ của tôi ơi, sao bỗng nhiên ông quan tâm tới chuyện đó vậy?”.

“Để xem xem cô ta có thành công trong vụ chèo kéo này hay không”. Ông thích thú nhìn họ. Tôi cũng không nói nữa, bèn quay nhìn qua bên ấy. Cô gái cầm quyển từ điển tiếng Anh nói với thằng Tây vài lời, hai người đều gật đầu một cái, sau đó đứng lên lấy áo đi ra ngoài. “Cuộc mua bán đã thành”. Ông Brude nói. “Họ đã dùng hết 10 phút, cuối cùng việc mua bán đã thành công!”.

Tôi quay mặt nhìn Brude: “Nhưng hôm nay ông nhất định muốn nói với tôi chuyện gì phải không?”

“Vì anh cũng đã xong vụ mua bán với người ta”. Ông ta nghiêm khắc lên, bộ râu hình chữ “bát” của người Slavo móc ngược lên “Anh nói tôi nghe, trên tài khoản của anh đã có bao nhiêu tiền, bản thân anh vừa mới được số tiền đó?”

Tôi hiểu ông ta đã phát hiện ra hành tung của tôi. Tôi trở nên thất vọng. “Ông Brude, ông... ông làm sao biết được tôi có tài khoản?”, tôi biết mình không thể nói dối với ông ta được nữa.

“Lúc ở Singapore tôi gặp một người Anh. Ông ấy cho biết mới gởi một số tiền cho công ty chúng ta, nhưng trên tài khoản của tôi thì không thấy. Ông ấy còn cho biết, ông ấy với anh vừa làm xong một vụ kinh doanh. Trong vụ này anh được bao nhiêu?”. Ông Brude nghiêm túc nói với tôi. “Được rồi! Hai mươi lăm ngàn USD, còn năm ngàn, tôi trả lại cho ông ấy. Ông Brude này tôi đã sai rồi. Ông phạt tôi đi...”.

“Ngày mai anh trả ngay lại số tiền này cho tôi. Bắt đầu từ mai, anh không cần làm việc cho tôi nữa. Tôi đã báo lại cho ông Botch sự việc này, ông ấy hy vọng không kiện anh ra tòa án pháp luật để anh buộc phải giao số tiền ấy ra, sau đó thì sẽ đuổi việc anh”.

“... Thôi được rồi, nhưng mà ông Brude ơi! Tôi còn muốn làm việc ở đây nữa...”.

“Bản thân anh làm còn tốt hơn, thực tế đã chứng minh điều này”. Ông ta giả bộ vỗ vào vai tôi.

“Hợp đồng hai năm giữa chúng ta có thể bỏ được rồi, nhưng có điều này…”. Ông ngưng một lát rồi nói tiếp: “Hai chục ngàn USD cho anh mua nhà, anh đã mua nhà rồi, chúng tôi cho anh luôn. Đây là ân nghĩa cuối cùng của công ty dành cho anh. Ngày mai anh đem hai mươi lăm ngàn USD lại, sau đó anh có thể đi được rồi. Good bye”. Ông Brude đứng dậy và mỉm cười.

Tôi biết thế là hết. Hôm sau tôi liền đem số tiền lén kiếm được trên sổ tài khoản trả lại cho công ty ông Brude. Tôi đi trên đường Đông Sơn Hoàn, giữa những dãy lầu công sở với những dãy văn phòng giao dịch mà cảm thấy mình là một người thua cuộc. Ngoài căn hộ cách thành phố 15 km ra, trong túi tôi giờ chỉ còn mấy trăm đồng. Trong nháy mắt tôi đã trở thành một người nghèo của thành phố. Hơn một năm trước, khi tôi từ một doanh nghiệp quốc doanh lớn kiên quyết nhảy ra ngoài làm ăn, tôi hoàn toàn không chuẩn bị sẵn tâm lí chịu áp lực bên ngoài. Tôi một mình đi trong trung tâm siêu thị mua sắm Yến San phồn hoa, theo những người mua sắm vui vẻ lên xuống lầu, nhưng bản thân tôi lại ngơ ngác mông lung. Ngay lúc này, tôi rất muốn gặp Hồng Mai. Tôi phải tâm sự với cô ấy. Tôi ao ước ngay lúc này có một người nào đó có thể đến an ủi tôi, để tôi đi ứng tuyển công việc mới và làm lại từ đầu. Tôi gọi điện đến khu vui chơi giải chí cho Hồng Mai. “Anh muốn gặp em, năm giờ chiều hôm nay, trong đại sảnh nhà hàng Trung Quốc. Anh buồn lắm, anh bị ông chủ sa thải rồi. Anh muốn nói chuyện cùng em...”.

“Thôi được... em rất bận, nhưng em sẽ đến gặp anh, anh làm sao lại ra nông nổi này?”.

Chúng tôi ngồi trong đại sảnh, tại quầy bar của nhà hàng Trung Quốc, trong túi áo tôi chỉ còn đủ tiền uống cà phê. Hồng Mai ngồi đối diện với tôi. “Vậy giờ anh tính thế nào?” Cô có chút mệt mỏi hỏi tôi. “Vì chuyện này mà anh cũng chịu không nổi, anh trở thành nhu nhược như thế từ bao giờ vậy?”.

“Anh tính đến công ty Motorola thử một phen, anh sẽ đi ứng tuyển liên tục. Anh giỏi ngoại ngữ, đây không thành vấn đề. Anh cảm thấy đau lòng, anh muốn có một gia đình, anh quá mệt mỏi rồi. Anh cảm thấy anh phải có một gia đình, em lấy anh nhé?”. Tôi nhìn cô chân thành. “Anh không biết nữa, không biết anh đúng hay sai”. Cô nhìn tôi một hồi, ánh mắt chan chứa nhưng lại xen lẫn một thái độ xem xét, đánh giá nhất định. Cô đưa cánh tay ra để lên tay tôi, dịu dàng vuốt ve và nói: “Anh muốn cưới em thật chứ?”.

“Đúng, Anh thật lòng đấy”. Tôi khẳng định.

“Xí, khi anh thất ý liền nghĩ ngay đến đàn bà. Anh nhu nhược quá. Hôm đó anh kêu em ra khỏi căn hộ của anh, em liền quyết định không ở gần anh nữa, em không bao giờ xấu hổ đâu”. “Nhưng, nhưng mà tại em không thích nhà anh, em chê nó nhỏ quá”. Tôi nghĩ cô đang trả đũa.

Hồng Mai rụt tay về! “Nhưng em sẽ không dựa vào anh nữa đâu”. Cô nói. “Em cảm ơn anh, nhưng sau này em sẽ dùng cách khác để thể hiện. Nếu anh thiếu tiền xài, thì cứ đến chỗ em lấy, được không? Tối nay em có một chút việc, em phải đi đây”. Cô đứng dậy, chỉnh lại váy. Nhìn cô mặc bộ váy vest này như một nữ viên chức. “Liên lạc thường xuyên nhé”. Cô lạnh lùng bắt tay tôi một cái, bước nhanh ra ngoài. Tôi liền trả tiền, đuổi theo cô. “Nhưng mà, Hồng Mai, anh yêu em, anh muốn cưới em, anh đã quyết định rồi...” Chúng tôi đi ra ngoài, tới chỗ đậu xe của nhà hàng Trung Quốc, nó như boong của một chiếc hàng không mẫu hạm rộng lớn. Lúc này trời đã sẫm tối, bốn phía toàn ánh đèn lóng lánh chiếu lên những chiếc xe hơi đời mới. Tôi theo sau Hồng Mai, ôm chặt cô ấy từ phía sau: “Em theo anh đi, anh cần em đó...” Lúc đó, từ ngoài 30 mét, một chiếc xe hơi màu đen chạy đến. Đây là chiếc xe hơi như tàu tuần dương chạy rất êm không tiếng động, nó dừng lại cách chúng tôi năm mét. Từ xe bước xuống ba người đàn ông, hai người to béo và một người mặt mày lạnh lùng như hình sự khoảng hơn 30 tuổi, mặc một chiếc áo gió dài màu đen sậm. “Chúng ta đi nào, cô Hồng Mai. Cái thằng tiểu tử đó là ai? Cho nó cuốn xéo đi! Sao nó lại ôm em? Thật xúi quẩy!”

Hồng Mai dùng sức vung cánh tay ra, nói khẽ bên tai tôi: “Anh đừng đụng đến bọn họ, bọn xã hội đen đó. Anh mau đi chỗ khác đi”. Lúc đó hai thằng bảo kê đã nhào đến, muốn kéo tôi ra. Tôi vung tay tống vài quả đấm về phía chúng. Nhưng Hồng Mai đã bước ra xe. Trước khi chui vào, cô ấy quay lưng nhìn tôi với một ánh mắt chứa đựng sự yêu thương. Cô ấy lên xe, hai thằng bảo kê đẩy mạnh tôi té vào vũng sình lầy, khói xe hơi phun đầy vào mặt, chiếc xe chạy đi. Tôi đứng dậy, nhìn khắp xung quanh, nơi này là cao ốc Đại Hạ, lòng tôi nát tan. Tôi nghe tiếng gió thành phố lướt qua trên đầu, nó thật cực kì cô độc. Lúc này tôi chỉ muốn đập cho sập hết tất cả thành phố này, nhưng bản thân tôi lại không đứng vững.