❖ MƯỜi ❖
Tôi bị bại trận khi ứng tuyển chức Giám đốc của công ty điện thoại Motorola và Nokia tại Bắc Kinh. Còn có nhiều người tài hơn tôi. Cái thành phố chết tiệt này nhân tài nhiều vô số như những con ruồi trong mùa hè. Thành phố là một miếng thịt ngon hấp dẫn lũ ruồi từ tám phương chín hướng bay đến, chẳng con nào chịu nhường con nào. Một khi mình trở thành người thất nghiệp thì cái mùi đó thật khó chịu. Tôi phải gắng mà chịu. Tôi suy tính rằng có lẽ trong ngôi nhà tôi mua, chỉ cần có một máy fax và một bộ điện đàm gọi quốc tế đường xa là tôi có thể kinh doanh vận chuyển viễn dương. Nhưng một máy fax bình thường tôi cũng không có tiền mua, thẻ tín dụng của tôi đã hết nhẵn. Tôi phát hiện khi lãnh tiền trên máy tự động, điện thoại di động của tôi đã bị khóa vì không đóng tiền đúng hạn. Mỗi đêm, khi đi trên chiếc cầu xa lộ bên hông thành phố, tôi cảm nhận được hơi thở của nó như một con thú hoang, lúc nào cũng sẵn sàng đẩy ngã và cắn chết tôi. Tôi uống rất nhiều rượu tại bar “Mặt trăng xanh”. Lúc này đối với tôi, rượu như một liều thuốc an thần. Chỉ một lát là tôi đã say mềm, tôi ngả nghiêng bước ra ngoài, mặt đất như chuyển động dưới chân tôi. Tôi nghĩ mình muốn đi nhảy. Tôi gọi một chiếc xe “Mẹ kiếp, chở đến khu giải trí mau”. Tôi uống rượu trong xe và nhìn ra ngoài. Cảnh tượng lướt nhanh qua cửa sổ, mọi thứ đều rất xa lạ. Qua bạn bè, tôi điều tra được người mang Hồng Mai đi từ nhà hàng Trung Quốc hôm đó tên là Vương Bảo, mấy năm trước vì buôn bán vũ khí nên từng bị bắt giam. Ra tù, Vương Bảo rút vào thực hiện những vụ buôn bán bí mật. Y là một nhân vật xã hội đen. Hồng Mai cùng bọn người này đi chung, không chừng lên cả giường nữa. Tôi cười nhạt, đáng lẽ tôi không muốn gặp cô ấy nữa, nhưng xe đã chở tôi đến nơi. Tôi xuống xe, ngả nghiêng bước vào khu vui chơi giải trí quí tộc hào hoa mang phong cách Châu Âu. Tôi đẩy những tay bảo vệ tới ngăn cản, cả đời tôi ghét nhất loại chó má đó. “Tránh ra, tôi là bạn của giám đốc các anh, là cô ấy mời tôi đến”. Tôi nhào vô cửa, nhưng chân tôi chao đảo, đứng không vững. Khu vui chơi giải trí của thành phố này giống như một mê cung nhỏ bé. Mọi thứ đều xoay tròn trong mắt tôi, mấy cô vũ nữ ngồi trước cửa vũ trường với ánh mắt đưa tình nhìn tôi. Tôi cười lên “Các cô đều rất đẹp, nhưng hôm nay phải là bà chủ khiêu vũ với tôi. Tôi yêu tất cả các cô. Này các cô, tôi phải đi tìm bà chủ”. Tôi kéo một cô gái xinh đẹp đặt một nụ hôn lên má. “Cái nụ hôn này tính trên hóa đơn với bà giám đốc, bà ấy sẽ trả cho cô”. Buông cô gái ấy ra, tôi men theo tấm thảm dày đi vào bên trong. Ở đó người rất đông, ông nào ông nấy đều rất vui vẻ, ít ra bọn họ cũng dùng tiền để mua vui được. Tôi tóm một bồi bàn hỏi: “Giám đốc Hoàng ở đâu? Nói với cô ấy có người tìm cô ấy. Tôi đợi cô ấy ở quầy bar”. Tôi đi đến quầy bar âm nhạc. Khói bay mịt mù, có nhiều người đang nhảy xì-lô. Trên những chiếc ghế sô pha, từng cặp nam nữ chó má đang cuốn lấy nhau. Tôi ngồi trên chiếc ghế cao của quầy rượu kêu một ly Whisky, tôi thích uống cái loại nước đái mèo này. Mấy tay bồi bàn vội vã chạy ra: “Cô giám đốc Hoàng nói cô ấy không muốn gặp ông. Cô ấy bận lắm. Cô ấy nói ông có thể ở đây chơi tùy ý. Hôm nay cô ấy mời, ông cứ tự nhiên”.
Tôi sầm mặt. Tại sao cô ấy không muốn gặp tôi? Không có lẽ. Ngồi tại quầy bar tôi thấy rất cô đơn, cô ấy không muốn gặp tôi. Tôi liếc nhìn hàng rượu tây trên quầy bar. Những chữ nước ngoài loằng ngoằng và cái quầy bar với những ly rượu trông như những chiếc chuông gió, chúng phản chiếu ánh sáng vào người say. Đã có người trả tiền, vậy thì tôi phải uống cho đã. Tôi cười lên: “Lấy loại đó rót cho tôi một ly, thêm đá vào”. Tôi nhằm vào thứ rượu đắt nhất, thứ rượu tây cao cấp gọi là “Jin Hua Zhi Zhun”. Tôi nốc một phát hết ngay một ly nhỏ, hương vị đó thật chả ra làm sao. Đã có người ký sổ thì tôi cứ việc uống. Ngồi ở quầy bar, tôi thưởng thức một loạt các loại rượu, tôi cảm thấy đã đời. Và rồi như có lửa cháy bừng trong người, tôi kêu người bồi bàn qua, nói nhỏ vào tai y: “Tôi đã làm tình qua với Tổng giám đốc Hoàng Hồng Mai của các người rồi đó”.
“Thật không?” Anh bồi lộ vẻ kinh ngạc: “Thật vậy sao, hèn gì cô ấy trả tiền giùm anh, cô ấy chưa trả tiền cho ai bao giờ cả”. - “ Đương nhiên rồi, mùi vị của nó tuyệt lắm. Tôi muốn nói đây là mùi vị của cái chuyện ấy, hà hà!”. Tôi nhìn thẳng vào anh bồi và thấy anh ta có ít nhất đến ba cái mặt. Bỗng nhiên tôi tức điên lên, cho rằng hình như có kẻ muốn dọa tôi, chứ làm gì có người có đến ba mặt vậy. Tôi dùng hết sức lực đẩy hắn một cái “Cút mẹ mày đi, con!”. Tôi cầm cái chai rượu nhỏ, ném vào tủ quầy rượu, ầm một tiếng lớn làm tôi khoái vô cùng. Tôi muốn làm cho tất cả mọi ly rượu treo trên đầu tôi bể hết. Tôi liền đập hết toàn bộ số ly, tiếng nứt vỡ của ly rượu nghe thật sướng tai. Tôi đập phá bất cứ thứ gì tôi cho là đẹp, tiếng kêu thét khắp nơi, những tấm thân phụ nữ quyến rũ dạt ra xa. Tôi cười tướng lên: “Tôi đã ngủ với Hồng Mai, nhưng cô ấy lại không muốn gặp tôi, chó má thật!” Mấy nhân viên bảo vệ nhào qua, một trận hỗn chiến xảy ra, đầu tôi bị đập mạnh mấy cái, và tôi chẳng còn biết trời đất gì nữa.
Sáng sớm hôm sau tôi mới tỉnh lại, đầu đau kinh khủng như muốn nổ tung. Tôi bò dậy nhìn bốn xung quanh, thấy mình nằm trên một chiếc giường, trong một gian phòng rất đẹp. Tôi mò xuống giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt một cái cho tỉnh. Có tiếng gõ cửa, tôi bước ra ngoài và thấy Hồng Mai bước vào. “Đỡ tí nào không anh? Hôm qua anh uống nhiều quá, bị bảo vệ tẩn một trận. Nếu em không đến kịp, có lẽ bị anh bị người ta đánh chết rồi”. Lúc này tôi mới cảm thấy toàn thân ê ẩm. Tôi nghĩ có lẽ mặt tôi cũng bị xây xát hết rồi. “Hôm qua tại sao em không muốn gặp anh? Anh thất vọng quá lại không có tiền, anh phải bắt đầu lại từ đầu, nhưng lại không có dũng khí”. Tôi uể oải nói. “Anh rất cần em, anh rất muốn có một gia đình”.
Hồng Mai bưng lại cho tôi một ly cà phê, nhìn tôi một lát: “Em không ngờ anh lại như thế này! Em nghĩ anh là một người kiên quyết rắn rỏi. Anh! Anh thật lòng yêu em chứ?”. Cô phát ra những lời đó với khẩu khí rất lạnh lùng, như thể cô chưa bao giờ tin vào điều đó.
“Đương nhiên rồi”. Tôi thét lớn: “Nhưng em lại thay đổi rồi”.
“Tại anh làm em ngày càng càng xa anh”, cô nói. “Anh không cảm thấy thế sao? Anh bảo em đi làm nữ kỹ thuật viên massage. Từ ấy em phải đi trên một con đường bắt buộc. Anh biết tại sao em phải bỏ lão Du mập không? Lão dùng chiếc đồng hồ Rolex và sợi dây chuyền vàng để dụ em lên giường với lão. Đêm đó em đã khóc, một đêm mất mát lớn trong đời. Và em quyết định từ đó trở về sau sẽ không bao giờ khóc nữa. Em ăn cắp của lão năm mươi ngàn đồng, đó là lý do em rời xa lão ấy. Em không ăn cắp chiếc đồng hồ Rolex và sợi dây chuyền vàng của lão. Lão ấy đã không nói thật cho anh biết. Lão ta không phải là bạn tốt của anh sao? Em nhận ra rằng nếu dám hy sinh, em sẽ có được những gì em muốn. Một cuộc mua bán trao đổi. Em sử dụng năm mươi ngàn đó làm vốn làm ăn, cộng với những gì đã dành dụm được. Em và Trương Tiếu hợp tác mở nhà hàng và những chi nhánh khác. Anh thừa hiểu Trương Tiếu là một thằng ngốc, anh ta không biết kinh doanh. Chính em đã cứu cho cái doanh nghiệp của anh ta từ chỗ chết trở lại hồi sinh. Em giúp anh ta kiếm rất nhiều tiền. Sau đó mua lại toàn bộ cổ phần của anh ta, và Trương Tiếu đã có một món hời không nhỏ cho mình. Khi mở nhà hàng kinh doanh, em đã quen biết rất nhiều người. Anh nói rất đúng, thành phố này là một màng nhện đồ sộ, phải tự mình tạo cho mình một màng nhện khác mới có thể lấy được những gì mình muốn. Tình yêu? Hai chữ này xưa quá rồi. Dục vọng mới là cái gốc. Em đã xa anh ngay từ lúc mới bắt đầu, từ khi anh giới thiệu em cho lão Du mập, em càng ngày càng xa rời. Em đã có những người bạn mới, những người bạn có quyền uy lớn trong cái thành phố này, chỉ cần anh đối đãi tốt với bộ máy của họ là anh sẽ đạt được những gì anh mong muốn. Khi đang là hộ lý em đã nghiệm ra điều này. Và sau đó em càng tiến càng xa. Mới chỉ hơn một năm ngắn ngủi mà như đã trải qua mấy chục năm trời. Em đã sớm phải trải qua những đau khổ. Chính vì thế cuộc đời đối với em chẳng có gì là mới cả. Em đã kiếm được khá nhiều tiền, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Hồi đầu, em chỉ cần kiếm ít tiền về Tứ Xuyên nuôi heo, trồng hoa kiểng, cùng những cô gái thôn quê làm giàu. Mộng tưởng đơn giản này phải đợi nhiều năm sau nữa mới thực hiện được”. Nói đến đâu, nước mắt Hồng Mai tuôn trào đến đấy. “Bởi vì nhìn thấy anh là em lại nghĩ ngay đến bản thân lúc bắt đầu những tủi nhục trong thành phố này. Em không thể lấy anh được, chúng ta là hai người hoàn toàn khác nhau. Thôi được rồi. Anh đem chiếc đồng hồ Rolex, sợi dây chuyền vàng và năm mươi ngàn đồng này trả lại cho lão Du mập. Em không còn cần đến những thứ này nữa”. Hồng Mai đưa cho tôi một cái túi: “Anh ăn sáng tại khu giải trí này rồi hãy về” - “ Không!”. Tôi nhìn cô. “Tôi đi ngay bây giờ!”. Tôi mặc quần áo, không nói một tiếng. Câu chuyện của Hồng Mai làm tôi thức tỉnh. Chẳng còn gì để nói nữa. Khi bước ra ngoài cửa, Hồng Mai kêu tôi lại nói: “Anh từng nói em là tác phẩm của anh?”.
Tôi quay mặt lại nhìn cô ấy một cái. “Hồi đó là như vậy, nhưng bây giờ thì không rồi, tạm biệt, chúc em may mắn”. Tôi bỏ ra ngoài, nhanh chóng hòa mình vào đường phố. Tôi lên một chiếc taxi, cho rằng việc đầu tiên là phải nhanh chóng quên cô ấy đi, xóa sạch hết tất cả trong đầu tôi, không được để sót lại một chút gì nữa. Tuy biết rằng chuyện này rất khó, vì tình yêu và lòng hận thù luôn đi liền với nhau. Tôi có cảm giác cay cay trên khoé mắt. Sao tôi lại khóc? Tôi thở dài một tiếng. Tôi nghĩ đây chỉ là màn diễn cái trò khóc. Với thời gian, tất cả sự vật, tình cảm, sự thay đổi đều là giả tạo. Tôi nghĩ tôi đã kiên cường trở lại.