← Quay lại trang sách

❖ MƯỜi MỘT ❖

Một năm sau, tôi cùng một người con gái làm việc tại thư viện của Đại học giao thông Bắc Kinh kết hôn. Chúng tôi sống chung trong căn hộ tôi mua tại công viên Long Thành thuộc huyện Xương Bình. Sau đó tôi mở một công ty mậu dịch nhỏ, tôi đã sử dụng số tiền mà Hồng Mai đưa tôi trả lại cho Du mập. Dùng số tiền đó hùn hạp với người ta kinh doanh cũng tàm tạm đủ để chi dùng. Nhưng điều quan trọng nhất là bây giờ tôi đã bình tâm trở lại, không còn bị những dục vọng thúc đẩy nữa, mọi việc đều yên ổn. Tôi đã mua được một chiếc xe hơi hiệu Matiz để đưa đón vợ đi làm. Tôi cho rằng cuộc sống như thế cũng không đến nỗi nào.

Tin tức về Hồng Mai có được rất ít, đôi khi tôi vẫn thấy cô ta trên báo chí. Hồng Mai còn viết một cuốn sách lấy tựa đề: “Một trăm phụ nữ Thâm Quyến” bán rất chạy. Trong một tiệm bán sách, tôi đã gặp quyển sách đó, lật ra xem thấy bên trong toàn thứ giả dối, bèn không xem nữa. Cô ta đã rời tôi quá xa, đã trở thành thứ người mà cô ta mong muốn, thực hiện được mộng tưởng trở thành chủ nhân của thành phố, chiếm lãnh được thành phố này. Cô ta vẫn kinh doanh nhà hàng ăn uống và vui chơi giải trí, đồng thời cũng đã bước sang lãnh vực kinh doanh nhà đất. Tôi cũng thường đọc những tin tức cô ta làm từ thiện, hình như cô ấy đã tài trợ cho 99 em bé thất học được đến trường. Nếu quả đúng như vậy thì đây là việc làm duy nhất của Hồng Mai khiến tôi vui mừng.

Một hôm, tôi bỗng phát hiện sau lưng khu dân cư nơi tôi ở có một tòa kiến trúc đồ sộ, một tòa biệt thự có hoa viên, diện tích khu nhà khoảng hai trăm mẫu. Có tới một trăm năm mươi mẫu phủ cỏ xanh. Đó là một kiến trúc màu trắng ngà, có bốn cửa nhỏ, một cánh cửa lớn màu vàng bằng đồng hệt như một trang viên. Tôi phát hiện ra nó khi đi trên lan can buồng ngủ, trước kia, khi nó còn đang được xây dựng, tôi không đoán được nơi đó xây dựng cái gì. Cho tới hôm nay tôi mới phát hiện đó là một tòa biệt thự đồ sộ. Cánh cổng nào cũng có một con chó bẹc giê canh giữ, chúng hung dữ sủa mỗi khi có người đi qua. Đó là nhà của ai vậy? Tôi tò mò đi quanh tòa biệt thự một vòng xem xét. Căn biệt thự đã hoàn công, nó mang một vẻ thần bí. Trong sân không có ai, chỉ có vài nhân công đang cắt cỏ. Giữa vườn là một hồ nước với vòi phun hình lăng trụ đang phun lên những tia nước rồi chảy ngược xuống. Tôi vừa đi vào một cái cổng lớn thì gặp ngay phải con chó hung dữ xông tới sủa. Một ông già chạy vội ra. “Bác ơi! Đây có phải ngôi biệt thự của tư nhân không ạ?”, tôi hỏi ông ấy.

“Tôi không rành nữa, hình như là Trung tâm bồi dưỡng văn hóa của một cơ quan nào đó. Nghe nói là do một phụ nữ giàu có xây lên. Tôi chỉ là người trông cửa thôi, không để ý tới chuyện thiên hạ. Nếu không có chuyện gì, xin đi chỗ khác cho!”. Ông già ấy thân thiện nói. Tôi liền bỏ đi.

Trời về khuya, tôi giật mình thức dậy bởi tiếng nhạc. Vợ tôi đang say giấc, tôi xuống giường đi đến lan can, phát hiện ra tiếng nhạc kia được phát đi từ sân vườn tòa biệt thự đồ sộ đó. Đèn thắp sáng rực rỡ, có thể nhìn thấy cái hồ đang phun nước lấp lánh. Một ban nhạc mặc veston trong sân đang biểu diễn nhạc Georges Tolonce vui vẻ nhộn nhịp, nhiều đôi nam nữ đang khiêu vũ. Phía đông, nơi để xe của biệt thự đậu mười mấy chiếc xe hơi đủ màu, chúng được xếp gọn gàng thành hàng lối thật đẹp. Hình ảnh này làm tôi nhớ đến hồi còn học đại học. Hồi đó tôi có đọc được một quyển sách tựa đề “Tài Hoa” của tác giả người Mỹ tên là Field. Trong cuốn tiểu thuyết đó, cũng miêu tả cảnh tưng bừng náo nhiệt của một biệt thự. Tiếng âm nhạc xa xa bay bổng theo gió. Trong thời đại này, tất cả những hoa mĩ và sự xa xỉ đều tụ tập tại đây. Tôi dõi nhìn rất lâu, cho đến khi vũ hội kết thúc, những chiếc chiếc xe hơi theo hàng, nối đuôi nhau thành một dòng sông dài, dần dần mất hút trong đêm tối.

Sau này cứ đến mỗi cuối tuần, là xe hơi từ thành phố lại chạy đến đây khá đông. Những chiếc xe đủ kiểu dáng màu sắc, chúng thể hiện thân phận của chủ nhân. Trong vòng nửa tiếng đồng hồ chúng nối đuôi nhau chạy đến, sau vài tiếng của cuộc vui chơi hết mình, chúng lại lần lượt kéo nhau ra về. Chỉ có một chiếc kiểu Lincon dài mấy chục mét là luôn đậu tại sân nhà. Chiếc xe như một vật to lớn ngạo mạn, bí hiểm đậu tại nơi đó làm cho tôi càng tò mò thêm, ai đã xây dựng và sở hữu tòa biệt thự đáng giá mấy trăm ngàn đô vậy?

Một ngày kia, khi những chiếc xe như thường lệ chạy tới, tôi cũng ăn mặc lịch sự quyết định trở thành một vị khách đến dự. Từ cửa lớn tôi bước vào. Ông lão gác cửa mặc đồng phục nhận ra tôi: “Anh cũng được mời hả? Xe của anh đâu?”.

“Đã chạy vào rồi. Tôi nói với bác tài là tôi muốn đi bộ một lát”.

“Vũ hội sắp bắt đầu rồi, anh vào nhanh lên”, ông ấy nói.

Tôi đi đến chỗ những chiếc ghế bày ngoài sân và ngồi xuống. Chỗ nào cũng có người, hình như rất nhiều người đem cả nhà đến đây thì phải. Bọn trẻ con đang chạy qua chạy lại đùa giỡn giữa những ghế ngồi. Từng tốp, từng tốp nam nữ, người đứng người ngồi, vừa uống vừa nói chuyện. Đa số họ được chăm sóc rất kĩ, người nào người nấy mặt mày tươi tắn, giống như tầng lớp tư sản bậc trung có thu nhập ổn định. Những ly bia, những đĩa trái cây, nước sinh tố tươi mát được bưng ra liên tục. Tôi cũng làm một ly. Ở đây tôi chẳng quen biết ai nên hơi mất hứng, liền đi đến chỗ một cô gái mặc một cái váy màu xanh, thân hình không đến nỗi. “Xin chào. Tôi chưa biết cô, xin làm quen nhé. Tôi tên Trương Minh”. Tôi nói: “Cô tên gì?”.

“Em? Em tên là Susan”. Nói chuyện với tôi mà hình như cô ta không mấy để tâm, cứ  nhìn quanh bốn phía như đang tìm ai vậy.

“Chủ nhân ở đây là ai, cô có biết không?”.

“Em không biết. Em là một sinh viên trường kinh tế Bắc Kinh. Một người bạn mới quen của đài truyền hình Trung ương kéo em đến đây. Kệ đi, có ăn thì ăn, có uống thì uống, cộng thêm khiêu vũ trong mùa nóng bức này thật là đã. Nhưng nếu được là chủ nhân ở đây thì tốt biết chừng nào”. Cô ta bộc lộ tâm tư mình, nhìn ra xung quanh. Một anh chàng cao lớn, khuôn mặt cũng tương đối chạy tới nắm chặt tay cô gái. “Anh tìm em khắp nơi, chúng mình vào trong ấy xem phim “New York khủng hoảng” đi. Bộ phim mới ra, hay lắm đấy!”. Susan nhìn tôi mỉm cười “Lát nữa mời em khiêu vũ nhé, tạm biệt!” cô gái hoạt bát này và bạn trai đi qua cửa lớn của biệt thự.

Tôi cũng tới hướng đó, rất nhiều người cũng vào trong ấy. Họ đang thảo luận về chính trị thời sự và các phi vụ làm ăn, tôi nhẩm đoán ra thân phận những người này. Nhưng những kết cấu kiến trúc của ngôi biệt thự này thu hút tôi nhiều hơn. Căn biệt thự được xây bằng xi măng cốt thép rắn chắc, khó có thể đốt cháy được. Tường ngoài được ốp bằng đá cẩm thạch cao cấp. Cửa chính bằng gỗ đinh chạm trổ hoa lá. Những cánh cửa đi làm bằng gỗ đỏ . Cửa sổ làm bằng hợp kim nhôm cao cấp bóng loáng với hai lớp kiếng chân không giữ nhiệt. Trên lan can tầng hai, cánh cửa kiếng kéo đẩy cả nguyên tấm. Đại sảnh, phòng khách, phòng ăn và thư phòng đều lát gỗ đỏ với những chỉ tường cao cấp. Phòng ngủ trên lầu hai trải thảm Mỹ. Phòng tắm toàn bộ sử dụng tường gạch cao cấp nhập khẩu từ Ý. Trong mỗi phòng tắm đều có bồn massage đắt tiền, hai đầu kích đối lưu. Đây là kiểu phòng tắm với phòng sauna nhỏ độc lập, bồn rửa tay cao cấp, bồn cầu kiểu mới liên thể, bồn tắm rửa toàn thân v.v... các dụng cụ vệ sinh thật là cao cấp. Phòng bếp được thiết kế bằng tủ bếp sang trọng, bồn rửa bằng inox, quạt máy hút khí, quạt hút khói và bếp gaz bốn lò nấu ăn, lò vi ba cao cấp. Biệt thự có cả một hệ thống điều hòa nóng, lạnh, một hệ thống khống chế độ ẩm trung tâm, và một hệ thống tạo nước nóng 24/24 độc lập. Đồng hồ nước, đồng hồ điện riêng biệt. Toàn bộ dây dẫn được đi âm trong tường, điện kế bảo hiểm và công tắc ổ cắm an toàn, gọn ghẽ. Căn biệt thự có cả một hệ thống thu truyền hình vệ tinh. Rồi thì hệ thống chống trộm và chuông cảnh báo được gắn tại cửa lớn và cửa ngoài, lại còn có vệ sĩ trực gác bảo vệ an toàn 24/24 tiếng. Nhà để xe có thể chứa được bốn chiếc xe dài. Khu biệt thự thật rộng lớn, khắp nơi đều trồng hoa cỏ thực vật, tất cả được chiếu sáng đưới ánh đèn treo, đèn tường, đèn cột, đèn dưới đất, chúng trở nên sinh động hài hòa. Tôi cảm thấy rung động bởi không gian sinh sống tuyệt vời này.

Bỗng một tiếng hô vang lớn phát lên, vũ hội được bắt đầu. Mọi người lần lượt ra phía ngoài sân với điệu nhảy Sealv đầu tiên. Tôi cũng quay mình gia nhập bọn họ. Tôi nhảy cùng cô gái xinh đẹp Susan một bản nhạc, rồi lại nhảy một bản với một cô ca sĩ có thân hình rất đều đặn, bộ ngực vút cao của cô như con thỏ nhảy đến sống mũi tôi. “Em cũng muốn có nhà như thế này, nhưng cả đời em mơ cũng không được. Anh đoán xem chủ nhân của ngôi nhà này là ai? Cô ta trước kia là một người giúp việc. Mới có mấy năm mà cô ta đã xây được ngôi biệt thự này. Cô ta dựa vào danh nghĩa một Trung tâm bồi dưỡng của một cơ quan lớn, nhưng thật ra toàn bộ đều là tiền cô ta bỏ ra xây. Tên cô ta là Hoàng Hồng Mai, chính là cô gái trẻ Tứ Xuyên mà truyền hình và bao chí gần đây thường đưa tin. Cô ta thật lợi hại. Quan hệ xã giao của cô ta trong thành phố này thật là rộng lớn, người bạn nào cũng không dám đụng đến cô ta. Vả lại, người xấu người tốt đều có những mối giao tình thâm sâu với cô ta. Nếu như một ngày nào đó, em có thể trở thành chủ nhân ở đây thì hay biết chừng nào. Em còn chưa già lắm đúng không anh?”. Cô ta nói chuyện với tôi mà toàn thân như phát hỏa. Tôi cảm thấy chấn động toàn thân. Căn biệt thự này đúng là thuộc về Hoàng Hồng Mai. Xem ra cô ta đã thực hiện được cách nghĩ của mình một cách mau lẹ. Việc cô ta chọn không ở cùng với tôi trong căn hộ chung cư rộng 80 mét vuông kia có lẽ là đúng. Nỗi đau khổ xa xưa lại chiếm lấy tôi, trống ngực tôi đập loạn xạ, bèn từ chối không nhảy với cô ca sĩ kia nữa. Tôi vơ lấy một ly nước táo ép, vừa uống vừa tìm Hồng Mai trong đám người kia. Tôi quét mắt qua từng người nhưng chẳng thấy cô ta đâu cả. Tôi quyết định lên lan can lầu hai nhìn xuống với một ước muốn mãnh liệt được gặp cô ta ngay hôm nay. Tôi nhanh chân chạy vào trong nhà rồi lên lan can lầu hai. Từ trên cao, tôi có thể quan sát được toàn bộ đám người đang vui vẻ khiêu vũ, họ như những chiếc lá trên cành được gió thổi đu đưa thật vui vẻ. Tất cả đúng như  bức tranh điển hình trong thời đại này. Từ trên nhìn xuống, mọi người đều nhỏ bé quá chừng. Họ cùng có được sự vui vẻ, như một sinh vật tự sinh tự diệt nào đó. Bên tai tôi vang lên một giọng nói: “Sao anh không khiêu vũ? Anh không vui à?”.

Tiếng nói quá quen thuộc này làm tôi giật mình, thậm chí không dám quay mặt nhìn lại. Nhưng tôi phải quay mặt lại thôi. Tôi thấy được Hồng Mai thật sự. Cô ta thay đổi rất nhiều, trở thành một bông hoa kiều diễm. Cô mặc chiếc đầm dài bó thân, trên mình mang nhiều đồ trang sức, đầu tóc xõa ra tứ phía, có lẽ đây là kiểu tóc đang mốt nhất. “Không, tôi rất vui. Tôi chỉ muốn từ trên cao nhìn xuống xem những người đó thôi, như vậy khiến tôi cảm thấy an toàn hơn”. Giọng tôi như bị khàn đi vì quá xúc động, không thể nói bình thường được. Cô ta đã không nhận ra tôi, có lẽ do tôi để râu, hoặc là cô đã quên hẳn tôi rồi.

“Vâng, điều này cũng rất thú vị. Hồi đầu khi mới quen họ, tôi cũng có cảm giác không được tự nhiên lắm, nhưng sau đó tôi cũng tìm ra được một cách. Vì đây hoàn toàn là một cộng đồng lợi ích, chỉ cần cho họ những gì họ muốn là họ sẽ như  đứa trẻ con sung sướng được món đồ chơi. Anh hình như chưa đến đây lần nào?”.

“Tôi là hàng xóm của cô, lần đầu tiên tôi đến đây...”

“Rất vui khi được thường xuyên đón tiếp anh ở đây. Anh làm ngành nghề gì?”

“... Tôi buôn bán, chủ yếu là các loại vải vóc. Thương gia đến đây cũng rất nhiều phải không?”

“Nhiều vô số kể, có thương gia nhà nước, có doanh nghiệp tư nhân, ngành nào cũng có. Anh đến đây sẽ gặp được nhiều cơ hội làm ăn, chỉ cần đưa tay ra đón nhận mà thôi. Dần dà anh sẽ quen được rất nhiều người. Ở đây đủ hạng người, giới nghệ sĩ, giới văn hóa, giới chính trị và công thương, họ đều là bạn của tôi”.

“Cô xây tòa nhà này hết bao nhiêu tiền?”, tôi nhịn không được buông lời hỏi. Ánh mắt cô ta lấp lánh trong bóng tối. “Khoảng hai trăm ngàn, nhưng phần lớn đều do người ta cho vay mượn. Thời buổi này phải biết tóm thời cơ, vay mượn vốn liếng. Anh hình như rất thích ở đây, vậy sao không khiêu vũ đi? Mời tôi nhảy một điệu nào”. Hình như cô không muốn tôi hỏi thêm quá nhiều. Tôi lắc đầu. “Không, tôi hơi mệt, tôi ở đây chơi một lát rồi xuống liền”.

“Vậy anh cứ ở đây chơi nhé, anh cũng là chủ nhân ở đây đấy”. Cô ta nhìn tôi cười một cái rồi rất lịch lãm bước về phía cầu thang.

Tôi vẫn đứng trên ban công nhìn xuống đám người đang khoan khoái. Họ giống như những bông hoa nở trong bóng tối. Trong khoảng sân trống trước mặt biệt thự đồ sộ đó, theo từng tiếng nhạc lần lượt vang lên, họ đi lại như một bàn cờ người chuyển động. Hoàng Hồng Mai đã quên tôi thật rồi. Cô ta thật là một người quá đặc biệt. Không biết hơn một năm qua, cô ta đã trải qua những sự kiện gì. Nhưng nói tóm lại cô ta đã khôn lớn triệt để. Cô ta đã sử dụng trí tuệ của mình để có được thành quả như ngày nay.

Những người đang khoan khoái khiêu vũ trước mắt tôi dần dần xếp thành một sợi dây nối dài, một đường dây quan hệ con người, một đường dây tượng trưng cho những mối quan hệ giữa người với người trong thành phố, tạo nên cảnh tượng chân thật của thành phố. Và cô ta cũng không nằm ngoài đường dây này. Tôi nhìn nơi đây một hồi, rồi lặng lẽ bỏ về vì tôi không thể quen nổi một người nào trong đó.