← Quay lại trang sách

Cái ác của cuộc sống Chương 1 1

Hai người đi ra từ trạm xe lửa Kiến Quốc Môn. Trời đã sẫm tối. Đằng kia, cách không xa là khu chơi đêm hoa lệ rực sáng ánh đèn của những nhà hàng khách sạn. Nào là nhà hàng Trường Phúc, nhà hàng Khải Thái, tòa cao ốc Quốc tế, tòa nhà Cửu Kinh. Thời còn học đại học, Thượng Tây Lâm và Mai Ninh rất thích đi dạo vào buổi tối ở khu vực này. Những ánh đèn hoa lệ khiến họ thích thú vô cùng, đặc biệt là những ngọn đèn nhấp nháy trên các tòa nhà cao chọc trời kia, chúng lấp lánh tựa như những vì sao trên bầu trời cao vòi vọi đang chiếu sáng những ước mơ, khát vọng của họ.

Phía đông là trung tâm mua bán cao cấp, Câu lạc bộ Quốc tế, chợ Quí Hữu, nhà hàng Kinh Luân, nhà hàng Kiến Quốc và trung tâm mậu dịch quốc tế Trung Quốc. Khu vực này, người ra vào tấp nập, ai cũng ăn mặc sang trọng như biểu trưng của một khu cao cấp chỉ dành cho dân nhà giàu. Thượng Tây Lâm và Mai Ninh luôn ở bên nhau trong suốt thời gian học đại học. Cả hai đều là những sinh viên xuất sắc khoa chính trị và ngôn ngữ Đông Phương. Sau khi nhập học không lâu, họ rơi vào vòng tay tình yêu của nhau. Mai Ninh học khoa ngôn ngữ Ô Nhĩ Đô, cô là một cô gái có khuôn mặt đẹp như các thiếu nữ vùng Trung Á, nước da ngăm ngăm đen, nụ cười không chê vào đâu được, mỗi lần Mai Ninh cất tiếng cười, các chàng trai như bị hút hồn bởi những âm thanh dập dờn như sóng vỗ, khuôn mặt rạng ngời khiến người ta phải động lòng. Có lần Thượng Tây Lâm nói với Mai Ninh: “Lúc cười, khuôn mặt em đẹp tuyệt vời như một viên ngọc sáng”. Thượng Tây Lâm yêu si mê Mai Ninh. Bốn năm yêu nhau, Thượng Tây Lâm giữ Mai Ninh như thể giữ vàng. Họ đối với nhau hết mực trung thành, yêu thương vô hạn nhưng cũng hết sức kín đáo. Nhiều chàng trai, cô gái khác muốn trở thành kẻ thứ ba chen vào chuyện tình cảm của họ đều phải lùi bước. Sau khi ra trường, Thượng Tây Lâm được phân công làm thư ký tại một cơ quan chính phủ trong thành phố Bắc Kinh, còn Mai Ninh làm nhân viên thư viện ngoại ngữ tại một trường học công.

Từ ngày ra trường, Thượng Tây Lâm có một niềm khát khao mãnh liệt là phải lấy bằng được Mai Ninh làm vợ. Gia đình, bố mẹ Thượng Tây Lâm sống tại một thành phố nhỏ vùng Giang Tô, còn Mai Ninh là người Vân Nam, Côn Minh. Họ chẳng có ai thân thuộc ở cái thành phố này để nhờ vả nên phải sống dựa vào nhau về mặt tinh thần. Thế nhưng mới chỉ vừa đi làm sang ngày thứ hai, Thượng Tây Lâm đã nảy sinh ý nghĩ rằng mình thế nào cũng mất Mai Ninh.

Bỗng nhiên Thượng Tây Lâm không thể tin vào một sự thật rằng trong suốt bốn năm yêu nhau, anh ta và Mai Ninh chưa bao giờ ngủ với nhau một lần. Anh ta chỉ được hôn Mai Ninh mà thôi. Vào những ngày hè nóng bức, Mai Ninh mặc váy mỏng, Thượng Tây Lâm được phép thò tay vuốt ve bộ ngực của cô. Chuyện này làm Thượng Tây Lâm bị kích thích vô cùng, khiến anh nảy sinh ý đồ dò tay tới vùng cấm địa, những lúc như vậy bàn tay luôn bị chặn đứng lại. Mai Ninh ôn tồn, thỏ thẻ vào tai Thượng Tây Lâm: “Hãy chờ đợi, ngày ấy sẽ đến. Em là của anh tất cả, anh hãy kiên nhẫn chờ đợi”.

Thượng Tây Lâm tin rằng mình đủ kiên nhẫn để chờ đến ngày đó. Anh tin rằng rốt cuộc, thế nào cũng có ngày Mai Ninh sẽ thuộc về anh. Mỗi lần quá bức xúc, Thượng Tây Lâm thường dùng tay để giải quyết vấn đề của mình. Lúc ấy, trong bóng đêm, anh luôn tưởng tượng mình và Mai Ninh, hai người cuốn lấy nhau thành một chủ thể. Chỉ có duy nhất một lần vào mùa hè năm đó, trời nóng như đổ lửa, không khí trong vườn hoa sân trường nóng hầm hập, họ dắt nhau tới một tán rừng trên sườn đồi phía tây trường hóng mát, ở đó có một hồ nước nổi tiếng. Thượng Tây Lâm kéo tay Mai Ninh dí xuống phía dưới hạ bộ, Mai Ninh ngượng ngùng e dè, xen lẫn sợ hãi vuốt ve khúc gỗ gân guốc của anh. Thượng Tây Lâm khoái hoạt vô cùng và đã đạt đến khoái cảm đỉnh điểm, phun ra ướt đẫm cả bàn tay Mai Ninh. Anh hôn lên khuôn mặt nóng bừng của cô và cảm thấy lúng túng, khó xử. Tất cả những chuyện này là vì anh yêu cô, muốn có được những cảm xúc tình yêu dạt dào với Mai Ninh, nhưng anh lại muốn gìn giữ cho cô. Sự tôn trọng ấy đã khiến cho hai người rơi vào cảnh ngộ khó xử này.

Sau khi nhận công tác, Thượng Tây Lâm chuyển tới sống luôn trong phòng làm việc của cơ quan, anh dùng mấy cái tủ ngăn phòng làm việc thành một góc nhỏ làm chỗ ngủ. Ở Bắc Kinh, chuyện nhà cửa là đại sự. Ngày nào Thượng Tây Lâm cũng xem báo rồi lại thở dài, không biết đến bao giờ mình mới có nhà, có lẽ phải trải báo ra đường mà ngủ với Mai Ninh thôi?

Mai Ninh quay qua nói với Thượng Tây Lâm: “Mình qua trung tâm mua sắm cao cấp kia xem đi”. Thượng Tây Lâm gật đầu. Tiết trời đã sang đông, Thượng Tây Lâm thấy hơi lành lạnh. Hồi còn đi học, Thượng Tây Lâm rất thích không khí đông đúc, náo nhiệt và xa hoa của khu vực Kiến Quốc Môn này. Hồi ấy, anh thường phải nhịn ăn sáng cả tháng mới đủ tiền mời Mai Ninh một bữa bánh Pizza, nhưng rất vui. Giờ đây, niềm vui đơn giản ấy đã không còn nữa.

Lúc lên thang máy, Mai Ninh lên tiếng nhỏ nhẹ mắng yêu Thượng Tây Lâm: “Đàn ông con trai gì mà lúc nào cũng soi gương, em không thích anh như vậy. Gương là của đàn bà con gái”. Thế nhưng Thượng Tây Lâm mặc kệ, anh vẫn soi gương trong thang máy. Trong gương hiện lên hình ảnh một người đàn ông thờ ơ, lạnh nhạt, không cáu giận, lạnh lùng như một thanh ray đường tàu. Thượng Tây Lâm nhún vai, vuốt ve eo Mai Ninh như tỏ ý nhận lỗi. Trong dòng người nam thanh nữ tú giàu có, những khách ngoại quốc ra vào tấp nập tại khu mua sắm, lúc nào Thượng Tây Lâm cũng cảm thấy mình đang phải chịu đựng một áp lực ghê gớm nào đấy. Giống như mọi lần, hai người bắt đầu từ tầng cao nhất đi bộ lòng vòng xuống từng tầng xem hàng hóa. Thượng Tây Lâm luôn đi theo sau Mai Ninh như người hộ tống, ngắm nhìn cô lựa chọn, sờ nắn, bình phẩm những món đồ cô thích. Thượng Tây Lâm không hiểu nổi rằng tại sao bọn đàn bà con gái lại mê mua sắm đồ đến thế?

Với Mai Ninh, cô yêu Thượng Tây Lâm thật lòng, tình yêu ấy đã ăn sâu, đã ngấm vào máu thịt cô. Có lần Mai Ninh nằm mơ thấy mình đích thân ra tay giết chết anh, tỉnh dậy cô đã khóc hết nước mắt. Cô yêu cái dáng cao cao gầy gầy, vẻ mặt luôn có vẻ sầu muộn của Thượng Tây Lâm. Thế nhưng từ trước tới nay, rất ít khi cô nói những lời ngọt ngào vuốt ve với Thượng Tây Lâm. Cô biết Thượng Tây Lâm rất khát khao cơ thể cô. Lúc đi loăng quăng trong khu mua sắm, tự đáy sâu thẳm trong lòng cô, xuất hiện một niềm hạnh phúc, cô tưởng tượng như mình sắp được làm cô dâu. Cảm giác hạnh phúc ấy trước đây chưa bao giờ mãnh liệt như bây giờ. Một cảm giác khiến cô đê mê, toàn thân nóng rực lên như đang phiêu dạt. Qua khu trưng bày hàng hiệu Gucci, Mai Ninh liếc nhìn Thượng Tây Lâm và thầm nghĩ, mình sẽ hiến dâng thân thể này cho anh ấy, cái thân thể mà anh chưa từng được biết đến. Giờ phút ấy nhất định phải thật long trọng, bởi vì anh ấy đã chờ bốn năm rồi còn gì, từ khi mình mới 17 tuổi, bây giờ mình đã 21. Qua những gian hàng bày đồ cao cấp mắc tiền, mặt Thượng Tây Lâm biến sắc khi thấy Mai Ninh chọn thử chiếc áo khoác giá 7018 tệ. Quả thật, khoác chiếc áo này lên người, trông cô thật rực rỡ. Tim Thượng Tây Lâm đập loạn xạ khi thấy vẻ mặt Mai Ninh mê mẩn muốn có chiếc áo. Nhưng Mai Ninh lại kéo tay Thượng Tây Lâm bỏ đi sang gian hàng NY Model phong cách Mỹ. Mai Ninh bảo Thượng Tây Lâm thử chiếc áo jacket màu xanh lam đậm giá hơn 2000 tệ. Đến lúc này Thượng Tây Lâm không chịu nổi nữa. Anh gắt lên: “Hay em tự thử đi” rồi quay đầu bỏ đi.

Mai Ninh hoảng hốt không hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô giật mình nhìn theo thì Thượng Tây Lâm đã bỏ ra đến thang máy. Mai Ninh vội vàng chạy theo, vượt qua hai người khách Afghanistan, Mai Ninh túm lấy Thượng Tây Lâm hỏi: “Chuyện gì vậy Tây Lâm? Chẳng nhẽ anh không thích cái áo ấy à?”.

Thượng Tây Lâm sầm mặt: “Anh đói rồi, anh muốn ăn chút gì đó?”.

Mai Ninh kéo tay Thượng Tây Lâm lại, buồn rầu gục mặt lên vai anh “Ừ thì chúng mình đi ăn chút gì đi. Xuống dưới ăn món cá Nhật Bản nhé? Em mời anh”. Mai Ninh cười duyên lấy lòng Thượng Tây Lâm, nụ cười mê hồn khiến Thượng Tây Lâm cảm thấy mình có lỗi, không nên nổi cáu như vậy. Anh ta cố nặn ra một nụ cười. Hai người đi xuống gian hàng ăn tầng dưới. Mai Ninh nằng nặc đòi trả tiền nên Thượng Tây Lâm đành phải đồng ý cho cô mua hai tô mì cá Nhật giá 25 tệ một tô. Thượng Tây Lâm ngồi xuống một bàn ăn, đưa cặp mắt thờ ơ nhìn khách hàng xung quanh. Mấy cô gái người Mỹ với gương mặt tràn trề niềm vui và hạnh phúc bước ra từ khu cà phê vườn, vậy mà chỉ có mỗi một mình anh ta là trầm tư, âu sầu. Mai Ninh bê về hai tô mì cá kiểu Nhật, cẩn thận đưa lại chỗ Thượng Tây Lâm. Thực tình Thượng Tây Lâm không muốn ăn, hồi chiều nhà bếp của cơ quan có nấu món cơm thịt chiên, anh đã ăn no, tới giờ vẫn còn lưng lửng. Thượng Tây Lâm cố gắng nhấm nháp lấy vài miếng.

Mai Ninh ngẩng lên nhìn Thượng Tây Lâm lo lắng: “Hình như anh không thích ăn loại mì này thì phải?”.

“À... không, anh rất thích ăn”. Nói xong, Thượng Tây Lâm lại cố ăn thêm một miếng.

“Cái áo jacket hiệu NY model hợp với anh lắm đó, mặc nó trông anh càng ra dáng đàn ông. Anh hơi gầy một chút”.

Thượng Tây Lâm tự dưng lại nổi đóa lên: “Em nói khích anh đấy à? Anh không thích em nói với anh kiểu như vậy đâu nhé”.

“Anh thừa biết từ trước tới nay, có bao giờ em khích bác anh đâu. Em nói thực là chiếc áo ấy rất hợp với anh”. Mai Ninh  vẫn nhìn Thượng Tây Lâm bằng cái nhìn sâu lắng.

“Nhưng mà anh không có tiền để mua, thử làm gì?”, Thượng Tây Lâm cười khẩy một cái rồi nói tiếp: “Tôi cũng chẳng có tiền đề cưới được cô đâu, cô hãy rời bỏ tôi đi, cũng may là cô vẫn còn nguyên vẹn…”.

Mai Ninh ngẩn người trước câu nói của Thượng Tây Lâm. Như một pho tượng gỗ Ấn Độ, cô chằm chằm nhìn Thượng Tây Lâm, đầu óc quay cuồng, chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hai hàng nước mắt rơi lã chã: “Anh không được nói như vậy, không được nói như vậy”. Cô khóc òa lên.

Thượng Tây Lâm lúc này mới nhận ra mình đã làm tổn thương đến Mai Ninh. Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô, Mai Ninh vùng vằng phản đối. Thượng Tây Lâm hôn nhẹ bàn tay Mai Ninh: “Anh nói thật đấy, quả thực anh không đủ tiền để cưới được một người vợ. Chẳng nhẽ chúng mình trải báo ra đường mà ngủ với nhau được sao? Hãy thứ lỗi cho anh, anh không bao giờ muốn quay lại nơi này nữa”.

Hai người rời khu trung tâm buôn bán cao cấp, Mai Ninh thôi không khóc nữa. Cô lại ngả đầu lên vai Thượng Tây Lâm, đôi vai gầy này nếu như khoác cái áo jacket kia lên chắc chắn trông sẽ anh tuấn vô cùng. Cô hiểu áp lực cuộc sống của người đàn ông đang đè nặng lên đôi vai anh. Đúng là chúng mình không có tiền, nhưng từ từ rồi sẽ có, mọi thứ đâu rồi sẽ có đó, địa vị, nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, con cái, nhưng để có được cần phải nhẫn nại. Xa xa, ánh đèn của hộp quảng cáo Napoli XO nhấp nháy liên tục, họ yên lặng đi về phía trạm xe điện ngầm. Mai Ninh nghĩ nếu như lúc này mình có trong tay ba trăm ngàn tệ thử xem, liệu chúng mình còn phải trải báo ra đường mà ngủ nữa chăng?