❖ 2 ❖
Khu vực đại sứ quán nổi tiếng nằm ở phía bắc Thủ đô Bắc Kinh. Khoảng hơn một trăm sứ quán các nước có mặt tại đây, chia ra làm ba bốn khu vực, bao xung quanh là những nhà hàng, khách sạn cao cấp xa hoa và mĩ lệ, những trung tâm giải trí, siêu thị, quán bar, những tòa nhà cao chót vót. Bên bờ sông chảy từ nam lên bắc là một khu nhà hoàn toàn mới. Đó là những ngôi nhà được xây theo kiến trúc hiện đại kiểu Châu Âu với những ban công mang phong cách cổ điển, những khung cửa sổ hình mũi tên. Ngô Tuyết Văn sống ở tầng 12. Từ cửa sổ căn phòng, có thể nhìn thấy toàn bộ phong cảnh Bắc Kinh lung linh, rực rỡ trong ánh đèn điện ban đêm. Ngô Tuyết Văn nằm trong chiếc bồn tắm đắt tiền có hai vòi phun nước tạo sóng, cô ngâm nga một khúc nhạc Đài Loan đang thịnh hành, bộ ngực trần lộ trên mặt nước, bốn xung quanh bọt nước trắng xóa. Đột nhiên cô nghe tiếng chú chó Babi giống Hồ Điệp kêu ăng ẳng gọi mình, hình như cô đã khóa cửa, nhốt nó ở ngoài thì phải. “Babi? Babi?” Tuyết Văn lên tiếng. “Tao tới ngay đây, Babi”. Tuyết Văn trèo ra ngoài bồn tắm, khóa vòi nước. Chiếc bồn tắm đắt giá được sản xuất tại Thụy Sĩ, có hai vòi nước phun vào giống như hai dòng nước thiên nhiên chảy tới cuộn vào nhau, tạo ra những làn sóng đập vào người rất dễ chịu. Tuyết Văn với khăn lau khô người rồi cuốn xung quanh thân mình, mở cửa buồng tắm bước ra ngoài, đi về phía phòng khách. Tuyết Văn có bộ ngực khá đồ sộ, hai quầng vú thâm đen. “Babi? Babi”. Đôi chân trần của cô bước trên thảm, vừa lúc ấy có tiếng chuông điện thoại.
Tuyết Văn bước nhanh tới, với lấy ống nghe: “Vâng tôi nghe đây”.
Một giọng nam từ đầu dây đằng kia truyền tới: “Anh mới đi Đông Âu về, có nhiều quà cho em. Bao giờ em tới lấy đây?”
“Anh La Đông đấy à! Anh không đi trên chuyến tàu từ Nga về bị cướp hết sạch đấy chứ? Em chẳng hiểu gì cả. Anh đang ở đâu đấy?”,
“Anh đang ở quán rượu nhà hàng Vương Phủ”.
“... thế hả, nửa tiếng nữa em tới, chờ nhé”.
“Anh nhớ em nhiều lắm”.
“Em cũng vậy. Thôi chờ tí nữa gặp nhé”. Tuyết Văn buông máy, miệng nở một nụ cười chế giễu. Cô nghĩ thầm tôi mà phải nhớ anh hả? Tôi căm ghét cái lũ đàn ông thối các người. Nhưng mà tôi lại thích các người bâu xung quanh tôi, dâng cho tôi những thứ mà các người phải mất nhiều năm mới có được, đặc biệt là tiền. Ngô Tuyết Văn bước vào phòng ngủ tìm quần áo, chú chó Babi theo sát chân cô. Tuyết Văn soi mình trước một tấm gương lớn, phát hiện đôi mắt hơi sưng mọng do cô vừa khóc, vì vậy cô mới đi tắm. Hồi nãy, trong đống báo mua ngoài đường, Tuyết Văn thấy hình của Hà Duy trên bìa trang nhất tạp chí “Cuộc sống nhà văn”. Hà Duy mặc bộ vét màu tro xám, gương mặt nghiêm nghị như đang nghi ngờ nhìn thẳng vào cô. Từ đáy lòng Tuyết Văn, những kỷ niệm, hình ảnh về cuộc sống trước kia của cô với Hà Duy cứ thế cuồn cuộn ập về khiến cô không sao cầm được nước mắt. Vĩnh viễn không bao giờ cô quên được người đàn ông ấy, con người đã làm cô thay đổi hoàn toàn thái độ đối với cuộc sống, biến cô thành một đám mây lang thang trên bầu trời, không bao giờ có thể tìm lại được những cảm giác tốt đẹp, kiên định trong cuộc sống. Học đại học năm thứ hai, họ bắt đầu lao vào nhau và đã tiến xa hơn trong quan hệ tình ái. Được một năm rưỡi thì chia tay. Hai người như hai vật sắc nhọn đã làm tổn thương nhau, đặc biệt là Tuyết Văn sau khi biết mình có thai. Không bao giờ cô có thể quên được những giây phút nằm trên bàn sản phụ trong một phòng khám tư. Bà bác sĩ sản khoa đầy kinh nghiệm, lạnh lùng kéo hai cẳng chân của cô chống doãi sang hai bên, liền sau đó là những dụng cụ sắc lạnh được đưa vào bên trong cơ thể cô để hút ra cái phần máu thịt nghiệp chướng gây cho cô những khổ sở phiền toái ấy. Tuyết Văn như nghẹt thở, đau đớn. Cô cảm thấy toàn bộ nội tạng trong cơ thể mình như bị hút hết ra ngoài từ phía tử cung. Giờ khắc ấy, cô liên tục nhắc thầm tên Hà Duy. Cô quyết định đó sẽ là lần cuối cùng cô phải chịu khổ chịu sở vì Hà Duy. Một tháng sau, Hà Duy cuối cùng cũng thốt ra câu: “Sống cùng với em, em sẽ làm hỏng đời anh”. Ngay lập tức, Tuyết Văn quyết định dứt khoát rời bỏ anh ta.
Từ đó, Tuyết Văn bắt đầu một cuộc sống du hí cùng đám đàn ông, coi cánh đàn ông như những chiến công của mình. Nói về chuyện chia tay, nguyên nhân không phải do cô và Hà Duy không hợp nhau về tính cách, nhưng Hà Duy là người đàn ông đầu tiên trong đời cô. Khi yêu Hà Duy, cô vẫn chưa biết thế nào là mùi đời. Nhưng sau một năm rưỡi yêu nhau, Tuyết Văn cảm thấy bản thân cô đã tan nát tới tận cùng . Hai lần cuối ở bên Hà Duy, cô phát giác ra tình yêu với anh chỉ là thứ hoàn toàn rỗng tuếch. Tình yêu phải đo bằng những thứ vật chất có giá trị được cung hiến từ bọn đàn ông mới có thể coi là thực tại. Từ đó, Tuyết Văn lao vào không biết bao nhiêu cuộc tình với bọn đàn ông. Tuyết Văn luôn chọn những cơ hội thích hợp nhất để đá bọn họ đi, tất cả, tất cả chỉ vì một chữ phục thù trong lòng cô đối với Hà Duy. Nói tới chuyện yêu thương, có lẽ trên đời này chẳng có ai là thật lòng cả, tình yêu trong cô là thứ đã mất đi và nó sẽ không bao giờ trở lại. Nhìn hình Hà Duy trên bìa tạp chí, trong lòng cô yêu hận đan xen. Hà Duy vẫn sống trong thành phố này, anh ta hiện là ký giả của một tạp chí. Trong giới viết văn, tên tuổi của anh càng ngày càng được khẳng định. Tuyết Văn vẫn thường đọc được các tác phẩm của anh trên tạp chí, đó là những tác phẩm viết về thành phố, hầu như đều đề cập tới những mối tình bị đổ vỡ. Còn Tuyết Văn, lúc nào cô cũng nghĩ tới việc phải tìm một cơ hội xứng đáng để hạ nhục Hà Duy cho bõ tức. Thế nhưng cơ hội ấy liệu có hay chăng?
Tuyết Văn mở nhạc, âm hưởng bài hát “Liên Bang 90” của nhóm nhạc Anh 808 lập tức vang khắp căn phòng. Tuyết Văn rất thích nhịp điệu bài hát này, đó là những tiết tấu sôi động, vui tươi. Tuyết Văn nhịp nhàng nhảy theo điệu nhạc. Trong đầu cô, hình ảnh gương mặt của La Đông chợt xuất hiện, một khuôn mặt thanh tú kiên định, đẹp như một đấu sĩ La Mã thời cổ xưa, một khuôn mặt anh dũng hiếm tìm thấy được ở người Trung Quốc. Tuyết Văn mỉm cười, cô đang tính toán triệt để một phương cách phá huỷ ý chí chiến đấu của người đàn ông này. Thực ra, La Đông là một con người tự thân phấn đấu, anh là người đi tới thành công từ hai bàn tay trắng. Năm 1990, từ 50 ngàn tệ vay mượn được, La Đông bắt đầu khởi nghiệp nghề buôn thực phẩm trẻ em. Cho đến giờ, La Đông đã trở thành một đầu mối chuyên cung cấp hàng có tiếng trên thị trường, tài sản trong tay có đến hơn 200 triệu. Thế nhưng vấn đề là ở chỗ La Đông yêu cô rất thật lòng, trong khi Tuyết Văn thì lại rắp tâm hủy hoại anh. Đàn ông chứ không phải chuyện thần thoại, đàn ông đều chỉ là những con hổ giấy. Tuyết Văn rót một ly sữa, chân nhún nhảy theo điệu nhạc.
Tuyết Văn đã hơn một lần chứng kiến những người đàn ông với vẻ mặt bên ngoài kiên cường khóc trước mặt cô, họ đem tất cả những thứ bản thân họ phải lao động vất vả mới kiếm được cung kính dâng tặng cho cô. Nhờ có những người đàn ông ấy, Tuyết Văn có tiền để thuê căn hộ cao cấp và đắt giá này. Cô đã không còn phải thiếu tiền, nhưng trong lòng cô, bọn đàn ông càng ngày càng chẳng ra gì, càng ngày cô càng khinh ghét họ. Tuyết Văn dự định tối nay sẽ quật ngã La Đông, sẽ khiến cho người đàn ông với vẻ mặt anh tú và kiên định ấy có muốn khóc cũng không khóc nổi. Có một điều Tuyết Văn không hiểu nổi là tại sao, La Đông đã ngoài ba mươi rồi mà vẫn hoàn toàn không biết gì về đàn bà con gái. Không những thế, tình yêu si mê của La Đông dành cho cô rất háo hức, giống hệt những cậu nhóc mới lớn? Anh ta nói trước đây anh ta chưa bao giờ yêu cô gái nào. Bất hạnh thay Tuyết Văn lại không hề yêu anh ta. Tuyết Văn đẩy Babi sang một bên, mở một cánh tủ quần áo, sung sướng nhìn đống chiến lợi phẩm mình cất giữ được trong một khoang tủ. Đó là đống quần lót đàn ông to nhỏ, đủ kích cỡ, đủ màu sắc. Mỗi cái quần là một gương mặt đàn ông đã từng qua đêm với cô. Đã thành thói quen, mỗi lần ăn nằm với ai đó, Tuyết Văn đều lưu lại chiếc quần lót của họ, thu nhặt thành đống sưu tập riêng của mình. Tuyết Văn khoái chí ngắm nhìn chúng rồi lôi ra một chiếc quần sịp cotton màu trắng. Chiếc quần này là của La Đông, chiếc quần làm cô nhớ tới những động tác vụng về, ngờ nghệch của La Đông mỗi khi làm tình với cô. Cái cách La Đông dập dập mông đít giống hệt như bác nông dân đang vỡ đất ngoài đồng. Mọi động tác của La Đông đều do Tuyết Văn phải chỉ đạo, hướng dẫn. Anh ta quá ư sợ hãi và rụt rè trong mọi cử chỉ, hành động.
Tuyết Văn cười phá lên, bỏ cái quần vào chỗ cũ. Cô mặc đồ vào, quần lót viền hoa, quần tất, áo lót, áo ngoài. Tuyết Văn chọn cái váy màu tím, không quên khoác theo chiếc áo gió, đeo kính đen, nhốt Babi vào phòng ngủ, khóa cửa đi xuống đường. Đường phố mờ mờ trong bóng tối, Tuyết Văn rất thích trời tối, với cô bóng tối đẹp hơn so với ban ngày bởi nó chân thực hơn, thuần chất hơn. Tuyết Văn leo lên taxi, chiếc xe phóng vụt về phía Đông.
Tuyết Văn bước vào phía trong nhà hàng Vương Phủ. Ánh đèn của nó rạng rỡ sự xa hoa, lộng lẫy. Trong số mười mấy nhà hàng 4 sao ở Bắc Kinh, cô thích nhất nhà hàng Vương Phủ này. Nó đem lại cho thực khách những cảm giác tuyệt diệu với phong thái cao quí, hào hoa ngay từ khi họ đặt chân vào đại sảnh đường. Lúc Tuyết Văn bước vào, nhiều ánh mắt nam giới đổ dồn về phía cô. Một năm trước đây cô là một người không nghề nghiệp. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được phân công làm việc tại một công ty, được một tháng cô bỏ việc. Tuyết Văn bước về phía quầy rượu, cô có cảm giác mọi ánh mắt đang dõi theo mình. Tuyết Văn nhìn thấy La Đông trong một góc đại sảnh đang đứng lên đưa tay vẫy cô. La Đông ăn mặc như một thân sĩ, lại còn đeo cà vạt hình con bướm màu đen, khuôn mặt nở một nụ cười ưu nhã như vừa được đem từ Âu Châu về vậy. Tuyết Văn cũng nhoẻn miệng cười, cô rảo bước qua những chậu cây trong đại sảnh bước về phía La Đông. Vừa cười, Tuyết Văn vừa nghĩ, La Đông ơi là La Đông, tôi đến để dứt tình với anh đây. Cô bước chân theo nhịp nhạc của ban nhạc 808 dưới ánh đèn rực rỡ tiến tới chỗ La Đông.