← Quay lại trang sách

❖ 2 ❖

Thượng Tây Lâm có cảm giác như quan hệ giữa anh và Mai Ninh hình như có cái gì đó đang nhẹ nhàng, lặng lẽ thay đổi, một sự thay đổi giống như những hạt cát bé nhỏ bị dòng nước cuốn trôi, hay những hạt bụi trong bầu trời bị gió cuốn đi. Hình như Mai Ninh càng ngày càng xa anh, giống như cô ấy đã mặc trên mình chiếc áo khoác 7.018  tệ ấy. Ngay ngày hôm qua thôi, anh nói với Mai Ninh rằng anh mới đi làm, mọi việc cần phải làm quen để thông thạo vì thế anh cần sự yên tĩnh, rằng cô hãy cho anh khoảng một tháng để cuộc sống và công việc không bị rối lên. Nghe Thượng Tây Lâm nói, Mai Ninh cũng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô cũng không đi sâu tìm hiểu thêm. Cô không nghĩ là Thượng Tây Lâm muốn có khoảng thời gian không gặp cô để tự kiểm điểm xem quan hệ giữa họ có vấn đề gì không. Tất nhiên là anh rất yêu cô, nhưng ngoài tình yêu ra, anh còn có gì nữa nào? Một thằng đàn ông muốn chinh phục được thế giới thì phải chinh phục được những cái khác, mình làm thế nào để chinh phục được thế giới? Chẳng lẽ cứ làm một thằng cán bộ quèn, từng bước, từng bước mà trèo lên chắc? Giai đoạn này, Thượng Tây Lâm luôn tự nghi ngờ chính bản thân mình. Lúc nào anh cũng cho rằng hễ có Mai Ninh ở bên cạnh là y như rằng anh bị một áp lực nào đó uy hiếp. Thế nhưng để mất cô ta à? đó là điều anh không thể tưởng tượng nổi. Thượng Tây Lâm chỉ nghĩ là đợi thêm một thời gian, tìm được một vị trí mới sẽ tiếp tục thu được nhiều cái mới khác, Mai Ninh cũng không nằm ngoài dự kiến đó.

Trước nay, La Đông chưa bao giờ phải căng thẳng thần kinh như lúc này. Anh cho rằng mình vừa bị người đàn bà đó cho ăn một cái tát. Anh đã đặt trọn vẹn tình cảm của mình vào cô ta. Trước đây, tối nào anh cũng viết tên nàng lên cuốn sổ ghi chép của mình, cho tới nay đã có tất thảy 400 cái tên “Ngô Tuyết Văn”. Anh lại còn để một tấm hình của cô trong chiếc hộp bát âm hình trái tim, đi đâu cũng mang bên mình. Trong lòng anh lúc nào cũng nghĩ tới tên cô, giấc mơ của anh cũng luôn có hình ảnh cô ta. Thế mà giờ đây, cô ta lại nói mình chẳng qua chỉ là một “kỹ nữ”, chuyện này chẳng nhẽ không làm cho anh phát khùng?

Rất nhiều người chú ý tới một thanh niên tuấn tú mặc bộ vest hiệu Valentino, mặt xám ngoét, đang đi đi lại lại giữa nhà hàng thức ăn nhanh Mac Donal trên đường Vương Phủ và nhà hàng Hoàng Đô trên đường Đông Tứ. Anh ta như người mất hồn giữa dòng người qua lại. Từng người, từng khuôn mặt đi qua anh loáng thoáng, nhạt nhòa như những cánh hoa dập dềnh trôi trên mặt sóng. Những gương mặt ấy từ từ rồi cũng đi khuất, chỉ còn lại một mình anh. Đoạn đường ước chừng một cây số với những dãy hàng buôn bán sầm uất, La Đông đã đi tới đi lui hai lần liền. Mấy ngày nay, La Đông không còn tâm trí đâu mà nghĩ tới công việc buôn bán, mọi việc anh giao phó lại cho người quản lý. Anh chỉ muốn trút mọi bực tức, căm hờn lên một cái gì đó, có lẽ phải tính sổ với cái thành phố này thôi. Anh nghĩ tới câu nói của Ngô Tuyết Văn: “Phụ nữ cũng phải sống vì họ chứ?” Điều này không lẽ lại là một chân lý sống sao? Là căn nguyên của những rắc rối trong tình yêu chăng? La Đông thất thần đi lẫn vào dòng người trên phố, trong lòng tràn đầy khổ đau, sầu thảm.

Những bước chân không định hướng đưa La Đông tới vườn hoa phía đông nhà triển lãm mỹ thuật. Một ca sĩ vỉa hè đang chơi đàn ghita, vừa thổi kèn ác-mô-ni-ca vừa hát bài hát của những người tha phương. Rất nhiều người ngồi xung quanh nghe hát, trong đó có hai cô gái người Mỹ. Âm thanh của bài hát nghe sao mà bi thương, xót xa. La Đông đứng lại xem một lúc, lòng rối bời không yên, anh không sao gạt nổi hình ảnh của Ngô Tuyết Văn ra khỏi tâm trí, bèn đi về phía nhà triển lãm mỹ thuật Trung Quốc. Tại đây đang tổ chức trưng bày các tác phẩm nghệ thuật của hai họa sĩ La Trung Lập và Hà Đa Linh. La Đông rất thích tranh của họ, anh liền mua vé vào xem.

Mai Ninh đang lựa mua một chiếc áo gió cho cô tại một hàng bán rong dưới gốc cây bên tòa nhà Long Phúc. Chiếc áo gió màu vàng bắp ngốn mất nửa tháng lương của cô. Đây là lần đầu tiên Mai Ninh đi một mình ra phố, những lần trước đều có Thượng Tây Lâm đi cùng. Mai Ninh vô cùng sảng khoái và cảm thấy rất tự do tự tại. Lúc này trời đã về chiều, thời tiết tương đối ngột ngạt khó chịu, Mai Ninh ngáp nhẹ một cái, trông cô thật đáng yêu. Mai Ninh rất xinh, nhiều chàng trai đi qua cô không khỏi không ngắm cô một chút, Mai Ninh cũng chẳng màng đến.

Lúc này Mai Ninh đang trầm tư đứng trước bức tranh sơn dầu của họa sĩ La Trung Lập. Đây là triển lãm lớn nhất của La Trung Lập từ khi anh học nghệ thuật từ Châu Âu trở về, phong cách vẽ của anh đã hoàn toàn thay đổi. Theo cách nghĩ của Mai Ninh, tranh của La Trung Lập đã phần nào tăng thêm rất nhiều hơi thở của sự mộng ảo mang chủ nghĩa nguyên thủy, nó tiếp bước và vượt xa chủ nghĩa nguyên thủy trong tranh của nghệ sĩ Rosia. Quê hương dưới cọ vẽ của La Trung Lập càng trở nên cường điệu, nồng thắm hơn bao giờ hết: Đôi chân và đôi vai thô của người phụ nữ, đôi mắt to, lồi của nam nữ thanh niên quê mùa lộ rõ tình yêu cuộc sống một cách chất phác, nồng nhiệt. Hình như La Trung Lập đã tìm được một cái nhìn mới về quê hương, đối lập với thế giới. Mai Ninh tay cầm chiếc áo gió màu vàng bắp, vừa đi vừa ngắm nhìn từng bức, từng bức tranh một. Thế nhưng lúc nào cô cũng có cảm giác hình như ai đó cứ dõi theo mình. Mai Ninh đảo mắt về phía bên trái. Ánh mắt chạm ngay phải một thanh niên rất đẹp trai, anh tú, mặc một bộ vest trên người thật vừa vặn, chiếc cà vạt trên cổ trông rất bắt mắt. Người thanh niên ấy cứ nhìn cô chằm chằm. Mai Ninh ngẩn người một chút trước vẻ đẹp quá ư anh tú của anh ta, chỉ có điều trên khuôn mặt ấy có một cái gì đấy trông thật thê thảm, đằng đằng hung khí. Mai Ninh sợ hãi, lập tức quay mặt đi. Cô tiếp tục nhìn vào những bức tranh. Thế nhưng cô vẫn ngấm ngầm để ý tới chàng trai kia, đúng là anh ta đang chăm chú nhìn cô, cô bước tới phía đó thì anh ta lại bỏ đi, giả như đang ngắm tranh, lúc nào cũng giữ khoảng cách với cô độ bảy tám mét.

Đôi má Mai Ninh chợt ửng hồng. Cô đã nhiều lần gặp phải tình trạng này, nhưng trước nay, chưa bao giờ cô gặp được một chàng nào đẹp trai đến thế. Những bước đi, tư thế, dáng dấp của chàng ta đều như đã được huấn luyện để có phong độ của một thân sĩ ở châu Âu. Mai Ninh chẳng còn lòng dạ nào để xem tranh của Hà Đa Linh nữa, cô quyết định quay ra, rời khỏi nhà triển lãm.

Ánh nắng buổi chiều đã nhạt dần, nhường chỗ cho hoàng hôn buông xuống. Không có Thượng Tây Lâm bên cạnh, Mai Ninh cảm thấy có chút sợ hãi khi từ bậc thềm lối ra vào bước xuống đường. Xuống tới khoảng sân trước nhà triển lãm mỹ thuật, Mai Ninh nghe thấy có tiếng gọi sau lưng: “Này cô, xin chờ chút xíu!”

Mai Ninh quay lại nhìn người đó. Một khuôn mặt trắng nhợt nhạt bởi những đau khổ dồn nén, nhưng khuôn mặt ấy vẫn phảng phất một nụ cười thật nhã nhặn. Anh ta bước đến bên Mai Ninh: “Xin lỗi, tôi... Tôi đang thất tình, lòng dạ đang rối loạn, cô có thể... có thể mời cô đi với tôi một đoạn được không?”

Mai Ninh thấy ánh mắt tội nghiệp, đáng thương của anh ta thiết tha cầu khẩn quá, chẳng hiểu sao cô lại gật đầu đồng ý. Cô không sao từ chối chàng trai nhưng cũng thắc thỏm trong lòng. Ừ, thì chẳng qua chỉ là đi cùng anh ta một đoạn thôi mà. Chàng trai đưa tay chỉ về phía bờ biển rồi nói: “Thế thì mình đi về phía này nhé”. Và họ cùng nhau sánh vai bước đi.

Khi La Đông phát hiện ra Mai Ninh, anh không những bị những nét đẹp, hấp dẫn của cô thu hút mà anh quuyết tâm phải nói chuyện bằng được với cô gái ấy, bằng không có lẽ anh sẽ phát điên lên mất. Thế mà anh được cô ấy chấp thuận, không hề cự tuyệt chút nào khiến La Đông như trút được gánh nặng. Trên đường ra bờ biển, La Đông kể cho cô nghe những gì mình đã trải qua, những gì mình đã phấn đấu để có được. Anh kể cho cô nghe chuyện tình cảm của anh mà cho tới giờ, anh vẫn không hiểu được tại sao mình thất bại. Họ đi tới bên sông Đồng Tử phía sau Cố Cung. Ánh nắng chiều rọi trên bức tường thành phản chiếu xuống mặt nước trông thật êm dịu. “Thực ra anh không nên đau khổ vì cô ta. Cô ta không quan tâm đến anh thì anh cũng chẳng cần giữ cô ta trong tim mình làm gì, chẳng qua là tự mình dằn vặt mình mà thôi. Anh có thể quên cô ta chăng?”, Cuối cùng Mai Ninh cũng lên tiếng.

“Phải thử thôi. Cũng không còn sớm gì, nếu cô đồng ý, mình cùng đi ăn tối nhé? Tôi rất cảm ơn cô đã đi cùng tôi, nghe tôi nói chuyện. Giờ thì tôi đã cảm thấy khá lên rồi”, La Đông thành tâm nói.

“Hình như... hình như không được tiện lắm”. Mai Ninh nói

“Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi một lần nữa”. Từ trong ánh mắt nghiêm túc của La Đông, Mai Ninh đọc được hàm ý không dễ gì từ chối được. Cô gật đầu và ngay lập tức cảm thấy hối hận.

Họ lên taxi tới nhà hàng Lila Hồng Kông. Trước nay, Mai Ninh chưa bao giờ ăn trong những nhà hàng cao cấp nhứ thế này. Vừa bước chân vào, cô như bị ánh sáng rực rỡ của nhà hàng hớp hồn. Trong quán bar, một nhạc công đang chơi đàn piano, nhiều người vừa ăn vừa nói chuyện bên những chiếc bàn đặt gần các chậu cây cảnh. Không khí thật ưu nhã. Mai Ninh thấy phong cách, dáng vẻ của La Đông thật hợp với nơi đây. La Đông đưa Mai Ninh tới sảnh phục vụ đồ ăn Italia. Tại đây trong hai giờ đồng hồ, La Đông nhẫn nại hướng dẫn Mai Ninh tỉ mỉ cách sử dụng đồ ăn phương Tây.

Thực ra Mai Ninh không thích đồ ăn Tây nhưng cô bị cái không khí ưu nhã nơi đây mê hoặc. Cô rất thích nơi này. Trong thâm tâm cô cho rằng mình chỉ là một nhân viên công tác trong thư viện của một trường đại học, thì chả bao giờ cô có được cuộc sống như thế này. Đối với cô, chỉ cần từ từ phấn đấu có được một căn hộ để cùng chung sống với Thượng Tây Lâm là hạnh phúc lắm rồi. Cô đem chuyện này kể với La Đông.

“Bạn của tôi làm việc tại công ty buôn bán bất động sản Vạn Khoa. Tôi nghĩ là có thể nhờ anh ấy giúp đỡ. Em rất đẹp, thật đấy, ở Châu Âu anh đã gặp rất nhiều cô gái giống em”. Anh nhìn cô, chân thành tán thưởng vẻ đẹp của cô. “Anh mới ở đó về”.

Ngồi bên chiếc bàn, Mai Ninh e thẹn cúi đầu: “Cám ơn anh. Giờ anh đã khá chưa? Trong phòng triển lãm trông anh như kẻ mất hồn, mặt mày trắng bệch”.

“Khá nhiều rồi. Nhưng nếu em đồng ý, anh muốn mời em đi chơi với anh ba ngày được không? Em thích đi đâu mình sẽ đi đó. Chỉ cần đi cùng em là anh dễ chịu rồi”.

Lúc này, bỗng trong đầu Mai Ninh nảy ra một ý định thật to gan. Cô biết chắc anh ta là kẻ có tiền, một người rất giàu có là đằng khác. Có lẽ anh ta sẽ giúp cô có được một căn hộ. Trước lời mời nhiệt tình của La Đông, hai người cùng tới sàn nhảy disco trong nhà hàng Lila Hongkong. La Đông kêu một li la hán còn Mai Ninh dùng nước khoáng. Hai người ngồi đối diện trên chiếc ghế cao bên quán bar, trong lòng La Đông cảm thấy sảng khoái lên nhiều. Nãy giờ anh vẫn để tâm quan sát Mai Ninh và phát hiện ra cô là một cô gái rất thuần khiết, thậm chí La Đông còn đoán chắc cô vẫn còn là trinh nữ. Ngày hôm đó họ cùng nhau nhảy disco, Mai Ninh rất vui vẻ, nhìn ca sĩ da đen trên chương trình TUYẾT VĂN cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Thế nhưng đến khi ca sĩ Hongkong Lê Minh xuất hiện, Mai Ninh phát hiện đã 9 giờ tối. “Anh Đông này, xin lỗi nhé, tối quá rồi, tôi phải về thôi”. La Đông gật đầu. Họ tới chỗ gửi đồ lấy quần áo rồi bước ra ngoài. “Tôi rất muốn xem Lê Minh hát một bài, nhưng muộn rồi. Tôi phải về ký túc xá”. Mai Ninh cảm thấy có lỗi, “Tôi nghĩ rồi, tôi có thể đi chơi với anh trong hai ngày. Ngày mai là thứ bảy, ngày kia là chủ nhật tôi không đi làm”.

“Thế thì tuyệt. Ngày mai anh sẽ đến đón em, nhưng bây giờ phải để anh đưa em về”. La Đông nói. Họ ra ngoài cổng lớn, người bảo vệ ấn nút điện, lập tức một chiếc xe trườn tới. Họ lên xe, Mai Ninh vô cùng thích thú, trong bụng vui như mở cờ, thậm chí cô còn lưu luyến những ánh đèn, cách bài trí mỹ thuật của nhà hàng năm sao kia. La Đông khuất nửa mặt trong bóng tối mỉm cười nghe Mai Ninh nói chuyện. Ngay lúc đó, anh chợt ngộ ra hoàn cảnh của bản thân mình. Chỉ cần chinh phục được một người con gái, anh mới có thể chiến thắng được những trở ngại tâm lí trong con người mình. Anh tin chắc mình đang hận bọn đàn bà con gái. La Đông đưa tay ra nắm chặt tay Mai Ninh, anh nghĩ phải chinh phục được một người con gái để chiến thắng được bản thân, để coi khinh tất cả bọn đàn bà. Anh nhếch mép cười.

“Hình như anh không còn cảm thấy đau khổ nữa thì phải”. Mai Ninh rụt tay lại nói, “Anh làm tôi thấy vui vẻ”.