← Quay lại trang sách

Chương 2 ❖ 1 ❖

“ Ha, hà...! Hồi này trông anh bảnh trai quá. Một tháng mình không gặp nhau rồi nhỉ?”, Ngô Tuyết Văn ngồi xuống nói chuyện với La Đông. Cô tiếp viên bước tới mời dùng đồ uống. La Đông lịch sự mở cuốn thực đơn. “Tuyết Văn, em uống gì?”

Tuyết Văn nghĩ một lúc rồi kêu: “Cho một ly nước ép dâu”. Cô đặt cái túi sắc sang chiếc bàn nhỏ bên cạnh. “Cho một chai nước suối Lavi” La Đông nói xong gập cuốn thực đơn lại. Cô tiếp viên bước đi. La Đông khoanh hai tay trước ngực, ngồi nghiêng sang một bên trông giống hệt phong cách người Anh. Tuyết Văn để ý tới bộ vét màu xám bạc hiệu Valentino của Ý trên người La Đông.

“Trông anh như kiếm được nhiều tiền lắm phải không. Chuyến này được bao nhiêu?”

“800 ngàn, em đoán xem anh mua gì tặng cho em nào?” La Đông nheo mắt cười với Tuyết Văn. Tuyết Văn nghĩ thầm, nụ cười của anh tươi quá nhỉ, hãy đợi đấy, chút nữa tôi sẽ cho nụ cười ấy tan biến ngay.

“Em đoán không ra. Mỹ phẩm hay quần áo?” Tuyết Văn nhướn đôi lông mày.

“Không phải những thứ đó. Em sẽ kinh ngạc ngay”. La Đông nhún vai. Cô tiếp viên bưng khay nước bước tới, đặt qua cho Tuyến Văn cốc nước ép trái cây rồi cẩn thận rót nước khoáng cho La Đông, sau đó bước đi. La Đông đưa tay với lấy chiếc cặp táp ở ghế bên cạnh, mở nó ra, nở một nụ cười mãn nguyện với Tuyết Văn. La Đông lôi ra một chiếc hộp nhỏ rồi từ từ mở. Anh lấy ở trong đó ra một món đồ. Tuyết Văn tròn xoe mắt. Một chuỗi ngọc phỉ thúy gồm 99 hạt kết lại, một chiếc nhẫn hình yên ngựa. Chuỗi ngọc và chiếc nhẫn đẹp rực rỡ, sáng lấp lánh. La Đông đứng lên đeo chuỗi hạt lên cổ Tuyết Văn: “Thích không em?”

“Đương nhiên rồi!” Ngô Tuyết Văn thực sự rất thích chuỗi hạt. Đeo nó trên cổ thật phù hợp với những ánh sáng và đồ vật sang trọng trong nhà hàng này. Chuỗi hạt thể hiện thân phận con người. “Đương nhiên là thích rồi. Cái này cho em à?”

“Ừ, của em đó cưng”. La Đông đắc ý ngồi xuống, nghiêng người sang bên kia nói với Tuyết Văn: “Là bởi vì...” Anh nhìn cô đắm đuối. “Là bởi vì anh yêu em. Đây là lần thứ hai anh nói chuyện này”. Thái độ của La Đông trở nên trang trọng: “Còn chiếc nhẫn hình yên ngựa này...” La Đông gần như nín thở, cẩn thận kéo tay Tuyết Văn lại, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa. Chiếc nhẫn thật to, thật sáng, màu đậm hơn những hạt ngọc trên chiếc vòng cổ. Chiếc nhẫn lóng lánh như thể mọi ánh sáng trên đời này không thể so sánh nổi. Tuyết Văn cảm thấy toàn thân cô được bao phủ bằng những tia sáng lấp lánh, kỳ diệu tỏa ra từ chiếc nhẫn, từ chuỗi hạt đeo trên cổ. Cô biết đã tới lúc phải ngả bài…

La Đông nhìn Tuyết Văn chằm chằm, nói từng chữ, từng chữ: “Anh muốn cưới em làm vợ. Bao nhiêu năm qua, từ một thằng nhỏ cực khổ, anh sống và làm việc cật lực, vất vả mới có được như ngày hôm nay, chỉ là anh muốn có một người vợ hiền lành, tốt bụng. Anh hy vọng em sẽ cùng anh chung sống suốt đời”.

La Đông đã chờ đợi từ rất lâu cái giờ phút này để nói ra những lời đó. Xuất thân từ một gia đình nghèo khó, anh đã phải vật lộn trong những năm tháng khó khăn để thi đậu vào một trường đại học danh giá. Sau khi tốt nghiệp, anh được giữ lại làm việc ở một Viện nghiên cứu. Sau hai năm làm việc, anh bỏ nghề, vay mượn được năm mươi nghìn tệ ra làm riêng. Cuộc sống hết sức khó khăn, nhiều khi không đủ tiền ăn. Hồi ấy, tình cờ anh quen được một cô gái trong trường múa Bắc Kinh. Cô gái ấy đẹp tựa như một bông sen mới nở trên mặt hồ. Nhưng khi La Đông ngỏ lời yêu thương thì lập tức đã bị cô gái ấy cự tuyệt, cô chê anh quá nghèo. Ngay trước mắt anh, cô ấy leo lên một chiếc xe Lexux của một thằng thương gia giàu có ngoài 30 mươi tuổi. Đó là ngày đau buồn nhất đối với La Đông, nhưng cũng là ngày khích động anh nhất. Kể từ hôm ấy, anh tự thề với lòng rằng mình phải trở thành người giàu có. Chỉ có tiền, có tiền anh mới có thể tùy ý chọn cho mình một cuộc sống mà mình ước ao, mong đợi. Giờ đây anh đã có tiền, anh thực sự muốn có một cuộc sống gia đình hạnh phúc, ổn định.

Tuyết Văn nhìn La Đông bằng ánh mắt thâm trầm. Lúc này, cô thấy La Đông thật tội nghiệp. Tất cả những gì anh ta phấn đấu chỉ vì mong muốn đổi lấy được tình yêu của cô. Thế mà bỗng dưng cô lại cho anh hay, rằng tất cả những thứ của cải vật chất ấy không đáng để cô ngó tới. Tội nghiệp đám đàn ông, Tuyết Văn nghĩ thầm. Mình sẽ dùng cái cách như thế này để hạ nhục họ. Đoạt được một trái tim, xé rách nó ra rồi lại quăng trả lại bọn họ. Ha, ha, ha...

“Anh hoàn toàn không hiểu em”.

“Không, anh hiểu chứ. Chúng mình quen nhau một năm rồi còn gì. Anh rất hiểu em. Em là một cô gái tốt, làm vợ anh rất hợp, em sẽ trở thành người vợ tốt của anh”. Giọng La Đông thiết tha: “Anh hy vọng anh và em cùng nhau hưởng thụ sự giàu sang, phú quí”.

Tuyết Văn bật cười: “La Đông, anh đúng là chẳng hiểu em chút nào. Em là một diễn viên có tay nghề đấy. Em đã cho anh ăn quả lừa. Em chẳng yêu anh tí tì ti nào hết”.

“Em đang nói lung tung cái gì đấy?”

“Thật đấy. Thực ra em là một kỹ nữ,  là một kỹ nữ đích thực”. Ngô Tuyết Văn bình thản nhả từng từ một. Cô đưa mắt liếc nhìn những cô hầu bàn đang đi lại qua chỗ họ. “Một kỹ nữ đích thực, em sống dựa vào những người đàn ông thích em. Là như thế đấy. Anh sao rồi?... hình như anh kinh ngạc lắm???...”

La Đông ngớ người. Anh cho rằng Tuyết Văn đang pha trò, bởi vì trước mặt anh, cô vẫn đóng vai là một cô gái rất đáng yêu, sôi nổi và hoạt bát, một cô gái đơn thuần, trong sáng, nhí nhảnh. Hình như trong đôi mắt của cô chưa bao giờ trải qua những giây phút ưu sầu. Thế nhưng hai tiếng “kỹ nữ” từ miệng cô thốt ra nghe sao mà đơn giản, tự nhiên quá vậy. La Đông như nghe thấy trong lòng mình, tiếng trái tim bật lên như muốn văng ra ngoài. Anh cố nén lại cái mùi tanh tưởi đang xộc lên từ trong ruột gan. Anh gằn giọng hỏi: “Cô nói cái gì?”

“Em không muốn đóng kịch với anh nữa. Em muốn hạ màn kết thúc. Thực ra em không chán ghét anh, anh thật tốt bụng. Nhưng mà La Đông này, điều đó sẽ chả đi đến đâu. Em là hạng người chuyên sống dựa vào đàn ông, anh hãy buông em ra. Có thể bây giờ anh rất căm giận em, nếu anh không chịu nổi thì cứ hét thật to lên, hét cho cái đèn treo trên trần nhà kia rơi xuống đi. Hình như anh đã bắt đầu nổi giận rồi đúng không?” Tuyết Văn cười mỉa mai, châm chọc.

“Nhưng, nhưng tại sao em lại không chọn anh, hiện anh cũng đang là một người đàn ông thành đạt. Chuyện này là thế nào, những chuyện em vừa nói ra...” La Đông nói, câu trước câu sau chẳng ăn nhập chút nào. Có lẽ ngay lúc này, anh chưa thể nào chấp nhận nổi một thực tế như vậy. Anh đã phải chờ đợi gần 3 năm trời (đương nhiên chưa đến nỗi lâu như vậy), định bụng dùng tiền bạc của mình gây ảnh hưởng để cưới được một cô gái xinh đẹp. Không ngờ anh lại gặp phải sự cự tuyệt này. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào nhỉ?

“La Đông, anh đúng là vẫn không thể hiểu được đám đàn bà con gái. Nói chung là đàn ông Trung Quốc chưa thể coi là đã hiểu được nữ nhân. Đám đàn bà con gái ngày nay khác xa các cụ ngày xưa, họ không còn là những con người phải sống lệ thuộc, không còn là những con người cam chịu, chỉ biết bếp núc con cái và gia đình. Thế nhưng trong ý thức của những người đàn ông khi chọn vợ, họ vẫn quan niệm phụ nữ chỉ là những cô gái đẹp, hiền lành, nết na, biết kiên nhẫn chịu đựng, còn bản thân người phụ nữ thì cánh đàn ông lại dẹp sang một bên, không thèm để ý tới. Đàn ông các anh thì có gì tiến bộ? Từ trước tới nay, họ hoàn toàn chẳng có chút thay đổi nào cả. Thế nhưng phụ nữ chúng tôi thì có đấy. Chúng tôi đã tự biết yêu quí lấy cái bản thân mình mà đám đàn ông không hề để ý. Đó chính là căn nguyên của những bi kịch trong cuộc sống”. Tuyết Văn nói, ngay lúc này cô cũng thầm cảm thấy kính phục quan điểm sống mới này của chính mình.

“Thế nhưng tất cả những chuyện đó đối với anh và em thì có gì can hệ?”, La Đông vẫn chưa thể chấp nhận thực tế đang diễn ra, anh ta gầm giọng, rống lên như một con sư tử.

“Thì chẳng qua em không phải là mẫu đàn bà con gái trong lòng anh, có thế thôi. Anh hãy chờ cho đến lúc gặp được loại người đó. Thế không đủ sao? Em sống cho bản thân em. Thôi, em nói xong rồi đó, anh có thể lấy lại cái dây chuyền và chiếc nhẫn này, thực ra em cũng rất thích chúng”. Tuyết Văn tháo hết dây và nhẫn ra đặt vào trong chiếc hộp đẩy trả cho La Đông.

La Đông vất vả kiềm chế bản thân. Cho tới giờ phút này, anh ta vẫn không hiểu nổi rốt cuộc việc gì đang xảy ra. Mọi thứ diễn ra thật quá đường đột khiến anh không sao chấp nhận được. “Không, tặng cho em đó, em cầm đi”. La Đông hất tay, cảm thấy buồn vô hạn. “Đừng hạ thấp tôi nữa”.

“Thế thì em cảm ơn nhé. La Đông, chúng mình vẫn là bạn của nhau nhé. Từ trước tới nay, em chưa bao giờ đánh dấu chấm hết mọi quan hệ với những người đàn ông, mà chỉ đánh dấu phẩy thôi. Chúng mình vẫn là bạn của nhau. Nếu như anh thích thì em vẫn có thể là người tình của anh. Em còn có cuộc sống khác của em nữa. Thôi, nếu anh không còn chuyện gì để nói thì em đi đây”, Tuyết Văn thu dọn đồ.

“Ừ, chào em!”, La Đông cố bình tĩnh đáp lại.

“La Đông, em không muốn làm tổn hại đến anh. Em biết anh cũng không dễ gì chấp nhận chuyện này. Hãy tha lỗi cho em”. Tuyết Văn đứng dậy, cúi người hôn nhẹ lên trán La Đông rồi quay người bỏ đi ra phía quầy rượu. Nhìn bóng dáng sau lưng của Tuyết Văn đang lắc lư trong ánh sáng rực rỡ trong sảnh nhà hàng, La Đông cảm thấy choáng váng. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, La Đông mới thấy rằng rốt cuộc mình chỉ là một trong những trò chơi của cô ấy. Anh nhoẻn một nụ cười chua chát, lạnh lùng. Anh không tiếc sợi dây chuyền 99 hạt ngọc phỉ thúy xanh xanh và chiếc nhẫn hình yên ngựa trị giá tổng cộng 180 ngàn tệ. Lúc này anh chỉ muốn đứng lên đập vỡ tất cả những cánh cửa kính trong nhà hàng Vương Phủ, thậm chí anh còn muốn phá tan cả cái nhà hàng sang trọng này luôn. Nhưng anh vẫn ngôi yên, bất động trên ghế. Cô tiếp viên bước tới, thu dọn bàn. La Đông lên tiếng: “Cho tôi một ly Whisky không đá. À không, hai ly...”