← Quay lại trang sách

❖ 3 ❖

Thượng Tây Lâm đang tự suy xét bản thân mình làm thế nào để trở thành một người đàn ông thành đạt trong sự nghiệp. Trong xã hội này, anh tự biết bản thân mình là một kẻ vô danh tiểu tốt, không có tiền cũng chẳng có quyền lực, anh chẳng có một cái gì để có thể tự hào về bản thân trước người khác. Anh chợt nhận ra rằng nếu như bản thân chẳng có cái gì thì ngay cả Mai Ninh có lẽ anh cũng sẽ để vuột mất. Nhưng làm thế nào để phát triển được bản thân, đó là điều anh ngày đêm suy xét.

Trưởng phòng của anh là một người phụ nữ 35 tuổi tên Lương Tiểu Sơ. Trước đây, cô ta luôn vui vẻ hòa nhã, không hiểu sao dạo này lại rất nóng nảy, hay cáu gắt. Hồi trước, lúc anh vừa mới đến công tác tại cơ quan chính phủ này, chị ta rất quan tâm đến anh, có chuyện gì không biết cách giải quyết, chị ta đều tận tình chỉ dạy cho anh từ đầu tới cuối. Chị ta còn hướng dẫn cho anh cách xử lý những tình huống trong công việc và những mối quan hệ vướng mắc trong cơ quan. Thế mà bây giờ, ngày nào cũng thế, vừa ngồi xuống bàn làm việc chừng vài phút là chị ta lại điện thoại ngay cho người bạn thân, tâm sự nhỏ to, thỉnh thoảng đang nói lại lau nước mắt. Thượng Tây Lâm đoán rằng chị ta gặp phải chuyện gì đó không hay. Mấy ngày sau, Thượng Tây Lâm đem chuyện này kể với Phó phòng Lưu, bình thường cũng rất thích anh. Phó phòng Lưu nói: “Chồng của chị ấy đang muốn ly hôn, họ đã ly thân rồi. Nhưng chị ấy không đồng ý. Chuyện này chúng tôi đã biết cả rồi”.

Thượng Tây Lâm không ngờ chuyện lại như vậy. Bởi vì Trưởng khoa Lương đối với anh là một người chị rất tốt, một người đảm đang cho dù là việc cơ quan hay việc nhà đều lo liệu rất chu đáo. Không biết tại sao chồng chị ấy lại muốn ly hôn nhỉ? Chẳng lẽ hôn nhân đúng là một cái vòng hay sao, người đã bước vào thì muốn đi ra, người ở ngoài lại muốn nhảy vào? Anh lại nhớ tới Mai Ninh. Đã 3 tuần rồi chưa gặp cô ấy, giờ đây càng lúc anh càng nhớ cô hơn, nhưng anh nghĩ mình nhất định phải kiên trì đúng một tháng mới được gặp Mai Ninh. Anh đã quyết định phải tiến thân trên con đường làm quan.

Một hôm sau khi ăn cơm trưa, Lương Tiểu Sơ ngồi đờ người bên kia bàn đối diện Thượng Tây Lâm. Hồi này trông chị ấy già nhanh quá, đôi mắt quầng thâm. Kỳ thực Tiểu Sơ vẫn còn là một người phụ nữ hấp dẫn, da trắng, thân hình tròn trịa, không hiểu sao chồng chị ấy lại không thích nữa nhỉ? Bỗng nhiên Thượng Tây Lâm thấy thương cảm cho Tiểu Sơ. Anh lên tiếng hỏi: “Chị Lương, hồi này xem ra chị không được khỏe. Đi bệnh viện khám xem sao, đừng nên coi thường mình”.

Lời nói thân thiết của Thượng Tây Lâm khiến Tiểu Sơ giật mình “Cám ơn. Tiểu Thượng. Hồi này nhà tôi có việc, chuyện con cái ấy mà”. Cô nói lái đi. “Con nhỏ nó bệnh, đang nghi bị viêm gan. Đứa con là tất cả mọi thứ trên đời này”.

“Ồ. Trong một gia đình cũng lắm chuyện nhỉ”.

“Cậu vẫn chưa có đối tượng à?”, Lương Tiểu Sơ đột nhiên trở nên có hứng: “Đúng rồi, tôi giới thiệu cho cậu một cô bạn gái nhé. Nói thực, cậu muốn tiến thân thì chỉ có cách đi đường tắt mà thôi. Phải tìm cô gái con nhà quyền thế. Tôi có thể giới thiệu cho cậu một cô. Bố cô ấy là phó thị trưởng thành phố chúng ta, năm nay ông ấy mới ngoài 40. Mẹ cô ấy với tôi là chỗ thân tình, chúng tôi cùng sống trong một chung cư. Sao, có thích không? Tôi hẹn thời gian gặp mặt cho cậu nhé”.

“Vâng, hay quá. Thế chị cho thời gian hẹn để bọn em gặp nhau, em rất thích”. Thượng Tây Lâm thích thú nói.

Lương Tiểu Sơ quả nhiên đã nhanh chóng cho họ thời gian và địa điểm gặp mặt, ba ngày sau, vào 4 giờ chiều trước cửa công viên Đông Đơn. Hôm đó, Thượng Tây Lâm ba rưỡi đã có mặt, sắc diện không được tự nhiên lắm. Trước nay, anh chưa bao giờ gặp phó thị trưởng, không biết con gái nhà quan hình dáng ra sao đây, điều này khiến anh vừa thích thú lại vừa sờ sợ. Trưởng khoa Lương nói đúng, phải chọn một bối cảnh có thế lực mà phát triển con đường tiến thân của mình. Còn nếu chỉ cùng với Mai Ninh, hai người họ ngoài việc sống dựa vào nhau, thì chả còn gì có thể giúp anh được, tất cả chỉ có thể dựa vào đôi bàn tay trắng lập nghiệp mà thôi. Như vậy vừa mệt vừa khổ. Thượng Tây Lâm đang nghĩ lung tung thì thấy một cô gái dáng cao cao từ phía đường Đông Đơn đi lại, đầu đội chiếc mũ viền hoa, chiếc váy cô mặc trông thật rườm rà. Thượng Tây Lâm đoán chắc là cô gái đó. Anh bước tới: “Cô có phải Vương Mai không?”, anh vội vàng hỏi. Vương Mai có một đôi mắt khá lạnh lùng, khóe môi gập xuống, khuôn mặt trông ngồ ngộ.

“Vâng là tôi. Anh là Thượng Tây Lâm?”.

“Đúng. Mình... vào công viên nhé”. Thượng Tây Lâm hơi vội vàng. Vương Mai giương mắt nhìn anh. “Anh có vẻ căng thẳng. Không nên như vậy anh trai, có thể sẽ tốn công vô ích. Kỳ thực tôi chẳng muốn tới, nhưng mà mẹ tôi cứ bắt đi. Chúng mình quen nhau, song thành bạn bè, tôi có rất nhiều bạn. Mẹ tôi không kêu người ta nói cho anh biết tôi đã 24 tuổi rồi à?”. Vương Mai trề môi hỏi. Họ đã vào trong công viên.

“Không, là chị Lương trong cơ quan. Chị ấy là sếp của tôi giới thiệu tôi tới đây. Cô có vẻ rất thoáng đãng, rộng rãi”. Thượng Tây Lâm cảm thấy lấy lại được bình tĩnh.

“Đương nhiên. Này anh có biết công viên Đông Đơn là nơi như thế nào không? Đây là nơi tụ tập của dân đồng tính luyến ái. Khi mẹ tôi nói tới địa điểm chúng mình hẹn gặp là tôi thích ngay, tôi ngờ anh cũng là dân đồng tính. Ha ha... xin lỗi nhé, tôi chỉ nói đùa..”

“Tôi nghe chị Lương nói cô làm việc trong bệnh viện?”, Thượng Tây Lâm hỏi. Hai người tìm một chiếc ghế đá và ngồi xuống. Không khí trong công viên hơi bụi. "Vâng, tôi làm trong khoa tim mạch ở bệnh viện Đồng Nhân. Ngày nào cũng phải chứng kiến cảnh người chết. Trời ạ, không hiểu sao bây giờ lắm người chết thế. Tôi đã chứng kiến trên 700 trường hợp rồi, giờ trước cái chết, tôi hoàn toàn vô cảm. Tôi rất hiếu kỳ với hội đồng tính luyến ái, tôi đã xem phim về họ. Anh xem chưa?".

“Chưa”. Thượng Tây Lâm thành thực trả lời.

“Đúng là dở hơi. À đúng rồi, tối hôm qua tôi cùng mấy người bạn đi nhảy disco ở nhà hàng Côn Luân, hội chúng tôi có một bạn khá điển trai bị một thằng cha lạ hoắc cứ xăm soi. Cậu bạn tôi chỉ tay kia là một dân gay, tôi chạy tới xem thấy tay kia chả đẹp tí nào. Nếu mà đẹp thì có thể kết làm bạn cũng được. Hắn nói hắn bị tàn nhang khắp mặt nên mới làm thẩm mĩ thẩm miếc gì đó? Đúng là đồ thần kinh. Này! Anh thấy dân đồng tính thế nào?”, Vương Mai nhìn anh có vẻ phấn khích. Lúc này Thượng Tây Lâm cảm thấy dưới đít như có kim châm.

“Chẳng có gì hết” anh nói.

“Tôi đã được nhìn thấy cái của nợ ấy của đàn ông. Một hôm đang đi trong một ngõ nhỏ, tự dưng có một người đàn ông cởi truồng chạy tới phía trước mặt, cái đồ chơi lủng lẳng phía dưới làm tôi sợ thót mình rồi bỏ chạy. Anh xem, không hiểu sao đầu năm nay có nhiều thằng đàn ông mắc bệnh thế?”

Thượng Tây Lâm không chịu được nữa, đứng phắt dậy bỏ chạy ra ngoài công viên. Trong giây lát, anh sợ quá chạy như điên về phía cổng, đằng sau có tiếng gọi của Vương Mai: “Cái anh này thật chả ra sao, mới đùa chút xíu đã sợ vãi đái ra rồi. Anh có phải là đàn ông không đấy?”, Thượng Tây Lâm ba chân bốn cẳng bỏ chạy không dám quay đầu lại. Lúc đó, anh bỗng nhớ Mai Ninh đến cồn cào. Anh nghĩ có lẽ bây giờ, mai sau và cho đến muôn đời anh chỉ yêu cô mà thôi. Mai Ninh, Mai Ninh, giờ này em ở đâu?  Anh muốn gặp em. Thượng Tây Lâm vẫy chiếc taxi phóng thẳng đến chỗ ký túc xá của Mai Ninh. Cửa khóa, cô ấy đi đâu nhỉ? Mai Ninh. Liệu anh có mất em không? Anh sợ hãi như một con thỏ non chạy vội ra đường.