Chương 4 ❖ 1 ❖
Thời khắc đó, theo bóng tối dần tiến tới. Họ cùng nhau bơi, cùng nhau đi chơi bowling, đi ăn mì Ý, rồi cùng nhau quay về căn phòng đã đặt trước ở tầng tám khách sạn. Bóng đêm đã trùm xuống thành phố. Mai Ninh lại vào tắm, cô cảm thấy hơi do dự, đau khổ xen lẫn sợ hãi. Cô vuốt ve nhẹ nhàng từng bộ phận trên cơ thể, cẩn thận lau từng giọt nước đọng lại trên người mình. La Đông sao khỏe thế, bơi một tiếng đồng hồ xong vẫn chơi vài ván bowling, lại còn dùng bóng 15 pound mới sợ chứ. La Đông nằm trên giường ngâm nga, dở xem mấy cuốn họa báo. Mai Ninh choàng khăn tắm bước ra, cô nhận thấy chiếc giường đôi trong phòng rất rộng, đến sáu người nằm cũng còn thừa chán. La Đông mặc chiếc áo ngủ thấy cô bước ra liền ngồi dậy. Anh hôn nhẹ lên môi Mai Ninh, ôn tồn nói: “Anh cũng phải tắm một cái, em chờ anh chút nhé”, La Đông bước vào buồng tắm. Mai Ninh nằm xuống giường. Giờ khắc ấy sắp đến, cô cảm thấy căng thẳng. Tiếng ngâm nga của La Đông trong buồng tắm vọng lại, anh có vẻ rất khoan khoái. Mình đã cưỡi lên lưng cọp, mình cần phải bình tĩnh, Mai Ninh tự nhủ, đây chẳng qua chỉ là một vụ giao dịch, cả đời mình chỉ thực hiện phi vụ này một lần duy nhất mà thôi. Cô sờ vào chiếc chìa khóa căn hộ chung cư cất trong chiếc gối, lòng dạ rối bời. La Đông choàng chiếc khăn tắm bước ra, tóc đã khô, anh bước tới chỗ Mai Ninh. Cô lặng lẽ nằm đó, trên mình đắp chiếc khắn tắm trông đẹp như một con bướm. Anh thử dò hỏi trong đôi mắt của cô đang suy nghĩ gì về mình, nhưng đôi mắt ấy hoàn toàn trống rỗng.
La Đông mỉm cười ngồi xuống bên Mai Ninh. Một lúc sau, anh lôi ra một mảnh vải trắng cuốn lấy phía dưới người Mai Ninh. Lúc ấy, tay anh chạm vào người khiến cô cảm thấy như có luồng điện chạy nhẹ qua. La Đông quẳng cái khăn tắm trên mình đi rồi nằm đè lên Mai Ninh như trong phim ảnh.
Mai Ninh nhắm mắt lại. La Đông từ từ kéo chiếc khăn tắm trên người cô ra. Lúc này Mai Ninh cảm thấy mình chết cứng như một con bướm khô đóng trên tiêu bản của bộ sưu tập. Cô thoáng sợ hãi, một sự sợ hãi chính đáng, nó làm cô phát khóc. Nhưng cô không khóc, cô cảm thấy đôi môi nóng bỏng, ẩm ướt của La Đông lướt khẽ từ trán cô xuống mặt, từ từ từng tí, từng tí một. Cô nhắm nghiền mắt lại. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ phía đầu giường làm Mai Ninh có cảm giác đang đắm mình trong ánh nắng chiều tà, cô thấy mình như đang nằm trên thảo nguyên buổi hoàng hôn. Đôi môi La Đông dừng lại trên bộ ngực Mai Ninh thật lâu. Anh nhẹ nhàng, nồng nàn hôn kích thích bộ ngực cô. Mai Ninh nghe thấy tiếng âm thanh như sóng biển trong người cô dào dạt. Một thứ sóng biển đích thực, từ xa lại gần, cuồn cuộn. Hơi thở Mai Ninh trở nên gấp gáp. La Đông bắt đầu tấn công, nhẹ nhàng vuốt ve xuống phía dưới. Khi La Đông chạm được tới mục tiêu, người Mai Ninh bỗng giật thót, uốn cong lại như một chiếc cung tên. Cô mở to mắt nói: “Không... không, không...” Nhưng La Đông đã mạnh bạo tách hai chân Mai Ninh ra như đã phát hiện ra cái nơi nóng bỏng, ẩm ướt đang cất dấu kho tàng bảo vật của cô. Mai Ninh mò mẫm tắt phụt ngọn đèn đầu giường, cô và La Đông chìm trong bóng tối. Lúc này, trong ý thức của Mai Ninh xuất hiện hình ảnh một cơn đại hồng thuỷ đang đe dọa bờ đê, con đê yếu đuối không thể ngăn cản dòng nước đang cuồn cuộn ập đến, xông tới phá vỡ mọi trở ngại trên cơ thể cô. Mai Ninh không kìm được những âm thanh rên rỉ, hỗn tạp như xót xa, van nài, một âm thanh đau khổ mãnh liệt, sung sướng đến chóng mặt... Những âm thanh vừa rên rỉ, phức tạp như tiếng khóc lại vừa như hoan lạc. Cái khúc cây tràn trề sức sống của La Đông tiến thẳng vào trong cô. La Đông cảm thấy toàn thân Mai Ninh run rẩy, chấn động, mọi cơ bắp trên người Mai Ninh căng cứng. La Đông vẫn thẳng tiến.
Trong cơn mê loạn cuồng say, La Đông tự nhủ: Tuyệt! Cuối cùng thì anh cũng bắt đầu triển khai cuộc chiến với bản thân. Anh nằm im hồi lâu, cảm nhận được âm thanh cộng hưởng trong cơ thể mình và dòng nham thạch nóng bỏng trong Mai Ninh. Tiếng rên rỉ trong cổ họng Mai Ninh nhỏ lại, và La Đông lại tiếp tục thẳng tiến.
La Đông lắc giật như con lắc đồng hồ trong bóng tối, anh dập vào cô giống như một lão nông đang ra sức đập đất trên cánh đồng. Một lần nữa, trong đầu La Đông lại xuất hiện hình ảnh đang làm tình cùng Ngô Tuyết Văn. Tuyết Văn xiết chặt lấy lưng anh, mạnh mẽ tấn công liên tục. Cô ấy dường như là một vực sâu không thể lường hết được. Còn Mai Ninh lúc này lại như đang tan chảy, toàn thân cô hướng lên, cuồn cuộn nóng chảy. Đầu Mai Ninh hết quay sang trái, lại sang phải theo từng động tác của La Đông. La Đông nhìn không rõ mặt Mai Ninh, chỉ nghe được tiếng rên rỉ, những âm thanh bị cô kìm lại trong cổ họng. Đây thực sự là một cuộc chiến, giết hại lẫn nhau, trong giờ phút này La Đông tưởng như mình đang làm tình với Ngô Tuyết Văn, giống như chiếc búa tạ, anh dùng hết sức bổ từng nhát, từng nhát xuống thân hình cô gái, buộc cô gái phải run sợ, phải đầu hàng.
La Đông không ngừng hành động, lòng tràn ngập cuồng hỉ. Đây đúng là giờ khắc để chiến thắng được bản thân, triệt để vượt qua mọi trở ngại, là giờ khắc anh thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình. Trước nay chưa bao giờ anh có được cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình trước bọn đàn bà con gái, nhưng bây giờ thì anh đang có. Anh đã chiến thắng được lũ đàn bà, những kẻ đã làm cho anh tự ti, nhu nhược, nhút nhát. Anh giống như một nông dân đang vỡ ruộng, từng nhát, từng nhát một bổ xuống mặt đất khiến mặt đất dưới thân thể anh phải run sợ. Phút giây núi lửa phun trào cũng đã đến.
Còn Mai Ninh, lúc này cô bỗng cảm thấy căm hận Thượng Tây Lâm. Anh ta sao mà nhu nhược đến thế, chưa bao giờ anh đem đến cho cô cảm giác mạnh như thế này cho dù trong lòng cô rất muốn, rất muốn được anh yêu cô mạnh bạo hơn, dồn đẩy cô, thậm chí cả cường bạo đối với cô. Nhưng Thượng Tây Lâm không bao giờ như vậy. Giờ đây cô đang tưởng tượng ra con người đang đè chặt lấy cô phía trên kia là Thượng Tây Lâm, cô hé mắt nhìn, nhận ra đó không phải là Thượng Tây Lâm, đó chỉ là người đàn ông lắm tiền nhiều của La Đông, một người đã bỏ tiền ra giao kèo qua một đêm với cô.
Trong bóng tối, Mai Ninh nhìn thấy gương mặt La Đông, gương mặt nho nhã ban ngày giờ đây bỗng thay đổi, trở thành kẻ đang tiến hành trận quyết chiến, mà thân thể cô chính là kẻ thù của y. Cô đưa tay nắm chặt cái gối, cô ra sức chống đỡ đỉnh lũ cuối cùng trong người cô đang cuồn cuộn trào tới. Cô nghĩ vào giờ phút này, cô và La Đông đúng là hai kẻ thù không đội trời chung, hai người đại diện cho phái nam và phái nữ trong cuộc chiến giới tính từ ngàn xưa của nhân loại vẫn tàn sát lẫn nhau. Với ý nghĩ đó, Mai Ninh khẳng định việc làm của mình là hoàn toàn đúng, bởi vì từ ngàn năm nay, người đàn bà bao giờ cũng dùng nhan sắc và tấm thân của mình làm vũ khí để chiến đấu với bọn đàn ông. Thế giới này là thế giới của đàn ông, đàn bà chẳng có được thứ gì ngoài bản thân họ.
Động tác của La Đông càng lúc càng gấp gáp, mạnh bạo. Trong đầu anh vang lên âm hưởng của tiếng con lắc đồng hồ, cổ họng La Đông phát ra tiếng gầm gừ như muốn nổ tung, anh đẩy sâu hơn, mạnh hơn vào tận đáy sâu cuối cùng trong người Mai Ninh, nơi đó hình như có những bông hoa đang run rẩy làm rơi những giọt sương đọng trên cánh hoa. Thân thể cô đang hòa nhập với anh, đáp ứng lại anh như những làn sóng từng chập, từng chập tràn lên anh. La Đông vòng tay qua eo Mai Ninh, ôm chặt lấy cô, cùng cô nhịp nhàng trong từng cơn sóng cuộn.
Mai Ninh vẫn cố gắng khống chế những đỉnh sóng ập đến. Hai người cuộn chặt vào nhau. Không khí ẩm ướt, nóng bỏng xung quanh họ cuồn cuộn bốc lên. Một lần nữa La Đông áp chặt lấy Mai Ninh, cơn địa chấn ập đến khiến dòng nham thạch trong La Đông vụt phun trào. Cũng trong giờ phút ấy, đỉnh lũ trong người Mai Ninh cũng dồn tới chụp xuống. Bờ đê không tồn tại nữa. Tất cả mọi sự hoan lạc, đau khổ, căng thẳng, sự buông thả, dòng nham thạch và đỉnh lũ cùng biến mất. Trong bóng tối, Mai Ninh bật đầu dậy, cổ họng phát ra một âm thanh nặng trĩu, ủ ê, đau khổ tràn trề giống như một kẻ ăn mày đau khổ. Đó là thứ âm thanh hoan lạc chứa đầy hận thù và nỗi sợ hãi trong cô. La Đông và Mai Ninh chìm vào giấc ngủ. Cuộc chiến đã kết thúc, cả hai chẳng người thắng cũng không người thua. Hai người vẫn cuốn vào nhau, giống như người đàn ông và người đàn bà của nhân loại ngàn năm nay vẫn dính lấy nhau, cùng chìm vào giấc mộng và bóng tối.