CHƯƠNG 2
3giờ 08 phút chiều.
“Bồ nghĩ sao?” Marco hỏi tôi.“Tui cho là Tobias vừa phát hiện ra mấy con thú bị xe cán và muốn mời tụi mình đến đánh chén.”
“Ừ, có thể lắm.” Tôi nói từ tốn. Marco thường hay nói giỡn, đặc biệt khi cậu ấy lo lắng.
Cassie và Rachel đã về nhà. Cả đám tụi tôi đều lo lắng rằng chuyện mà Tobias sắp kể sẽ rất tệ… Nhưng tôi còn một nỗi lo khác. Tôi không sao quên được những ảo giác vừa xảy ra hồi nãy. Ai cũng có lúc ngủ mơ, nhưng chuyện hồi nãy không giống vậy. Tôi đã thấy mình ở trong một khu rừng. Chỉ vài giây thôi, nhưng chắc chắn là nó đã xảy ra…
Marco và tôi cùng đi về nhà. Điều quan trọng là làm sao cư xử như bình thường. Hai đứa tôi không muốn gây chú ý. Vì vậy, tụi tôi cố gắng ra vẻ phớt tỉnh, như đã từng phớt tỉnh vào trước cái đêm thay đổi cuộc đời mình.
Buổi tối đó, từ khu thương xá năm đứa tụi tôi về nhà theo lối tắt qua một khu công trường bỏ hoang. Và điều kinh khủng ấy đã diễn ra…
Trước buổi tối đó, năm đứa tôi có biết nhau, nhưng không phải là một nhóm. Tối đó tụi tôi chỉ tình cờ gặp nhau tại khu thương xá và đi chung về nhà. Và giữa khu công trường tối tăm đến phát ớn, xung quanh là các tòa nhà đang xây dựng dở dang, tụi tôi đã trông thấy chiến đấu cơ của một ông hoàng Andalite hạ cánh.
Nó đã bị hư hỏng nặng sau trận không chiến với bọn Yeerk.
Ông hoàng Andalite tên là Elfangor-Sirinial-Shamtul trong cơn hấp hối đã kể cho tụi tôi nghe về bọn Yeerk.
Thế giới đã thay đổi kể từ đêm đó. Từ một lũ nhóc chỉ biết những điều thật trẻ con, tụi tôi đã biết những bí mật vô cùng khủng khiếp.
Hoàng tử Elfangor đã truyền lại công nghệ biến hình cho tụi tôi làm vũ khí chống lại bọn Yeerk. Từ đây tụi tôi có thể biến thành bất kì loài vật nào mà bọn tôi chạm vào…
Kể từ buổi tối đó, tôi đã thấy nhiều điều mình không hề muốn thấy, và đã làm nhiều điều tôi chỉ mong sao có thể quên đi.
“Nè,” Marco cắt ngang ý nghĩ của tôi.“Kia có phải là Người Chim kỳ dị của tụi mình không ta?”
Tôi nhìn theo hướng Marco chỉ. Đang là buổi chiều, trời đang dần tối lại. Những đám mây thẫm giăng đầy báo hiệu trời có thể sắp mưa. Và in giữa bầu trời xám xịt là một bóng chim lớn.
Dẫu đứng từ xa, cũng có thể nhận ra đó là một con chim săn mồi.
“Có thể, mình hổng chắc lắm.” Tôi nói. “Nếu đó là Tobias, cậu ấy sẽ ra hiệu cho tụi mình.”
“Hắn tađang tới gần đó.” Marco nói.
“Ừ, thấy rồi.” Tôi nói. Tự dưng tôi linh cảm Tobias đang mang đến tin xấu. Mà tôi chẳng muốn nghe thêm một tin xấu nào nữa.
Tobias truyền tin đến tôi bằng ý nghĩ.
“Thấy chưa, tui biết ngay làhắnmà.” Marco nói.
Tụi tôi không thể trả lời Tobias. Cậu ấy đang ở quá cao và không thể nghe tụi tôi nói theo cách thông thường. Mà muốn truyền tin bằng ý nghĩ thì hoặc bạn phải biến hình, hoặc bạn là một người Andalite.
Cái cách Tobias truyền ý nghĩ vào đầu tôi thể hiện sự căng thẳng và mất bình tĩnh.
Tôi nhìn Marco. Cậu ta thở dài.
“Ba tui chắc vẫn chưa về. Có thể sử dụng nhà của tui.” Marco nói. “Cũng gần tới rồi…”
Tobias nói.
“Nghe có vẻ gay go đây.” Tôi thì thầm.
“Rõ là vậy rồi.” Marco tánđồng.
Vừa bước vô nhà, Marco đã cất tiếng.
“Baơi! Ba có ở nhà không vậy? Con dọn dẹp bàn làm việc của ba nhe.” Marconháy mắt với tôi.“Hì hì, nếu ba tui ở nhà, nghe câu này bảo đảm sẽ chạy ra ngay.”
Không có tiếng trả lời. Căn nhà rất yên tĩnh.
Tụi tôi đi lên lầu để vào phòng Marco, đi qua mấy tấm hình chụp Marco, ba và mẹ cậu ấy - người mà ai cũng nghĩ là đã qua đời.
Marco mở toang cửa sổ phòng ngủ. Gió thổi nhẹ. Trời sắp mưa…
“Vô việc thôi.” Tôi vừa nói vừa cởi phăng giày, vớ, áo ngoài, chỉ chừa lại bộ đồ biến hình, Marco cũng làm y chang.
Tôi tập trung tâm trí nghĩ về con chim ưng Peregrine mà tôi đã hấp thu ADN.
Tôi tập trung tâm trí để sự thay đổi có thể bắt đầu.
Lông chim dần dần xuất hiện trên da tôi. Trông cứ y như có một người vô hình vừa đắp chúng lên người tôi vậy.
Cái sàn phòng chẳng lấy gì làm sạch sẽ của Marco dâng lên vùn vụt trong khi người tôi mau chóng thu nhỏ lại như một ngọn nến đang cháy thiệt lẹ. Cảm giác hệt như đang rơi nhưng không bao giờ chạm đất.
Chà chà, trong trường hợp này, nghĩa là rơi mà không chạm vào một chiếc vớ trắng rất ư là bẩn.
“Mèngơi,” tôi lên tiếng.“Marco, ít ra bồ cũng đừng quăng quật mấy đôi vớ dơ này chứ?”
“Thôi mà, tuiđãthấyphòng bồ rồi. Thấy cả đám tã lót vương vãi nữa đó.”
Anh chàng còn muốn nói nhiều nữa, nhưng vừa khi đó, cái lưỡi của Marco rút lại thành lưỡi chim nhỏ xíu. Vậy nên chỉ nghe líu ríu:“Vương vá…á…á…”
Trời ạ, bây giờ trong mắt tôi, chiếc vớ nhỏ đã‘hóa’ thành tấm chăn to đùng. Còn may là chim ưng không thính lắm trong chuyện mùi vị.
Môi tôi cứng lại như móng tay và thu dần thành hình mỏ chim sắc nhọn. Thiệt là kì và khó chịu nữa khi cái mỏ lớn dần, hệt một cái mũi khổng lồ.
Chân tôi biến mất, thay dần bằng những móng vuốt sắc lẻm.
Bộ xương óc của tôi thu nhỏ lại. Xương vai của tôi hõm lại, trong khi các xương còn lại biến mất.
Bộ lông chim phủ lên da thịt tôi bắt đầu mọc theo kiểu… ba chiều. Grrr, nhìn mà ghê, cứ như da tôi đang nứt nẻ ấy. Không chỉ vậy, có cảm giác da tôi đang tróc từng lớp với tốc độ kinh hoàng. Từ mỗi lớp tróc lại mọc thêm một lớp lông chim.
Chủ yếu là lông xám.
Tôi nhìn vào Marco với ánh mắt có độ sắc sảo cỡ… rađa của Không lực Một Hoa Kỳ.
Cậu chàng cũng nhìn lại tôi với đôi mắt của ó biển. Chảnh dễ sợ.
tôi đề nghị.
Tôi đập cánh hai lần và bay về phía bệ cửa sổ.
Marco cảm thán, nghe rất chi là phẫn nộ, cứ làm như đó là lỗi của tôi không bằng.
tôi nói, tự biết rằng câu này nhất định sẽ khiến cậu ta nổi điên lên.
…>
Tôi dang rộng cánh và cảm nhận được làn không khí đang nâng mình lên. Tôi đập cánh nhiều lần và bay thẳng về phía trước. Đã thiệt.
Tôi đập cánh thiệt mạnh để lấy độ cao. Đập cánh khó ghê lắm. Đâu có phải cứ làm chim là tự khắc biết đập cánh đâu…
Khi Marco và tôi đã đạt đến độ cao khoảng 50 thước thì Tobias xuất hiện đằng sau tụi tôi.
Tobias bảo.
tôi hỏi, hơi cáu kỉnh một chút.
Marco nói giọng châm biếm.