CHƯƠNG 3
3giờ 51 phút chiều.
Thiệt đã khi được tự do sải cánh trên đầu bao nhiêu con người nhỏ bé. Người đi thiệt là chậm. Họ đi trên vỉa hè với dáng vẻ rất đơn điệu, cứ trái-phải rồi lại tiến-lùi.
Chim thì bay theo kiểu ba chiều cơ, mà khi đang bay thì có biết bao chuyện xảy ra. Nào là nhiệt độ không khí, gió thổi, lúc nào quanh mình cũng là gió, không khí nóng ấm, và cả nhiệt độ ẩm thấp nữa…
Tôi chỉ biết rằng được bay là cảm giác tuyệt nhất trên đời.
Marco và tôi bay cùng Tobias một lúc thì nhận ra có hai bóng chim đang bay về phía tụi tôi: Rachel và Cassie.
Tobias khuyến cáo.
Tobias có lý do để khuyến cáo điều đó. Chim ưng và diều hâu chẳng bay chung với nhau bao giờ. Và bởi vì chim nhìn được rất xa, tụi tôi có thể nhìn được mọi vật ở khoảng cách một phần tư dặm.
Tôi muốn bay lên cao vì không khí xung quanh ngộp quá. Trong nhóm, sải cánh của tôi nhỏ nhất. Khi lao xuống tấn công, tôi nhanh hơn các bạn rất nhiều. Nhưng khi phải đùa giỡn với từng làn gió thế này thì tôi chịu, oải lắm.
Tôi tách khỏi Marco, lượn vòng sang phải và nhìn về phía Tobias. Tôi cần giữ một khoảng cách để ý nghĩ của các bạn có thể truyền đến tai tôi.
Tobias nói.
Đang tận hưởng làn gió dễ chịu vừa đến, tôi bay vọt lên và ngoái nhìn xuống. À, thấy rồi.
… cửa hàng tạp hóa phải không?> tôi hỏi mà thấy bối rối quá. Nhìn từ trên cao, hầu như nhà nào trông cũng giống hình chữ nhật.
Tobias khuyên tôi.
Rachel trong lốt đại bàng đầu bạc lên tiếng. Nhỏ đang bay phía trên tôi và hướng về phía Tây.
Tobias đồng ý.
Tôi thấy có những đường máng dài cày trên mặt đường. Những đường máng dài này được sắp xếp thẳng thớm hướng về bờ tường của cửa hàng tạp hóa. Hơn chục công nhân đang cấp tốc dựng một bức tường bằng gỗ dán để che cái lỗ hổng kia.
Bất thình lình, tôi chợt nhận ra… Tôiđoán cả Marco cũng vậy.
Marco lên tiếng.
Tôi nói.
Giọng Tobias đầy vẻ tự hào.
Cassie nói.
Tobias nói giọng bí mật.
Tôi đập cánh thật dứt khoát và bay về phía cửa hàng đang mịt mù khói.
Tôi chỉ thấy thoáng qua gương mặt người đàn ông đang chỉ huy nhóm thợ. Trời ạ, không thể tin được những gì tôi vừa thấy!
tôi hỏi.
Tobias xác nhận.
Chapman là thầy hiệu phó ở trường tụi tôi, và là một quan lớn của bọn Mượn xác - một nhân vật rất quan trọng trong kế hoạch xâm lược Trái Đất của bọn Yeerk.
giọng Cassie đùa bỡn.
Rachel nói.
Có sáu, bảy người, cả nam lẫn nữ, ở trên mái của cửa hàng. Cái nhìn của họ sẽ khiến bạn liên tưởng đến nhân viên mật vụ của tổng thống.
Cassie nhận xét.
Marco hỏi tôi.
Mọi người cư xử cứ y như tôi là người lãnh đạo nhóm vậy. Thiệt tình tôi không tự cho mình là sếp của ai cả. Nhưng… cóđiều, khi bạn bè đối xử với ta như một ông sếp, ta sẽ bắt đầu cư xử như thể mình là sếp vậy, nghĩa là bắt đầu ra quyết định, ngay cả trong thời điểm ta chỉ đang mò mẫm đoán thôi.
Rachel hỏi.
CHỚP SÁNG!
Chiếu thẳng vào mặt tôi!
Giữa đậm đặc bóng tối, chỉ thấy loé sáng một đôi mắt.
Một cái mõm mở to để lộ hàm nanh dài, cong.
Đó là hình dạng của một con mèo cực lớn. Sư tử? Báo đen?
Trong một giây, nó nhảy xổ vào tôi, hàm mở rộng và rồi…
CHỚP SÁNG!
Chuchoa!> tôi hét lên.
Tobias hỏi.
giọng Rachel có vẻ hơi khó chịu.
Tôi vẫn đang bay trong lốt chim. Tôi vẫn thấy rõ phía dưới là cửa hàng tạp hóa.
Nhưng sao tôi thấy lúng túng quá. Đầu óc tôi không sao quay trở về thực tại được, nó vẫn như đang ở trong một khu rừng nào đó tôi chưa từng biết. Tôi vẫn đang thấy trước mặt mình là đôi mắt của một quái vật. Điều gì đã xảy ra với tôi vậy? Tôi điên rồi sao?
… à… có lẽ tụi mình nên quan sát kĩ thêm chăng?> tôi cố nói vài lời.
Rachel nói, vẫn với giọng nhiệt tình thường ngày.
bắt đầu thôilà máu tui liền đông cứng lại vậy ta?> Marco hỏi.
Rachel đáp lại.
Rachel hỏi. Tối nay?> giọng nhỏ nghe ỉu xìu hẳn.
Marco nói giọng châm biếm.
Marco à, tôi thầm nghĩ,Có thể sứ mạng này sẽ chẳng đi đến đâu, bởi người lãnh đạo không còn tỉnh táo nữa rồi.
Dĩ nhiên, tôi không nói ra điều đó. Đấy, khi bạn là sếp, bạn không được phép tỏ ra mất trí.