CHƯƠNG 23
8giờ 19 phút tối.
Tôi đã tính toán sai khoảng cách. Tôi rơi thẳng cánh và lộn nhào.
Tobias bật cười.
“Bồ hổng sao chứ?” Cassie hỏi tôi. Nhỏ chạy lại và đỡ tôi dậy. Tôi bắt đầu hoàn hình. Trọng lượng của tôi tăng lên khá nhanh.
“Cái gì…” tôi hỏi. Tôi suýt bị đau tim. Mình đã trở về ư? Lại ở phía sau khu nhà trọ. Ngay gần cửa hàng Safeway.
Đó là một ảo giác chăng?
Không, ảo giác đó đã kéo dài quá lâu. Còn đây là hiện thực. Tôi đang ở phía sau khu nhà trọ. Chuẩn bị biến hình và đi vào cửa hàng Safeway.
“Mấy giờ rồi?” tôi hỏi Ax.
8 giờ 19 phút. Dĩ nhiên là tôi biết giờ chứ. Vào lúc 8 giờ 19 phút, tôi đã cảm thấy kì lạ và bất an khi quyết định tiến vào cửa hàng tạp hoá. Nhưng tôi đã quyết định tiến vào. Và quyết định đó làm phát sinh mọi chuyện.Dòng xoáy thời gian. Tai hoạ trong khu rừng mưa nhiệt đới.
“Cassie? Bồ đã từng đến rừng Amazon chưa?”
“Sao cơ? Dĩ nhiên là chưa.”
Nó chưa xảy ra. Ít nhất là với Cassie. Nó vẫn đang là điều sắp sửa xảy ra. Trừ phi tôi thay đổi tuyến thời gian.
“Tụi mình có bắt đầu không nào?” Rachel sốt ruột.“Nhanh lên, Jake, tụi mình có bắt đầu không?”
Tôi nhăn mặt. Và rồi bật cười. Tôi sợ không khéo mình sẽ cười khúc khích không ngừng.“Rachel nè, có lẽ là… tụi mình nên rời khỏi đây thôi.”
Tôi kể cho Ax nghe tất cả mọi chuyện. Thoạt đầu, ảnh nghĩ chắc tôi có hơi man man. Nhưng khi tôi nhắc đếnDòng xoáy thời gian, thì ảnh hiểu ra.
ảnh nói khi chúng tôi cùng rảo bước vào rừng. Khu rừng quen thuộc. Khu rừng không có loài kiến giết người, cá piranha, báo đốm cũng chẳng có, cả rắn và những người thổ dân lăm lăm những ngọn giáo tẩm độc nữa.
“Phải, đúng là kì lạ.” Tôi nói. “Mìnhđã có những quyết định sai lầm làm rối tung mọi việc. Từ con chip điều khiển tàu Con Rệp đến việc làm cả bọn rơi vào bẫy. Bồ biết không, lúc đó tụi mình gay go lắm. Rồi bồ… ý mình là, phiên bản khác của bồ, hay, thôi dẹp đi, dùng từ gì cũng được, đã nghĩ rằng tụi mình cần tái tạoDòng xoáy thời gianđể hoá giải mọi chuyện.”
Ax gật đầu.…>
Tôi ngắt lời.“Lúcđó bồ không cho mình biết về cách khác đó.”
Ax nói.… nhưng có một lý thuyết…>
“Chắc phải có chứ.” Tôi nói.
… loại bỏ… một trong hai người thì mọi sự lại trở về như lúc ban đầu. Tôi nghĩ, Hoàng tử Jake ạ, lúc đó cậu đã chết.>
Tôi lạnh cả xương sống.
Ax mỉm cười. Đúng là nụ cười của người Andalite, mắt ảnh đang cười kìa, vì người Andalite không có miệng mà.
“Ở trường Andalite, bồ học những điều này hả?”
“Và bồ không tập trung nghe giảng chính bài học này?”
“Mình hiểu vì sao rồi. Mớ kiến thức về việc di chuyển thời gian này sẽ làm đầu bồ nổ tung lên mất.”
Ax hưởng ứng.… và cô gái…>
Tụi tôi tiếp tục đi sâu trong rừng.“Thời khắc đó kinh khủng lắm, Ax à. Mình đã phá hỏng mọi chuyện. Chỉ nhờ may mắn mà tụi mình sống sót thôi…”
Tôi gật đầu. Nhưng điều đó cũng chẳng làm tôi thấy khá hơn. Tôi lẩm bẩm.”
Tôi bật cười.“Đừng gọi mình là Hoàng tử.”
HẾT TẬP 11