← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

8giờ 00 tối.

Tôi vùng chạy. Nhưng một nhánh dây leo túa ra và quấn chặt vào chân trước của tôi. Tôi vấp té. Ngay lập tức, tôi vùng dậy, nhưng một sợi dây leo khác lại cuốn chặt lấy cổ tôi.

Những dây leo sống như người vậy.

Như một con rắn, nó xiết cổ tôi thật chặt. Tôi không thở được! Tôi quặn đau, nhưng cố hết sức vẫy vùng như một con báo trong thế tuyệt vọng.

Tôi chạy, nhưng… nó lại quấn lấy tôi. Con chip đeo trên cổ tôi đã biến mất.

Ax hét to.…>

Ax bỗng im bặt.

Cả chùm dây leo đã quấn quanh tôi. Xung quanh tôi giờ là bóng tối đen đặc. Như đang ở giữa một biển rắn độc. Bọn dây leo hung hãn tung hết các chiêu thức độc hiểm để xiết chặt tôi.

Tôi trông thấy bóng một con báo - hình như là Ax, không chắc nữa - con báo đang bị một sợi dây leo nhấc bổng lên. Bọn dây leo không chỉ nhắm vào cổ, mà cả vào đầu và thân con báo này.

Tôi muốn tiếp ứng, nhưng bọn rắn này đã lan tràn khắp mọi nơi. Chỉ cần tôi ngần ngừ trong một giây, chúng sẽ lại quấn chặt tôi ngay…

tôi nghe tiếng hét của Marco.

Giọng Cassie gào lên thất thanh:

Tôi gào lên tuyệt vọng.

Tobias gọi từ trên cao.

Một dây tua vươn dài tới xiết quanh chân tôi. Tôi nhảy vọt lên… Chỉ chậm một giây là tôi đã bị nó ôm dính.

Tôi chạy. Tôi đâu còn cách nào khác? Tôi chạy!

giọng Tobias nghe như đang khóc.

tôi khóc.

Dây tua có vẻ ít đi và yếu dần.

Rachel nói.

tôi thét lên.

… không cử động được…> Cassie rên lên vì đau đớn.

Tobias thét lên.

Tôi lảo đảo vì sốc và hoảng sợ. Đám dây tua không còn ở quanh tôi nữa. Nhưng khi vừa dừng lại, trong hơi thở hổn hển, tôi ngoảnh đầu lại và thấy nó.

Trông giống một cây cổ thụ đang di chuyển. Hay quái vật Medussa với cái đầu nhung nhúc rắn độc. Nó nổi rõ trên nền ánh sáng xanh xung quanh con tàu Lưỡi Rìu, càng lúc càng trỗi dậy cao hơn. Ôi, đám dây tua này chẳng khác gì những dây xích đầy hăm doạ! Trước mặt tôi là một mê cung chứa đầy rắn rết. Trong đám dây tua đó hiện ra một cái miệng to, dữ dằn.

Vào lúc đó, hình như sự dũng cảm của con báo đã biến đâu mất.

Một dây tua vươn dài ra và quất gọn một chú chim vừa bay vào tầm với của tên quái vật.

Visser Ba nói.… Nhưng không sao. Ta còn khối thời gian để tóm hắn…>

Hắn đã bắt được tất cả. Ngoại trừ tôi.

…>

Hắn đã bắt được tất cả. Visser Ba đã thắng. Chỉ còn tôi mà thôi. Tôi là hi vọng duy nhất của mọi người.

Hy vọng. Tôi cay đắng nghĩ. Tôi là một thủ lĩnh. Vậy mà tôi đã đưa các bạn của mình vào bẫy của Visser Ba. Jake à, đứng than trách nữa. Phải tìm cách đi!

Tên quái vật chậm rãi tiến thẳng vào rừng. Và kìa, xung quanh tôi nhan nhản bọn Hork-Bajir.

Đằng sau tôi nữa! Xung quanh tôi là lúc nhúc bọn Hork-Bajir. Còn tên Visser Ba thì đang lừng lững đến gần tôi.

Lúc đó…

VÙ! VÙ! VÙ!

Ngay cả đôi mắt báo của tôi cũng không kịp thấy đường bay của mũi giáo. Tôi chỉ thấy nó khi nó cắm phập vào lưng một tên Hork-Bajir.

VÙ! VÙ! VÙ!

Giáo phóng ra rào rào. Bọn Hork-Bajir ngã gục hàng loạt.

Polo xuất hiện. Ông ta nhìn tôi, và rồi phóng thẳng ngọn giáo về phía Lerdethak. Thẳng về Visser Ba.

Nhưng Visser quá nhanh. Một dây tua vung lên. Nó bắt lấy ngọn giáo và lạnh lùng ném ngược lại. Mũi giáo cắm phập xuống đất.

Không sao ngăn được Lerdethak. Đám dây tua làm thành bức tường bảo vệ hắn. Nơi duy nhất có thể bị thương là đầu, nhưng nó được che phủ bởi một rừng…

Gượm đã!

Không giống dây leo! Không giống dây tua! Jake ơi, nghĩ sai rồi. Cành cây. Giống cành cây!

Tôi chạy về phía bóng tối. Vừa chạy, tôi vừa hoàn hình. Tôi nghe tiếng giáo lao vun vút và tiếng bọn Hork-Bajir la hét. Nhưng Lerdethak chưa hề hấn gì.

Visser vẫn lừng lững tiến đến.

Tôi đã trở lại hình dạng người. Tôi chạy băng qua những hàng cây, chân tôi va đập, tứa máu. Nhưng tôi đã có kế hoạch rồi. Tôi chạy và bắt đầu biến hình. Người tôi đã thu nhỏ lại, nhưng tôi vẫn chạy. Dù cho đôi chân kiệt sức làm tôi có lúc ngã chúi người xuống, tôi dùng luôn cả hai tay mình để chạy.

Và khi đã biến thành khỉ… tôi quay lại.

Tên Lerdethak hiện ra trước mặt tôi. Đám dây tua vung vẩy giữa không trung.

Visser Ba gầm gừ.

Tôi nhảy lên.

Nhảy về phía sợi dây tua gần nhất.

Tôi nắm lấy nó và lấy đà bay đi.

Không loài sinh vật nào có thể bay xuyên qua đám dây tua lởm chởm đó. Nhưng với một con khỉ, đó đơn thuần chỉ là một đám dây leo và cành cây thôi.

Đu đưa! Bay! Chộp lấy!

Tất cả thực hiện với tốc độ kinh hoàng. Thật khó tin! Nhưng khỉ có thể làm được điều đó!

Tôi thộp lấy một dây tua rõ to. Nó cố bắn tôi lên cao để rồi cố đớp lấy tôi. Nhưng tôi giữ chặt nó lại. Và kìa, tôi đã thấy cái đầu của Lerdethak. Đã thấy cái miệng độc ác vừa nuốt chửng các bạn tôi.

Tôi quay người. Polo! Ông ta đang đứng, tay cầm giáo.

tôi thét to.

Trong một giây, Polo hiểu ra. Ông phóng thẳng ngọn giáo với tất cả sức mạnh.

Ngọn giáo bay vùn vụt.

Từ trên cao, đuôi tôi vẫn quấn chặt vào dây tua, tôi vươn dài và dùng cả hai tay chụp lấy ngọn giáo.

Bạn có biết một trong những lý do khiến con người có thể ném liệng là bởi vì họ từng có thời đu cây không? Đúng vậy đó. Cách điều khiển xương vai giúp khỉ nhảy từ cành này sang cành khác cũng là cách đã giúp con người biết phóng giáo.

Tôi phóng.

Trúng rồi! Ngọn giáo đâm sâu vào da thịt của Lerdethak, tống thẳng chất độc rừng già vào tên quái thú.

Nhưng đó cũng là lúc may mắn của tôi chấm dứt!

Một sợi dây tua đập mạnh vào tôi. Nó siết chặt quanh cổ tôi như ngọn roi da, và rồi…