← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Anh Jake gãi gãi tai rồi toét miệng cười một cách ngây ngô…

“Mình nghĩ Rachel là một anh hùng thực sự,” Cassie tuyên bố.

Marco đảo mắt nhìn Ax.“Xin cảm ơn ngài về lời tuyên dương ấy. Dĩ nhiên Rachel là một anh hùng. Nhỏ bao giờ cũng là một anh hùng. Rachel hổng thể nào ngưng làm anh hùng được. Nhưng nếu có ai đó chộp được cảnh biến hình của nhỏ trong một cuốn băng video thì sẽ ra sao đây?”

Câu ấy xua tan nụ cười trên mặt tôi.

Dù Marco làm tôi khó chịu bao nhiêu chăng nữa thì cậu ấy cũng nói đúng. Nếu như có ai đó ghi hình được… bọn Yeerk có mặt khắp mọi nơi mà. Nếu như chúng có bằng chứng là tôi đã biến thành một con cá sấu, chúng sẽ biết liền tôi là ai và như thế nào.

Bọn Yeerk vẫn tin rằng chúng tôi là một nhóm chiến binh Andalite. Nếu chúng phát hiện ra chúng tôi chỉ là lũ nhóc tì của giống người… thì chúng tôi sẽ bị quét sạch trong nháy mắt.

“Được rồi, Rachel à, dù sao bồ cũng rất là can đảm. Bồ cũng thiệt là hạnh phúc. Báo chí sẽ kể rằng bồ“rớt vô” vũng cá sấu là bởi vì bồ tìm cách để coi thằng nhóc. Mọi người đều tập trung vô câu chuyện kỳ lạ là thằng nhóc đó có thể cỡi trên lưng một con cá sấu. Thằng nhóc sẽ xuất hiện trên năm chương trình truyền hình khác nhau cho coi.”

“Tuyệt. Vậy là mình trở thành con bé ngu ngốc đã“rớt” vô vũng cá sấu, còn thằng nhóc thì là một thứ anh hùng vĩ đại.”

“Hãy vui mừng vì mọi việc đã diễn ra tốt đẹp như thế,” anh Jake nói.

Tôi định kể cho mọi người nghe cái cảm giác ớn muốn bịnh lúc tôi biến thành cá sấu. Nhưng rồi tôi quyết định không nói gì hết. Tôi chẳng muốn làm cho mọi người lo lắng thêm nữa…

Cassie giơ tay lên.“Tụi mình la lối Rachel như vậy đã chưa? Mình có công chuyện phải làm đây.”

Anh Jake bật cười.“Mìnhđâu có la lối. Mình đâu có phải là phụ huynh của ai…”

“Ba dạy chí phải ạ,” Marco chua vào.

Cả bọn phá lên cười một chập.

Anh Jake nói.“Nè, nhóm Chia Sẻ sắp mướn tên nhóc trong chương trìnhNgôi nhà Quyền lựclàm phát ngôn viên đó. Mình nghe anh Tom nói loáng thoáng vậy…”

“Thiệt hả?” Marco nhảy nhổm.“Hừ. Kỳ thiệt đó nghen. Mấy bồ biết đó, cái trò mà…”

Marco chợt ngưng nói và nhìn trừng trừng vô Cassie và tôi. Có thể vì Cassie và tôi đang đứng há hốc mồm ra đó.

“Mấy nhỏ đó làm sao vậy cà?” Marco hỏi anh Jake.

Anh Jake coi bộ bối rối.“Ơ, hai người làm sao vậy?”

“Jeremy Jason McCole sắp cổ động cho nhóm Chia Sẻ hả?” tôi hỏi, giọng run run.

“Jeremy Jason McCole?” Cassie lặp lại giọng kinh hoàng.

Anh Jake nhún vai.“Ừa, tệ thiệt đó, nhưng có gì ghê gớm lắm đâu? Chỉ là một tài tử nhóc con èo uột thôi mà. Ý mình muốn nói, hắn đâu có nổi đình đám như Michael Jordan…”

“… hay Brett Favre,” Marco thêm vô.

… hay Wayne Gretzky,> Tobias bổ sung.

Ax băn khoăn.

“… hay một nhân vật quan trọng nào khác kia chứ,” anh Jakekết luận.“Hắn chỉ là… ý mình muốn nói hắn chỉ là một con vịt.”

Tobias cười nhạo.

“Mình yêu cái kiểu tóc ấy,” Cassie phản ứng.

“Với lại hắn còn lùn hơn cả tui nữa,” Marco nói.

“Jeremy Jason McCole rất duyên dáng,” tôi nói.

“Còn hơn cả duyên dáng ấy chứ,” Cassie thêm. “Đó là anh chàng duyên dáng nhất trên hành tinh này.”

“Ảnh xuất hiện trên tất cả các tạp chí,” tôi nói. “Tuổi hồng, Tuổi Mười Bảy, Ngây thơ…”

“Tuần báo Hề, Nguyệt san Ngố, Thời báo Vịtnữa chứ” Marco bổ sung rồi nhìn anh Jake một cách đầy ý nghĩa.

Tôi bơ Marco đi. Thì tôi vẫn luôn làm như vậy mà. Thay vì đó, tôi làm cho anh Jake phải chú ý.“Anh Jake nè, anh hổng hiểu ra vấn đề hả? Tới phân nửa số con gái trường mình có hình Jeremy Jason McCole dán trong phòng ngủ hay trong tủ ngăn, hoặc cả hai nơi lận đó. Có khoảng hai mươi Website dành cho riêng ảnh. Nếu như ảnh cổ động cho nhóm Chia Sẻ, thì sẽ giống như…” tôi nhìn Cassieđể kiếm sự giúp đỡ.

“Giống như toàn bộ nữ tài tử trong bộ phimTuần phòng trên Vịnhcổ động cho cái gì đó vậy,” Cassie nhắc.

“Ừa. Giống như vậy đó.”

Nụ cười của anh Jake biến mất tiêu.“Cái thằng nhóc đó mà có ảnh hưởng đến vậy sao?”

“Thiệt không đó?” Marco hỏi theo.“Ngang mứcTuần phòng trên Vịnhí hả?”

“Nếu Jason McCole trở thành phát ngôn viên nhóm Chia Sẻ, thì bọn con gái sẽ lao vô đó như thiêu thân lao vô bóng đèn vậy đó,” tôi nói.

“Vậy thì nghiêm trọng rồi,” anh Jake tuyên bố.

“Ừa, nghiêm trọng đó. Tụi mình phải chặn hổng cho vụ này xảy ra mới được.”

Cassie lén liếc tôi một cái thiệt dài.“Dĩ nhiên… chúng ta có thể gặp Jeremy Jason để cứu ảnh…”

“Chúng ta phải làm phận sự của mình chứ,” tôi nói. “Ý mình là, thoạt nhiên, mình phải khám phá coi ảnh đã thành một tên Cho-mượn-xác hay chưa.”

“Và có thể tụi mình phải gặp ảnh để làm chuyện đó.”

“Tới gần ảnh.”

“Thiệt là gần.”

“Dứt khoát là thế.”

“Ừmm-hừmm.”

“Hai nhỏ này làm mình phát bịnh mất thôi,” anh Jake thốt lên.