CHƯƠNG 6
Chương trìnhNgôi nhà Quyền lựcngày nào cũng được phát lại vào lúc bảy giờ tối. Ngay sau bản tin. Tôi coi chương trình ấy cùng với hai nhỏ em gái Sara vàJordan. Sara còn quá con nít nên chẳng quan tâm gì đến các cậu con trai. NhưngJordanthì xém xém tuổi tôi.
“Em có nghĩ là Jeremy Jason McCole thực sự có duyên không?” tôi hỏi nó.
“Chấm theo thang điểm mười ha? Có thể được 1000 điểm đó.”
Tôi gật đầu.“Ừa. Anh ấy có duyên thiệt.”
“Còn duyên hơn cả anh Marco ấy chứ. Chị biết cái anh chàng bạn của anh Jake đó không?”
“Ừa, chị biết Marco mà,” tôi trả lời một cách thận trọng. Rồi hơi rùng mình.“Em thực tình nghĩ Marco có duyên lắm sao?”
“Là cái chắc.”
“Jordannè, em làm ơn vì chị và vì cả thế giới này mà đừng bao giờ nói cho Marco điều đó nghen.”
“Rồi, đảm bảo!”
“Nhưng em hổng cho rằng Marco có duyên hơn Jeremy Jason chứ hả?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Jeremy Jason nổi tiếng quá mà.”
“Ồ. Hay lắm, vậy chị hỏi em điều này nghen. Nếu như có một câu lạc bộ mà vô đó em có thể gặp gỡ Jeremy Ja…”
Jordannhảy chồm lên.“Câu lạc bộ nào vậy? Câu lạc bộ nào vậy?”
Vậy là câu hỏi của tôi đã được trả lời.
Tôi chẳng khùng chút nào khi lo lắng về những gì có thể xảy ra nếu Jeremy Jason McCole ủng hộ nhóm Chia Sẻ. Có chăng là tôi hổng lo lắng đúng mức thôi.
Nếu việc sử dụng Jeremy Jason có hiệu quả trong việc tuyển mộ đám con gái vô nhóm Chia Sẻ, thì kế đó bọn Yeerk sẽ làm gì nhỉ?
Bây giờ, sau khi đã biết những điều bí mật về một trong những ngôi sao của chương trìnhNgôi nhà Quyền lực, tôi theo dõi nó bằng một con mắt hoàn toàn mới. Liệu một con người như Jeremy Jason McCole thực sự có thể trở thành một kẻ Cho-mượn-xác hay không nhỉ?
Không khi nào. Và nếu như tôi cứu được ảnh khỏi bị bọn Yeerk bắt đi thì… thiệt là tuyệt vời.
Sau khi ăn tối và coiNgôi nhà Quyền lực, tôi lên phòng mình để thanh toán những bài tập đã bị trễ hạn. Tôi phải làm một bài luận dài ít nhất là năm trang. Tôi đã có được đủ ý để viết đầy bốn trang. Tôi bèn thay đổi các kiểu chữ, cỡ chữ và chiều rộng của lề để bốn trang của tôi có thể giãn thành năm trang. Thế rồi tôi bấm lệnh“in” và cầu cho thầy giáo đừng có đoán ra những việc mình vừa làm.
“Rachel? Mẹ ra cửa hàng mua sữa đây,” mẹ tôi từ dưới nhà la lên.“Con trông chừng nhà cửa nghen.”
Tôi đóng chương trình soạn thảo văn bản và nối mạng Internet. Tôi chạy ra mở cửa sổ vì đêm nay thiệt là ấm áp và Tobias đôi khi bay tới vào buổi chiều…
Rồi tôi bắt đầu kiếm các Website khác nhau dành cho Jeremy Jason.
“Biết địch biết ta…” tôi lầm bầm một mình, dù không thể nào thực sự nghĩ về Jeremy Jason như một kẻ thù địch được.
Tôi phải đợi lâu mới truy cập được trang chủ của Jeremy vì có quá nhiều tín hiệu bận. Cuối cùng thì màn hình của tôi cũng hiện lên đầy trang bức hình của ảnh.
“Thiệt là quá duyên dáng để trở thành một kẻ Cho-mượn-xác,” tôi nói vu vơ.
Tôi cuốn xuống dưới và thấy một nút dành cho tiểu sử Jeremy. Nó dài hai trang lận. Tôi in ra, rồi nhắp con chuột vô mục lịch ra mắt công chúng. Lịch hơi cũ. Tôi cuộn xuống.“Ua! Ua!”
Tôi ngưng lại và cuộn trở lùi.
Đây rồi. Ngày hai mươi bốn. Jeremy Jason đang thực hiện chương trìnhTrình diễn của Barry và Cindy Sue… thị trấn của chúng tôi sẽ là một trong những điểm dừng và Jeremy sẽ ở lại đây một tuần.
Còn hai ngày nữa! Anh ta sẽ có mặt ở đây! Ở đây!
Tôi vồ lấy chiếc máy điện thoại cầm tay, hối hả bấm số máy của Cassie.“Anh ta sắp tới đây!”
“Ai kia?”
“Jeremy Jason.Ảnh sẽ có mặt trong chương trìnhTrình diễn của Barry và Cindy Suekhi đoàn tới thị trấn!”
“Không khi nào!”
“Thiệt mà. Dứt khoát là thiệt đó.” Tôiđặt máy xuống và bắt đầu nhấp chuột vô Website khác để xác nhận cái tin trên.
Tôi cảm thấy như nghẹt thở. Tôi bị kích thích quá sức. Tôi biết là phát điên lên vì một tài tử tivi thì chẳng mấy hay ho, nhưng Jeremy Jason McCole là niềm say mê đầu tiên của tôi từ lúc mới lên mười lận.
Tôi hít một hơi thiệt sâu, thiệt dài.
Nhưng tôi không thể làm nổi việc ấy. Hơi thở của tôi ngắn. Nặng nề. Như thể cổ họng tôi đang bị bóp nghẹt vậy. Một cảm giác như có hàng ngàn cây kim nóng châm chích khắp da tôi.
Chẳng phải do Jeremy Jason đâu. Dứt khoát là có cái gì trật chìa đang diễn ra trong cơ thể tôi rồi. Tôi hổng thở được nữa!
Tôi hớp một ngụm không khí và bật người ra sau, rời khỏi cái computer.
Và chính lúc ấy tôi để ý thấy bàn tay mình.
Bàn tay mặt của tôi có màu xanh lục.
Một màu lục đậm lốm đốm của loài bò sát.