CHƯƠNG 20
“Ồkhông!” Cassie rên lên.
Nhưng nhỏ chỉ dám rên khe khẽ, vì Bart Jacobs vẫn ngồi gần hai đứa tôi. Ổng đang nói chuyện với mấy người phụ tá và đã sẵn sàng để ra sân khấu.
Barry vừa kể xong một câu chuyện hài. Khán giả cười ran. Cindy Sue bắt đầu giới thiệu nhà dạy thú. Bart Jacobs đứng dậy và vuốt thẳng quần áo. Một người phụ tá nhào tới đưa cho ổng một đầu dây dắt. Ở đầu kia là con lama.
Marco nói.…>
“…vàđây là Bart Jacobs!”
Vỗ tay.
Bart ra sân khấu, lôi theo Marco đằng sau. Những người phụ tá đã sắp các con thú khác thành hàng chỉnh tề.
Jeremy Jason đang đứng trong góc tối nói chuyện với ai đó một cách giận dữ.
Trong khi đó tôi đang rơi vô một thảm cảnh…
Ax đã không nói cho tôi biết rằnghereth illintlại khó chịu đến vậy. Nó bắt đầu bằng một cơn buồn ói mạnh mẽ khiến tôi gần như thổ bữa ăn trưa của mình ra. Nhưng kế đó cơn đau bụng hành hạ tôi còn khiếp hơn. Hoàn toàn mất phương hướng. Cơ thể tôi đang đẩy ADN của cá sấu ra. Nhưng con cá sấu bên trong tôi đâu chịu ra đi êm ả như vậy. Trước khi rời khỏi tôi nó quẫy kịch liệt. Tôi cảm thấy được trí óc lạnh lùng của con cá sấu sùng sục bên trong tâm trí của chính mình.
Tôi đang mất kiểm soát đối với chính cơ thể mình!
Chính xác là cùng một lúc, trong cùng một cơ thể, hai bộ óc hoàn toàn tách biệt cùng nhìn thế giới qua đôi mắt của tôi. Con cá sấu đang bứt rứt. Nó không quen với tình trạng này. Nó chẳng biết nó đang ở đâu.
Nhưng cá sấu là những cỗ máy giết chóc tàn bạo mà khôn lanh. Và con cá sấu cho qua liền cái sự thật: đây là một nơi cá sấu không bao giờ nên có mặt. Nó nắm ngay vô vấn đề quan trọng. Nó tập trung vô việc nó cần làm.
Và việc nó cần là ăn.
Con cá sấu tìm cách quất đuôi. Nhưng nó chẳng có đuôi. Vì vậy nó lắc cái… mông của tôi.
“Rachel! Bồ làm cái quái gì vậy?”
“Mình… Mình không…,” tôi loay hoay mãi mà chẳng nói được.
Thế rồi con cá sấu thấy tìm cách để bơi mãi thì quá mệt, nó bèn chuyển qua đuổi theo con mồi. Mà chân thì nó có đấy.
Và nó kéo lê tôi chạy trên sàn nhà, hai cánh tay vẫy vẫy y như một con ngốc và hai chân thì lết như một con khùng.
Tôi chạy thẳng tới chỗ Jeremy Jason McCole.
Thẳng tới ảnh, với hai hàm cá sấu to đùng đang há rộng sẵn sàng giết chóc tức thì!
Chỉ có điều hàm của tôi chưa phải là hàm cá sấu.
“Aaa!” Jeremy Jason hét lên khi tôi cắn vô vai ảnh.
Cassie giật tôi ra khỏi ảnh.“Nhỏ này quả là một fan tuyệt vời đó Jeremy Jason! Nhỏ yêu anh quá chừng luôn!”
“Gỡ cái con khùng này ra khỏi tôi mau!” Jeremy Jason la toáng lên.
Tôi lại tìm cách cắn Cassie.
Người phụ tá của Bart Jacobs dắt Marco ra khỏi sân khấu và một người khác xô một con rùa tổ chảng dưới ánh đèn.
Marco hí hửng.… Hê! Hê!>
Tôi cắn vô cổ Marco.
Hên là răng người nên chẳng ăn nhằm gì.
Cassie lôi tôi ra và rồi, kể cũng hơi quá trễ, tôi bắt đầu trở lại là Rachel. Nhưng những vấn đề của tôi chưa chấm dứt. Bởi lẽ, ngay khi trí óc người của tôi nổi lên trở lại, tôi liền cảm thấy trọng lượng của mình tăng lên. Tôi cảm thấy mình nặng một cách khó tin. Và cảm thấy áo mình căng ra, giãn ra trên lưng, kéo mạnh ở cổ và hai cánh tay.
Đột nhiên tôi trở thành thằng Gù ở Nhà thờ Đức Bà.
Một cái gì đó rất bự đang mọc lên trên lưng tôi. Và tôi có một cảm giác thực sự khó chịu…
Bây giờ thì tôi hiểu điều mà Ax đã nói tới. Tôi biết rằng ADN của cá sấu đang bị trục ra khỏi hệ thống của tôi. Chỉ có điều tôi không nhận thức được rằng trong quá trình ấy nó sẽ trở thành một cỗ máy giết chóc dài bảy mét như vậy.
Nhưng đáng buồn là đến thế vẫn chưa xong. Bạn biết đó, tất cả những chuyện này khiến tôi bực quá đi. Tôi sợ hãi. Tôi là một cái túi chứa đầy những cảm xúc thái quá.
Và tôi vẫn chưa rũ bỏ được sự dị ứng.