← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19

“Hê,” Jeremy Jason ngó tôi, cái nhìn xéo nổi tiếng của ảnh có vẻ nghi ngờ.“Tôi có gặp bạn ở đâu rồi thì phải?”

Tôi lắc đầu.“Không. Dứt khoát là không.”

“À, phải rồi. Bạn là cô gái đã rớt vô vũng cá sấu sau chú nhóc nọ. Bạn có mặt trên tivi bữa nay, đúng không?”

“Chưa hết đâu,” Cassie vội vàng nói.“Nhỏ còn bị nhà sụp xuống đầu nữa đó.”

Tôi ngó Cassie như muốn nói“Bồ đang làm cái quái gì vậy?” Làmnhư bị nhà đổ xuống đầu thì Jeremy Jason sẽ nghĩ về tôi tốt hơn í? Làm như vụ đó gây ấn tượng cho ảnh không bằng…

Cassie nhìn tôi một cách bất lực, bối rối, và nhỏ nhún vai.

Nhỏ tiếp tục nhìn trân trân Jeremy Jason với nụ cười hơi kỳ quặc. Dĩ nhiên là, nói cho ngay, có thể tôi cũng đang có một nụ cười hơi kỳ quặc vậy đó.

Jeremy Jason mỉm một nụ cười sáng bừng gương mặt. Rồi ảnh nói.“Nè, Cô Gái Tai Họa, cô và bạn cô có thể ra khỏi đây được không? Tôi cần phải hóa trang. Và tôi không muốn có khán giả trong lúc này đâu.”

Bà Tai nhìn tôi một cách hung hãn và hất đầu về phía cửa ra vào.

Bên ngoài hành lang chúng tôi thấy con lama. Nó đang đứng đó, ngâm ngợi chuyện riêng tư của nó.

“Cô Gái Tai Họa?” tôi nhắc lại.“Xin lỗi tôi nghe hổng rõ?”

“Ra khỏi đây?” Cassie nhắc lại.

Cả hai đứa nhìn con lama.

“Nếu mày đang đợi hóa trang, thì có thể quên đi được đấy,” tôi bảo con lama.“Màyđâu phải ngôi sao cỡ bự.”

Con lama nói.

“Yaaa!” Cassie và tôi hét lên.

Chắc bạn nghĩ là hai đứa tôi hẳn đã được chuẩn bị cho những chuyện kỳ lạ như chuyện con lama biết nói này, thế nhưng chúng tôi đã hoàn toàn bị bất ngờ.

“Marco?” tôi rítnhỏ.

“Bồ đang làm trò gì vậy?”

“Thế con lama thật đâu rồi?” Cassie hỏi nhỏ.

Cassie lại nhướng mày ngó tôi.

Tôi cố tình hổng ngó qua nhỏ.

Tôi biết nhỏ muốn tôi làm gì rồi.

“Thôiđược, mình sẽ nói cho cậu ấy biết,” Cassie nói. “Marco nè, Rachelđã hơi bốc khi bảo là nhỏ đã ổn rồi. Tốt hơn là bồ nên báo cho Jake biết.”

“Chưa.”

“Mình vẫn ổn chừng nào mình hổng bị kích động,” tôi cố chống đỡ.

Marco châm biếm.

Cassie cắn môi nghĩ ngợi.

“Đã quá trễ để bỏ tiết mục của Rachel. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tụi mình cũng không thể để cho thiên hạ trông thấy Rachel biến hình.”

“Thế này nha,” Cassie ngắt lời,“Điều quan trọng là lúc nào cũng phải có Rachel. Mấy bồ biết không? Mình thật sự sợ phải làm điều đó… nhưng Rachel à, mình nghĩ cần phải có một bản sao của bồ.”

Marco rúc lên.

“Con khuya nha,” tôi nói.

Marco bỗng liếc qua bên trái.

Hai người dạy thú vận đồ kaki hiện ra ở cuối hành lang.

Họ rón rén tiến tới.

Marco kiên nhẫn đợi cho họ chộp lấy mình, luồn một sợi thừng quanh cổ và rong đi.

Marco kêu trở lại.…>

Cassie chạm vào cánh tay tôi.

“Bồ làm gì vậy hả?” tôi hỏi.

“Đừng lo, mình chẳng bao giờ sử dụng hình dạng của bồ để làm chuyện tầm bậy đâu,” Cassie tuyên bố long trọng. Và tôi bắt đầu trở nên mơ màng và lơ lửng trong khi nhỏ thu nạp ADN của tôi.

“Chỉ sử dụng khi tình thế bắt buộc thôi đó,” tôi dặn Cassie và chợt rùng mình. Và thế rồi, tôi cảm thấy mặt mình bắt đầu dài ra…

“Rachel!”

“Mình bình tĩnh rồi. Mình bình tĩnh rồi.” Tôi trấn an Cassie.

Tôi hít một hơi thật sâu và cố xua đi cảm giác khó chịu về việc mình bị biến hình. Phản ứng dị ứng ngưng lại và mặt tôi trở lại bình thường.

“Hê! Em nhỏ! Cô Gái Bị Té! Tới đây nào!”

Bà cầm kẹp hồ sơ lao tới, túm tay tôi, kéo đi xuôi hành lang.

“Nghe tôi cho kỹ nhé. Em sẽ ra ở đoạn chót. Tôi sẽ cho em biết khi nào em phải ra. Em sẽ đi qua sân khấu, tới chỗ Barry. Ổng sẽ bắt tay em. Rồi Cindy Sue bắt tay em, trừ khi cổ đang càu nhàu. Rồi em ngồi xuống. Đừng có bận tâm đến mấy cái camera, chỉ cần nhìn Barry và Cindy Sue thôi. Barry và Cindy sẽ hỏi em về toàn bộ câu chuyện cá sấu ấy… Em sẽ kể cho họ nghe. Nếu như Barry ra dấu thế này, nghĩa là em phải nói lẹ hơn. Ra dấu thế này, nghĩa là phải kết thúc vì đã hết giờ. Nắm được chưa? Tốt. Chẳng có gì phải lo lắng hết.”

Bà ta đột ngột ngưng lại và ngó trân trân vô Cassie.“Cô bé này là ai?”

“Em là bạn của Cô Gái Bị Té,” Cassieđáp.

Bà cầm kẹp hồ sơ vẫn nhìn Cassie trân trân.

“Nhỏ là bạn của em,” tôi nói. “Cô biết đấy, nhỏ đến để hỗ trợ tinh thần cho em đó mà.”

“Ừa, vậy cũng được. Đi nào. Phòng đợi dành cho diễn viên không sử dụng được nữa. Tuần trước có một băng nhạc tới trình diễn và họ đã phá phách lung tung.”

Bà cầm kẹp hồ sơ vẫn tiếp tục giật tay tôi, làm tôi lại muốn nổi khùng. Có điều là tôi không được phép nổi khùng, hay rầu rĩ trong lúc này. Nói chung là không được lên cơn, nếu không lại gây ra phản ứng dị ứng mất.

Bà cầm kẹp hồ sơ ấn Cassie và tôi vô hai chiếc ghế đẩu cao cẳng. Chúng tôi ngồi trong một góc tối, trước mặt là bức tường gạch phủ đầy dây điện, dây cáp và các nút công tắc.

Nhà dạy thú Bart Jacobs cũng đang ngồi trên một cái ghế đẩu cao cẳng, vừa hút thuốc lá vừa nói chuyện với một trong số các tay phụ tá của mình.

Sắp hàng trước bức tường là nửa tá chuồng nhốt các con thú của Bart Jacobs. Một con sư tử non. Một con voi bé con. Một con trăn. Một con đại bàng chúa…

Từ trong góc tối, chúng tôi có thể nhìn thấy hết cảnh bài trí quen thuộc của màn trình diễnBarry và Cindy Sue.

Cảnh được dựng trông giống một phòng khách, với những chiếc ghế tựa trông rất tiện nghi đặt ở giữa. Đối diện với những chiếc ghế là các camera.

Phía ngoài khoảng sáng của sân khấu là các khán giả trong trường quay. Nhưng họ ngồi trong bóng tối, và ánh đèn sân khấu làm mắt tôi lóa chẳng thấy được họ.

Thế rồi, ông Barry hối hả chạy vụt qua chỗ chúng tôi.“Xin chào tất cả các bạn, hôm nay chúng ta sẽ có một màn trình diễn tuyệt vời. Tôi hy vọng tất cả các bạn thực sự phấn chấn! Phấn chấn! Phấn chấn! Phong độ! Hãy luôn giữ phong độ hào sảng! Hẹn gặp lại!”

Mười giây sau, Cindy Sue lướt qua trong một làn hương thơm phức, theo sau là một người đàn ông đang ráng sức chải tóc của Cindy trong lúc cô bước đi.

Cindy tặng tôi một nụ cười giả tạo và cho Bart Jacobs một cái nhìn ác cảm.

Ông dạy thú ngả người sát vào tôi, gỡ điếu thuốc khỏi miệng và nói,“Cindy không bao giờ tha thứ cho tôi vì một trong số các con vật nhỏ bé của tôi đã tè ra áo đầm của cổ.”

Tôi nghe thấy từ phía ngoài khoảng sáng tiếng vỗ tay rào rào của khán giả.

Tôi trông thấy ba tôi đứng ở rìa bên kia sân khấu, nói chuyện với bà cầm kẹp hồ sơ. Ba trông thấy tôi và nhá cho tôi một nụ cười với một cái nháy mắt.

Tôi không cảm thấy hồi hộp cũng như sợ hãi. Không xúc động - đó là cách duy nhất tôi có thể làm.

Tôi có thể làm được mà.

Barry và Cindy Sue đang tán chuyện trên sân khấu. Rồi Jeremy Jason ào qua như một cơn lốc. Trông ảnh có vẻ phát khùng. Tôi nghe ảnh lầm bầm với ai đó đầy vẻ sợ hãi.“Sao phòngđợi cho diễn viên lại đóng cửa? Các người không thể để tôi đứng vất vưởng thế này! Tôi là Jeremy Jason McCole!”

Dĩ nhiên có thể ảnh không còn là Jeremy Jason McCole thứ thiệt nữa. Có thể ảnh đã là một kẻ Cho-mượn-xác, tôi tự nhắc mình. Ngay lúc này, Jeremy Jason thứ thiệt đã bị nhốt trong một góc tâm trí của chính ảnh. Ảnh đang quan sát một cách bất lực trong khi tên Yeerk kiểm soát từng cử động, từng lời nói của anh.

Liệu anh chàng ngu ngốc, tham lam và phù phiếm kia đã bắt đầu nhận ra rằng mình bị vô tròng chưa? Rằng chẳng có gì tệ hơn là liên kết với một tên Yeerk?

Tên Yeerk là ông chủ. Con người làm vật chủ nô lệ. Chấm hết.

Và khi việc ký sinh là tự nguyện, thằng người nô lệ càng yếu hơn, càng ít khả năng kháng cự hơn…

Nghĩ về chuyện đó tôi muốn bệnh luôn. Jeremy Jason đã muốn như thế. Hắn đã tự mình chui vô tròng. Nhưng điều ấy vẫn làm tôi muốn bệnh…

Đợi đã… Hình như tôi bệnh thật rồi.

Ôi không, tôi thầm cầu khẩn. Không phải lúc này.

Tôi nhìn Cassie.“Cassie? Mình… có lẽ mình không kiềm chế được nữa rồi…”

“Bồ nói gì vậy? Nếu bồ cảm thấy sợ hãi hay sao đó, bồ chỉ việc kiềm chế lại thôi…”

Tôi lắc đầu.“Hổng phải vậy. Mình cảm thấy… kỳ quặc lắm. Người mình bị vặn như vỏ đỗ. Có cái gì đó đang xảy ra bên trong mình.”

“Biến hình dị ứng hả?”

“Có lẽ hổng phải vậy đâu. Mình nghĩ có thể vụ đó đang xảy ra.”

“Vụ gì mới được chứ?”

“Bồ biết mà.”

“Hereth illint? Lúc này á? Ở đây? Lúc này?”

Tôi gật đầu.“Ừa. Tại đây. Ngay bây giờ.”