CHƯƠNG 7
Tôi ưỡn ức và quẹo ào qua phía bên phải, cà cái bụng trên mấy ngọn cây.
tôi thầm nhủ.
thôi, mấy tay ngồi ở phía trước đều có súng hết đó.>
tôi nói
tỉnhnhư ruồiấy...> Liền sau đó, tôi chuyển kênh sang nói với hai tên Hork-Bajir
Tôi vọt bay lên cao, thật cao, phía trên các ngọn cây. Rachel đã có mặt ở đó, đang lượn vòng rất đỗi oai vệ bằng đôi cánh khổng lồ của mình.
Ở đằng trước, qua khoảng trống của các ngọn cây, tôi thấy hai chiếc xe tải đang rà tới rà lui, tung bụi mù mịt để tìm hai tên Hork-Bajir…
tôi hỏi Rachel.
Rachel nói.
Tụi tôi nhắm thẳng vô những chiếc xe tải mà lao tới, giống như hai trái hỏa tiễn tầm thấp vậy. Tụi tôi phải đánh trúng vô mục tiêu trong vòng 5 giây. Chỉ 5 giây thôi.
4 giây!
3giây!
Mục tiêu của tôi hiện rõ mồn một.
Một gã đàn ông trung niên. Hắn cũng giống như bất kỳ ai đó bình thường mỗi sáng đến làm ở một công sở…Nhưng tiếc thay, giờ đây, hắn không còn kiểm soát được chính mình nữa. Một con sên Yeerk đang ở trong đầu hắn và thúc hắn chĩa súng vô tụi tôi, chuẩn bị giết chết tôi và Rachel.
2 giây!
Gã người bị-mượn-xác kia đã nhắm súng vô tôi.Tayhắn đã đặt nơi cò súng…
1 giây!
Cái miệng đen ngòm của khẩu súng chĩa vô tôi. Nòng súng đôi giờ đây trông lớn một cách kỳ lạ.
Tôi giương vuốt ra.
Một phát súng nổ. Tôi nghe tiếng viên đạn đi sượt qua đầu tôi. Gió rít lên.
Trúng rồi, tôi vừa đánh trúng mục tiêu. Gã người bị-mượn-xác kia bật ngửa ra sau, ôm mặt và rú lên.
Bên kia, trong một tích tắc nào đó, Rachel cũng vừa hạ xong mục tiêu. Cùng thời điểm đó, hai tên Hork-Bajir đào tẩu bị lộ mặt trong đám rừng, ngay trước mũi những chiếc xe tải săn đuổi. Một tên Hork-Bajir nhảy vọt qua tránh được đầu xe tải và rơi xuống đất ở cách đó khá xa. Nhưng tên Hork-Bajir còn lại quá chậm.
Bang…
Chiếc xe tải húc vô tên Hork-Bajir thứ hai, khiến hắn bị hất tung lên và văng vô một bụi cây.
Bang... Bang...
Gã người bị-mượn-xác bị Rachel quật ngã hồi nãy đã lồm cồm ngồi dậy và bắn liên hồi tứ phía.
Tên Hork-Bajir thứ nhất sững lại, không chạy tiếp nữa. Tôi đã ở rất gần gã, đủ để nghe được tiếng gã thốt lên đầy tuyệt vọng.
"Kalashi! Kalashi!"
Tôi gần như thét lên với tên Hork-Bajir.
Cả hai chiếc xe tải đã thắng lại, bụi mù mịt. Từ trong xe ào ra một đám Mượn xác nữa, tên nào tên nấy đều dược vũ trang ghê hồn. Phía bên ngoài, ba chiếc mô-tô nữa cũng vừa trờ tới.
Đùng... Bang... Bang...
Tên Hork-Bajir thứ nhất đờ người ra, mặc cho một viên đạn bay sượt qua. Hắn nhìn tôi nói.
"Không,Kalashicủa tôi, vợ tôi!”
tôi nói.
Rachel lặp lại một lần nữa.
Ngạc nhiên quá chừng!
Đó là lần đầu tiên tụi tôi nghe thấy một Hork-Bajir nói.
Tôi sực tỉnh sau cơn sốc vì ngôn ngữ của gã Hork-Bajir.
Gã Hork-Bajir chạy.
Tôi chỉ gã đến chỗ con suối nằm khuất sau một đám cây lá dày đặc. Gã chạm vào nước với vẻ hơi ngạc nhiên rồi nhảy ào xuống, mất dạng.
vợkhông?>
vợ tôi!>Rachel xác nhận.