← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 9

Cuối cùng thì sự vụ được sắp đặt như sau:

Tôi sẽ tháp tùng Ax đến nói chuyện với gã Hork-Bajir, những người còn lại sẽ biến hình để đề phòng bất trắc và hỗ trợ cho chúng tôi.

Vấn đề còn khiến tụi tôi đắn đo là Ax và tôi sẽ nói những gì với gã Hork-Bajir đó.

Rủi đó là một cái bẫy thì cũng chỉ có trời mới biết được. Bọn Yeerk chỉ cần biết chúng tôi là ai mà thôi.

Đúng vậy đó.

Bọn Yeerk cứ bị một đám biến hình tấn công mà không biết đích thực là ai. Hiện giờ thì chúng đoán tụi tôi là một toán Andalite bị kẹt ở Trái Đất và đang tiến hành chiến tranh du kích chống lại chúng. Mà tụi tôi thì cũng mong bọn chúng nghĩ như vậy.

Nếu bọn chúng khám phá ra rằng cái nhóm biến hình đó thật ra chỉ là mấy đứa nhóc ở hành tinh này thì… Bang… rồi đời tụi tôi liền.

Cái hang mà tôi và Rachel chỉ cho gã Hork-Bajir đó tới ẩn nấp thật quá nhỏ bé so với kích cỡ của hắn. Miệng hang chỉ được che khuất bởi mấy cành lá sơ sài. Hang sâu khoảng 6 m, bề ngang khoảng 4,5 m.

Tôi đậu trên một cành cây gãy ở trước miệng hang.

Chờ cho các bạn đã biến hình xong và vào vị trí, tôi mới cất tiếng gọi.

Ax bước tới trước một bước, cố gắng ra vẻ dễ thương trong cái bộ dạng Andalite rấtngầucủa mình.

Kế đến, Ax ló đầu vào trong hang.

Im lặng.

“Hruthin!Andalite!"

Có tiếng loảng xoảng của các lưỡi dao bén ngót của gã Hork-Bajir trong hang.

Ax giật mình lùi ra, cái đuôi của ảnh cong lên trong tư thế chiến đấu.

tôi kêu lên.

Trong hang có vẻ im ắng. Ax cũng hạ dần cái đuôi của mình xuống.

Tim tôi đập thình thịch. Nếu theo bản năng của chim thì tôi đã bay mất tiêu rồi nhưng tôi làngười- và tôi phải ở lại đây.

Tôi nhìn lên. Rachel và Cassie đang ở trong lốt đại bàng và lốt cú.

Mặt trời đang lặn dần.

Khi bóng tối xuất hiện thì tầm nhìn của con cú thật đáng nể. Cả hai con chim đó đang ở bên trên, canh chừng cho tôi và Ax.

Tôi nói.

Rachel nói.

Tôi hít một vài hơi thật dài để trấn tĩnh.

Tôi hoặc Ax không thể nào chui vô hang được sau chuyện vừa rồi. Những lưỡi dao bẩm sinh của loài Hork-Bajir có thể làm đầu của tôi hoặc Ax lăng lông lốc trên cỏ như chơi.

Tôi nói chậm rãi.

Và rồi một sinh vật to lớn do dự bước ra, chớp chớp mắt trước ánh nắng đang tàn.

"Tên tôi không phải là Hork-Bajir mà là Jara Hamee." Hắn nói.

Jake nói với tôi

Tôi nhìn vào gương mặt to tròn màu vàng cam lẫn trắng vừa truyền ý nghĩ cho tôi. Một khuôn mặt với đôi mắt to và thông minh cùng với cặp răng nanh dài cả tấc. Jake đó. Jake đã biến hình thành một con cọp và lần ra từ sau một tảng đá. Nếu gã Hork-Bajir làm điều gì bậy, tức khắc sẽ nếm đòn của Jake ngay.

Ax giơ chân trước lên, làm dấu hiệu hòa bình, rồi hạ đuôi xuống nhưng tôi có thể nhận ra rằng Ax vẫn đang rất căng thẳng. Không khí giữa Ax và gã Hork-Bajir căng thẳng như dây đàn.

Ax nói.

"Anh làHruthin,người Andalite."

"Anh sẽ giết tôi?"

Ax nói.

"Hruthinluôn giết các Hork-Bajir." Gã mang tên Jara Hamee nói. "Và vì vậy các Hork-Bajir phải giết lại cácHruthin."

Marco nói khô khốc.

Tôi nhìn thấy Marco đang đứng dưới một tán cây phía bên trái.

Đó là một con dã nhân to lớn, lông lá. Một con dã nhân như vậy đủ sức hất tung một Hork-Bajir nếu có chuyện.

Ax nói với vẻ tự vệ.

Gã Hork-Bajir nhìn Ax. "Các anhdarkap, các anh đã thất bại."

Gã Hork-Bajir hơi giật lùi một chút và gầm gừ trong họng. Âm thanh đó tựa như một tiếng cười châm biếm. Nhưng ai mà biết được? Tôi chẳng biết người Hork-Bajir cười như thế nào, nếu như họ cũng biết cười.

Soạt!

Gã Hork-Bajir lấy tay trái vỗ ngực và nói. "Jara Hamee đã trốn thoát khỏi bọn Yeerk. Jara Hamee có cái đầu tự do của mình."

Ax hỏi, vẻ lạnh lùng.

Gã Hork-Bajir có vẻ bối rối, và rồi hắn làm một hành động mà tất cả bọn tôi đều giật mình.

Hành động của hắn rất nhanh, mà nếu là mắt người chắc sẽ không thể thấy kịp, nhưng với mắt diều hâu thì không khó…

Gã Hork-Bajir dùng một trong những lưỡi dao sắc lẻm của gã chém vào đầu mình.Chính xác là gã tự chém vào đầu bên phải của mình.

Tôi kêu lên, hoảng hốt.

…> Jake cũng kêu lên.

Một vết thương dài hơn một tấc, sâu trong đầu gã Hork-Bajir.

Kế đó gã dùng tay banh vết thương ra chochúng tôi coi.

Hành động của gã quả quyết đến độ tôi không nhìn thấy một sự đau đớn nào lộ ra trong mắt gã.

Máu - hay một thứ gì đó tương tựnhư thế óng ánh màu đỏ đậm và xanh lá cây đậm tràn ra.

Tôi, Ax và các bạn khác đều nhìn thấy phía bên trong vết thương sâu hoắm đó.

Marco thở dốc.

Jara Hamee đóng vết thương lại, giữ yên trong một vài giây.

Thật nhanh hổng thể ngờ, máu và vết thương tự động lành lại.

Một vết thẹo dài xuất hiện nơi vết thương.

Tim tôi suýt ngừng đập vì căng thẳng.

Tôi hỏi Ax, giọng run run.

Ax nói, giọng cũng run chẳng kém tôi.

Tôi nói vớiJara Hamee.

Mặt của gã - nếu nói đó là cái mặt - bây giờ có vẻ đau đớn.

Gã thở có vẻ khó khăn và toát một loại mồ hôi màu xanh lá cây.

"Cần chứ." Gã nói, giọng đứt quãng. "Jara Hamee rất hùng mạnh nhưng giờ đây Jara Hamee cần sự giúp đỡ."

Ax hỏi, giọng đã dịu xuống.

Gã Hork-Bajir nhìn Ax rồi quay sang nhìn tôi. "Con thú biết bay này đã nhìn thấykalashicủa tôi. Jara Hamee phải tìm ra vợ mình..."

Gã Hork-Bajir cố gắng nói tiếp nhưng không được. Như thể ai đó đã bóp nghẹt trái tim gã.

Tôi có thể cảm thấy tất cả các bạn của tôi đều bị chấn động, dù khoảng cách giữa chúng tôi khá xa nhau.

Tôi nói.

"Đúng, Jara Hamee yêu vợ mình." Gã Hork-Bajir nói. "Kalashivà Jara Hamee đều muốn được tự do."

Ax nghiêng một cuống mắt phụ qua phía tôi.

Từ trên cao, tiếng Cassie vọng xuống.