← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Sáng hôm sau là thứ Hai.

Đó là ngày Rachel nhận giải thưởng học sinh xuất sắc về máy tính của hãng Packard.

Chỉ có bốn đứa trong toàn trường được nhận giải thưởng này thôi.

Lễ trao giải thưởng được tổ chức trong khu nhà thể dục. Các vị phụ huynh của bốn học trò được giải tới dự đủ mặt hết, ai cũng kiêu hãnh vì con của mình cả. Mấy đứa nhỏ chạy lăng quăng cũng chẳng bị ai la mắng.

Tôi bị hụt phần đầu của buổi lễ.

Tôi rất thận trọng, bạn thấy đó. Tôi phải biến hình thành Tobias và chờ xem có gì bất thường không. Lúc đó, tôi mới dám bước đến trường.

Tôi cảm thấy sợ và căng thẳng quá, nên cứ lấp ló ngoài hội trường một lúc lâu.

Một bà cô nhíu mày nhìn tôi. Hình như bà đã gặp tôi ở đâu đó rồi nhưng không nhớ chính xác là ở đâu hết.

Tôi lẫn vào trong bóng mát. Những bức tường làm tôi buồn chán quá. Không giống chút nào khi tôi là chim và chung quanh mình là bầu trời. Tôi đứng và kiên nhẫn chờ buổi lễ diễn ra, quan sát bằng cặp mắt kém tinh tường của con người. Và tôi nghe đủ thứ âm thanh bát nháo nhưng thân quen chung quanh mình.

Rồi thì buổi lễ cũng chấm dứt, mọi người ùa ra sân. Lúc đó, tôi mới bước ra khỏi bóng râm.

Rachel đứng ở cuối hàng. Nhỏ đẹp ghê, luôn luôn như vậy đó. Nhỏ là Rachel mà.

Tôi thấy Cassie nháy mắt với Rachel khi nhỏ đi ngang qua. Nhỏ trợn mắt và cả hai cùng cười phá lên.

Rồi nhỏ đi ngang qua chỗ Marco đang ngồi. Hắn là một tay nói nhiều, bạn biết mà. Hắn lại diễu một câu gì đó làm Rachel bật cười, và lắc đầu.

Rồi Rachel đi thẳng về hướng tôi.

Tôi thấy ánh mắt của nhỏ lướt qua tôi, giật mình và rồi sững lại nhìn tôi.

Mắt nhỏ mở to.

“Chào Rachel.” Tôi nói với nhỏ, bằng giọng của con người.

HẾT TẬP 13