CHƯƠNG 26
Hôm sau là ngày Chủ nhật.
Mà ngày nào thì cũng vậy thôi, có quan hệ gì đến tôi đâu.
Rachel một mình ra cánh đồng tìm tôi, nhưng tôi tránh mặt nhỏ. Tôi giả lơ và cứ bay đi, mặc cho nhỏ kêu tên tôi như muốn khóc ở trong rừng.
“Tobias, bạn ở đâu? Tobias, có nghe mình gọi không?” Rachel gào khan cả giọng nhưng tôi nhất mực không trả lời.
Tôi biết mình bậy, nhưng tôi biết tại sao nhỏ đi tìm tôi rồi.
Nhỏ muốn an ủi tôi, rằng mọi chuyện rồi sẽ đổi thay. Nhỏ đến để hy vọng rằng sẽ không thấy tôi tuyệt vọng hay đại loại là cái gì đó giống vậy.
Rồi thế nào nhỏ cũng buồn và trách móc người Ellimist cùng với tôi.
Nhưng tôi đâu có muốn mình bị thương hại. Không cần Rachel xót thương thì tôi cũng gượng được mà, dù là gượng một mình thì cũng vậy thôi.
Nhưng nếu có ai đó tìm cách an ủi và tử tế với tôi, tôi sẽ không chịu nổi đâu.
Tôi sẽ tan nát cõi lòng.
Tôi là diều hâu, một con chim săn mồi.
Tôi không cần ai tội nghiệp tôi hết.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi bay đi bay lại trên các điểm lui tới quen thuộc của mình.
Tôi bay và nhìn những nơi ra vào của bọn Yeerk, nhìn chúng thay phiên nhau tới lui…
Tôi khỏe, tôi bình yên mà.
Cho đến khi mặt trời xuống, đêm đến, tôi thấy cáo, gấu, cú lặng lẽ vào cuộc săn đêm của chúng.
Lúc đó, tôi thấy mình sao mà cô đơn quá…
Ax đến.
Ax đi tìm tôi, nhưng tôi lại không muốn trò chuyện với ai hết. Nhưng Ax thì tôi không trốn được.
Tôi nói.
Ax hỏi.
Ax nhìn tôi, vẻ áy náy. Anh lưu lại ít phút rồi cáo lui.
Tôi biết mình bậy ghê lắm nhưng biết sao được. Tôi có lý do để buồn mà.
Tôi tự nói với mình.
Tôi hình dung ra hình ảnh cuộc đời làm người của mình.
Tôi thấy ánh đèn vàng buổi tối và những vật dụng trong phòng. Nào là tivi, bàn ghế. Nào là sách và tạp chí. Nào là trò chơi điện tử…
Và tôi thấy ba mẹ tôi. Ít nhất đó là cách tôi còn nhớ được đến hai người qua hình ảnh để lại. Ba mẹ đã mất khi tôi còn quá nhỏ nên tôi chỉ có thể biết hai người qua ảnh mà thôi. Đó là những thứ mà tôi đã từng có.
Nhưng bây giờ tôi sẽ không bao giờ được trở lại cảm giác ấy nữa.
Tôi chìm đắm trong nỗi nghẹn ngào lẫn tủi thân của mình. Có thể tôi hơi ủy mị quá chăng, nhưng cảm giác không còn được làm người nữa cứ làm lòng tôi tan nát.
Ngay khi tôi đang chìm đắm trong những suy nghĩ của mình thì một lần nữa, tự nhiên tôi lại chìm đắm trong không gian màu đỏ tía của người Ellimist. Tôi lại thấy tôi là người.
Dẫu sao đi nữa thì tôi cũng bị sốc với hình ảnh này. Lại một trò lường gạt của người Ellimist nữa chứ gì?
Tôi muốn ngừng suy nghĩ lại. Tôi muốn đi ngủ ngay. Khi ngủ tôi sẽ quên tất cả. Mọi thứ chết tiệt này sẽ trôi qua khi trời rạng sáng.
Tôi nhắm mắt lại, cố ngưng dòng suy nghĩ của mình, để mặc tâm trí mình cho bản năng đơn giản của con diều hâu chiếm lĩnh.
Tôi nhắm mắt lại, cố ngủ nhưng không được, nên lại mở mắt ra.
Rồi tôi thấy nơi tôi đứng, không phải là cành cây nữa. Tôi đang ở trong nhà, trong một cái phòng.
Khuya rồi nhưng tôi vẫn có thể thấy ánh dạ quang của những con số lấp lánh trên mặt đồng hồ. Tôi thấy một người đang nằm trên giường ngủ, quấn mền chặt quanh người. Cái đầu bù xù thò ra, tựa trên gối.
Tôi lạnh toát cả người.
Tôi biết căn phòng đó. Tôi biết cái giường đó và tôi biết người nằm đó là ai.
Tôi biết mình không mơ. Tiếng vỗ cánh của tôi làm người đang ngủ thức giấc.
Hắn ngồi dậy, chớp mắt, ngái ngủ.“Ơ… con chim…”
Tôi tự nhiên nói với hắn.
Tim tôi đập nhanh đến mức nó muốn nổ tung ra. Nhưng cùng lúc đó, tôi lại cảm thấy một sự bình tĩnh đến lạ thường. Tất cả những thứ này tôi đã thấy qua cả rồi.
Rồi tôi nhìn lên cuốn lịch.
Trên lịch ghi cái ngày oan nghiệt mà nhóm chúng tôi sẽ bước qua cái công trường bỏ hoang đó.
“Mơ? Mình đang mơ?” Hắn ngồi dậy, hẳn nhìn tôi, có vẻ bối rối.“Tôi có quen anh, phải không?”
Tôi nói.…>
“Sao anh lại biết tên tôi?” Hắn hỏi.
…>
Tôi đã nhìn thấy tôi, nhìn thấy quá khứ của mình nhưng tôi không biết mình nên nói gì. Hình như tôi đã từng mơ mình gặp một con chim như vậy rồi thì phải.
Tôi nói.…>
“Sao?” Hắn ngỡ ngàng hỏi.
Tôi chợt cười, buồn bã.
Làm sao tôi có thể nói với Tobias-quá-khứ đó là cậu ta nên làm gì. Làm sao tôi có thể nói trước được với cậu ta là không lâu sau đó, cậu ta sẽ bị kẹt trong hình dạng của một con diều hâu - hình dạng của tôi bây giờ?
Tôi biết sự thật - nhưng tôi cũng không thể trốn thoát nổi sự thật.
Tôi là Tobias nhưng không phải là Tobias-con-người nữa.
Tôi là một thứ gì đó khác lạ rồi.
Rồi tôi chợt nhớ đến lời nói của người Ellimist.“Rồi cậu sẽ bắt đầu lại. Cậu sẽ ở điểm mà thời gian quay lại từ đầu…”
Tôi gọi cái con người đang ngái ngủ kia.
“Tôi đi ngủ… ngủ? Hình như tôi đang ngủ mà tôi cũng đang mơ nữa…” Hắn ấp úng nói.
Tôi nói.
Người đang ngủ có tên Tobias kia nằm xuống…
Tôi đậu xuống gần cậu ta. Thật nhẹ nhàng với cái cách của tôi. Tôi đâu cần gì khác ngoài việc chạm vào cậu ta.
Mắt của Tobias-người khép lại.
Cậu ta tự nhiên lặng đi.
Đó là cách mà mỗi sinh vật khi bị lấy mẫu ADN đều như thế.
Tôi nhắm mắt lại và tập trung vào cậu ta. Tôi có thể cảm thấy sự chuyển động của một mẫu ADN mới đang truyền vào người tôi.
Khi tôi mở mắt trở lại, tôi thấy mình không còn ở trong căn phòng đó nữa mà đang đậu trên một cành cây.
Thật hay mơ đây, hay lại là một trò đùa độc ác của người Ellimist?
ĐỪNG QUÊN, TOBIAS.
Một giọng nói quen thuộc vọng đến tôi. Người Ellimist.
QUÁ HAI GIỜ, CẬU SẼ BỊ MẮC KẸT TRONG LỐT MÀ CẬU BIẾN HÌNH.
Tôi đâu có cần hỏi lại điều mà người Ellimist nói.
Tôi biết quá mà.
Tôi vừa lấy được mẫu ADN của chính tôi và tôi sẵn sàng để quá hai giờ để được kẹt trong hình hài của tôi mãi mãi. Để không bao giờ là diều hâu nữa.
TA CÓ GIỮ LỜI HỨA VỚI CẬU KHÔNG?
Tôi nghẹn ngào nói.
CÓ VUI KHÔNG, TOBIAS?