← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2

Trời sập tối khi chúng tôi ra xa khỏi thành phố, xa bờ bên kia rừng, tới một vùng thường được gọi là Đất Khô.

Đất Khô ở đây không có nghĩa là hoang mạc, với những cây xương rồng và những thứ khác đâu.

Khu vực này là một kiểu đất hoang mà cỏ dại và sự trống vắng dường như trải dài tới vô cùng. Lác đác đây đó có một vài cái cây, nhưng phần lớn vẫn chỉ toàn cỏ là cỏ, hoa dại, bụi rậm và những đống đá tảng đột ngột u lên như thể có bàn tay người khổng lồ từ xa xưa xếp lên vậy đó.

Cả ba người chúng tôi dồn hết vô băng ghế trước của chiếc xe tải nhẹ. Ba tôi không để cho tôi và Rachel ngồi ở thùng xe, vì sợ không an toàn. Đường tới vùng Đất Khô xa hun hút.

“Helen Khùng là ai vậy bác?” Rachel hỏi ba tôi cho có chuyện để nói.

“Đó là một bà già, cũng tới tám mươi tuổi rồi. Bà ấy sống trong một chiếc xe moóc ở phía sau sạp bán hàng lưu niệm của mình, và luôn tự kêu mình là Helen Khùng, riết rồi chết tên. Bác gặp bà ấy từ nhiều năm trước, khi có chuyện rắc rối với những bầy ngựa ở Đất Khô.” Ba tôi nói.

“Chuyện rắc rối với bọn ký sinh trùng đường ruột,” tôi giải thích.“Giun í mà.”

“Ai bị? Lũ ngựa hay bà Helen Khùng?” Rachel hỏi.

“Kia rồi,” ba tôi nói, làm tôi chẳng kịp kiếm ra câu nào để giỡn lại Rachel.

Ba tôi đánh xe tới một cái sạp có bán hàng lưu niệm bên trên có gắn một tấm bảng lớn kẻ hàng chữ HÀNG LƯU NIỆM MAY MẮN. Tấm bảng còn lớn hơn cả sạp hàng. Sạp đã đóng cửa và trông như đã đóng cửa từ nhiều năm rồi.

Phía sau sạp là một chiếc xe moóc hiệu Airstream, loại xe moóc hình viên đạn sơn màu bạc í mà. Nó  có một mái hiên ở đằng trước kết một dãy đèn Giáng sinh rực sáng. Mặc dù còn lâu lắm mới tới lễ Giáng sinh…

Helen Khùng bước ra khi bà trông thấy chúng tôi chạy xe tới. Tóc bà bạc và xõa xợi. Bà mặc áo blouse in bông đã phai màu, mang chiếc quần jeans vá víu và đôi bốt cao bồi.

“Ê,” Rachel thốt lên.“Cassie,đó là hình ảnh của bồ khi lên lão kìa…”

Tôi thục cùi chỏ vô sườn Rachel, và cả hai cười rân.

“Cassie nè, chắc ít bữa nữa bồ sẽ là người điều hành một tổ chức tình nguyện chuyên cứu gà con, cá voi xấu số hay gì gì đó cho coi,” Rachel nói, giọng có phần châm biếm.

“Côả ở đằng kia kìa. Đằng kia kìa,” Helen Khùng hét lên ngay khi chúng tôi bước ra khỏi xe.“Một con ngựa cái lang bự. Ả coi bộ tức cười lắm. Như thể ả ăn phải cỏ độc hay sao đó.”

“Cỏ độc?” Rachel hỏi tôi.

Tôi nhún vai.

“Chào Helen,” ba tôi bình tĩnh nói.“Chúng tôi sẽ đi coi liền. Bà có được khỏe không?”

“Những đồ yêu ngoài Trái Đất ấy vẫn làm tôi mất ngủ,” bà Helenđáp.

Tôi thấy Rachel cứng người lại.

Tôi nháy mắt với nhỏ, và thì thầm,“Lắm loại người ngoài Trái Đất thế.”

“Họ cứ gởi thông điệp qua răng tôi hoài à,” bà Helen nói. “Họ cứ bảo là họ sắp hạ cánh ngay tại đây. Nhưng đã bốn mươi năm rồi tôi chưa thấy một người Sao Hỏa nào. Thiệt là khó tin tưởng. Những con người rất, rất không đàng hoàng, khó lòng tin tưởng.”

“Ai kia?” ba tôi hỏi.

“Thì người Sao Hỏa ấy.” Helen Khùng bật cười, nghe nhã nhặn và khôn ngoan ra trò, chẳng điên khùng chút nào.

Không biết là bà Helen này thực sự khùng hay bả chỉ diễn trò thôi…

“Được rồi, chúng tôi sẽ đi coi con ngựa ấy,” ba tôi nói.

Rachel và tôi chiếu đèn vô bóng đêm.

Trên trời có trăng, nhưng chỉ là mảnh trăng lưỡi liềm hổng sáng cho lắm. Và chúng tôi mau chóng ra khỏi vùng sáng của chiếc xe moóc và bảng quảng cáo, dấn mình vô màn đêm mù mịt ở những miền xa thành thị.

Ánh đèn rọi vô những thân cây lúp xúp, những bụi rậm và tảng đá. Chỉ có tiếng rột roạt của đám cỏ cao khi chúng tôi bước qua.

Ba tôi và tôi căng mắt nhìn sâu vô đêm tối để kiếm con ngựa. Còn Rachel thì quay người lại nhìn về hướng xa lộ.

“Ê, có phải con ngựa mình kiếm đó không há?” Rachel hỏi.

“Đâu kia?”

“Kia kìa. Trênđường cái í. Gần bên cái trạm điện thoại.”

Ba tôi và tôi quay người lại nhìn. Một con ngựa lang đang lếch nhếch bước đi. Khật khà khật khưỡng như người say vậy đó…

Trong khi chúng tôi quan sát, con ngựa dường như bị thu hút về cái trạm điện thoại. Nó lấy mõm lôi cái ống nghe ra và cứ để lủng lẳng như vậy.

Và đó là lúc mọi việc trở nên kỳ lạ.

Con ngựa cúi thấp đầu xuống, giật một nhánh cỏ lên miệng, và có vẻ như đang bấm vô bảng số điện thoại…

“Cassie, hoặc là mình đã phát khùng, hoặc là con ngựa kia đang tìm cách kêu điện thoại, phải vậy không?” Rachel thốt lên.

Ba tôi nhún vai.“Con ngựa này chắc bị mất trí rồi. Nó không biết nó đang làm gì nữa. Nào, chúng ta tới tận nơi coi sao.”

Tôi tụt lại vài bước để đi ngang với Rachel.

“Con ngựa bấm máy điện thoại thiệt đó,” Rachel thì thào.

“Ừ, thoạt trông thì đúng là vậy,” tôi tán thành.

“Nóđặt mua bánh pizza?” Rachel gợi ý.

“Cỏ khô, cỏ linh lăng, thêm vô ít phó mát?”

Ba tôi đang tới gần con ngựa.

Nó nhìn thấy ông và do dự, nửa như muốn tiếp tục thực hiện cú điện thoại, nửa như muốn bỏ chạy. Thế rồi nó quyết định chạy. Có điều nó không đủ sức để chạy. Nó chỉ có thể lảo đảo đi vô bóng tối, vừa đi vừa té lên té xuống.

“Ê nè, cưng ơi,” ba tôi nói với cái giọng có ma lực trấn an các con thú của mình.“Cưng à, ta chỉ muốn giúp con thôi mà.”

Nhưng con ngựa chẳng thèm chú ý đến ba tôi. Nó cứ khật khưỡng, lảo đảo trượt đi, ráng hết sức nó. Tôi mất hút nó trong bóng đêm, nhưng rồi tôi nghe thấy một tiếng KHẬP.

Tôi bật chạy và mau lẹ tới chỗ ba tôi.

Ông đang quỳ gối bên con ngựa bị té.

Nó vẫn cố tìm cách đứng dậy, nhưng không dậy nổi.

“Nó làm sao vậy ba?” Tôi lo lắng hỏi ba tôi. Con ngựa túa hết mồ hôi. Hai con mắt nâu, to của nó chăm chăm nhìn chúng tôi.

“Hừ, có thể là nó bị rắn cắn,” ba tôi trả lời.“Con ráng làm cho nó bình tĩnh đi. Ba đi lấy mấy thứ trong xe hơi, rồi quay lại liền.”

“Rắn hả?” Rachel hỏi.

“Chắc vậy. Chỗ này đầy nhóc rắn,” tôiđáp. Tôi vỗ vỗ sườn con ngựa và nói với những lời êm ái.

“Cassie, hình như rắn là loài hoạt động ban ngày mà…phải hông?” Rachel hỏi tôi.

“Hổng phải lúc nào cũng vậy đâu.” Tôiđáp.

“Tuyệt. Như thế này thì hay hơn đi thương xá nhiều chớ. Rắn độc nè, ngựa kêu điện thoại nè…”

Đột nhiên tôi để ý thấy có cái gì đó trên đầu con ngựa.

“Coi kìa!” Tôi la lên.

Trời ạ, một con sên bự màu xám đang bò ra khỏi lỗ tai trái của con ngựa.

Nó nặng nề rớt xuống mặt đường đầy sỏi và cỏ dại. Và bắt đầu vặn vẹo bò đi.

Trước đây tôi đã từng trông thấy những con sên như thế. Cả tôi và Rachel đều đã thấy.

“Yeerk,” tôi thì thào. “Có một con sên Yeerk trong đầu con ngựa này.”

Con sên Yeerk bò vô bóng đêm.

Tôi liếc ra phía sau và thấy ba tôi vẫn đang lục lọi trong thùng dụng cụ y tế của ông trên xe hơi. Và đó là lúc một con ngựa đực giống màu sáng hiện ra.

Nó không thật to lớn, nhưng trông rất khỏe. Nó bình thản bước về phía chúng tôi, đầu ngẩng cao. Nó nhìn xuống con ngựa bị rắn cắn. Rồi nhìn con sên Yeerk đang bò.

Trong bóng tối khó lòng nhìn thật rõ, nhưng tôi nghĩ là tên Yeerk đang ráng ngóc lên phía con ngựa, như thể tìm cách nhảy lên mình nó. Lúc đó con ngựa giống quay người lại và bỏ chạy.

“Rachel?”

“Hả.”

“Tụi mình phải chuồn khỏi đây thôi.”

“Bồ nói gì vậy? Vì sao chứ?”

Tôi chẳng biết tại sao nữa, nhưng tôi có một linh cảm rất tệ.“Cứ nghe mình đi. Chạy! CHẠY!”

Tôi kéo tay Rachel và lôi nhỏ theo mình. Hai đứa vừa chạy được khoảng tám bước, thì…

CHÍ Í Í UUU! CHÍ Í Í UUU!

Một luồng sáng chói lóa!

Rực sáng và mạnh như một ánh đèn flash đánh thẳng vô mặt!

Luồng sáng từ trên cao.

Từ trên trời đánh xuống.

Những tảng đá vỡ tung. Mặt đất dường như cũng nổ tung!

Mặt tôi sập xuống đất trước khi tôi kịp biết là mình té.