CHƯƠNG 3
Tôi mở mắt.
Ngó xuống tôi là một người ngoài Trái Đất. Một khuôn mặt hình trái soan lợt lạt ma quái với đôi mắt to tướng. Trông giống như một đứa trẻ tay chân tong teo.
Trông giống như một người ngoài Trái Đất trong bộ phim xưaĐụng độ kiểu thứ ba.Chính xác là một trong những người đó.
Tôi chớp chớp mắt và nhìn lại lần nữa. Hóa ra đó là một tấm hình lớn bằng người thật cắt từ bìa cứng. Đứng liền sau lưng người ấy là nhân vật Data trong phimStar Trek: Thế hệ sau.
Tôi ngồi dậy.
Khắp xung quanh tôi là những cái giá chất đầy những mặt nạ Chiến tranh giữa các vì sao - tụi Wookiee và Darth Vader, những tên lính Hoàng gia, cùng với những đồ nhái dụng cụ của con tàu Star Trek với những đôi tai của Spock. Chỗ nào cũng có những tờ quảng cáo cho các phim viễn tưởng đủ loại. Nhưng nhiều nhất vẫn là những tờ quảng cáo, những cái ca, đồ gạt tàn, viết, áo thun, tất cả đều in logo hai màu đỏ trắng nổi bật dòng chữ“Vùng 91.”
“Cassie tỉnh rồi,” Rachel reo lên. Nhỏ đang cầm trong tay một cây gậy ngắn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” tôi hỏi Rachel.
“Haiđứa mình bị nốc ao, khi xảy ra cái vụ nổ hoàn toàn hổng giải thích nổi đó.” Nhỏ nhướn cong một bên mày và nhìn tôi một cách ý nghĩa.
Tôi hiểu.
Rachel như có ý nhắc tôi rằng hai đứa tôi phải coi như không thấy những gì đã thấy, không có con sên Yeerk chui ra khỏi lỗ tai của con ngựa nào hết. Cũng không có cái tia Nghiệt đó luôn.
Ba tôi nhào tới, theo sau là bà Helen Khùng. Bà quì xuống và bắt đầu sờ sờ mó mó đầu tôi.
“Ái!”
“Vết thương nông thôi. Thâm tím nhiều, ngờ là có bị chấn thương. Trên đường về nhà ba sẽ đưa con tới phòng cấp cứu của bệnh viện, để các bác sĩ kiểm tra.” Ba tôi lầm bầm nói.
Rachel chớp mắt.“Có thể có bác sĩ Carter ở đó. Noah Wyle đóng vai đó trong phimCấp cứu. Hừm.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ba?” Tôi hỏi ba tôi.
“À, cưng à…”
“Bọn người ngoài Trái Đất đó chứ gì nữa,” bà HelenKhùng ngắt lời.“Chúng rải những tảng đá nổ khắp nơi khắp chốn ở vùng này. BÙM! BÙM!”
Ba tôi đảo hai mắt.“Chúng tađang ở sát mép căn cứ Không lực. Máy bay phản lực bay qua đây suốt là gì. Ba ngờ rằng họ đã đánh rớt một trái bom, tên lửa hay gì gì đó. Con ngựa bị rắn cắn kia chắc đã chạm vô ngòi nổ của nó, và tiếng nổ đã làm con ngất xỉu.”
“Đúng là bọn người ngoài Trái Đất rồi!” bà Helen Khùng la lên. “Họ giữ những người ngoài Trái Đất trong Vùng Chín Mốt! Vì thế mà vùng ấy hoàn toàn được giữ bí mật. Vì thế mà Không lực không nói năng gì tới nó hết. Vùng Chín Mốt là một căn cứ bí mật trong đó chính quyền giữ những người ngoài Trái Đất đã bị bắt. Họ nhốt chúng trong những chiếc lồng để khai thác các bí mật về công nghệ. Các người tưởng máy computer tự nhiên mà có hả? Tất cả là từ người ngoài Trái Đất đó. Ở đây ta có một loại ca lưu niệm. Bình thường ta bán mười đồng chín mươi chín xu, nhưng cháu có thể lấy một cái về, vì cháu đã bị thương ở đây.”
Bà Helen vớ một chiếc ca ở trên giá, lau nó vô tay áo và đưa cho tôi.
Rachel giơ chiếc gậy lên.“Cháu lấy một khúc gỗ hồ đào,” nhỏ nói.
“Cháu cũng muốn có một chiếc ca hả?” bà Helen hỏi.
“Khôngạ, gỗ hồ đào tuyệt lắm. Nhưng cháu hổng thực sự tin tưởng bọn người ngoài Trái Đất đâu.”Rachel nói, vẻ mặt rất nghiêm trang.
Bà Helen chỉ mỉm cười.“Nhiều người tin đó, tiểu thư à. Cả những người rất thông minh nữa kìa. Những người sống trong Vùng Chín Mốt biết lắm đó. Chính quyền chẳng muốn cho ta nói ra sự thật. Họ canh chừng ta rất chặt chẽ. Họ nghe lén qua những con microchip mà họ gắn vô đầu ta. Ngay lúc này họ cũng đang nghe đấy! Một trong những chiếc trực thăng màu đen kia của họ đang nghe và chuyển những gì chúng ta nói về đại bản doanh của Trật tự Thế giới Mới ở Azores, nơi vốn là lục địa Atlantis đó, các người biết chứ.”
Tràng diễn văn ấy khiến tất cả chúng tôi nhất thời chẳng biết nói năng gì. Chúng tôi chỉ chống mắt lên mà ngó thôi.
Ba tôi cắt đứt câu chuyện.“Cassie à, con cảm thấy ổn chưa? Con nhìn có rõ không?”
“Ừm, có ạ,” tôiđáp.“Nhưng con ngựa ra sao rồi ba?”
Ba tôi lắc đầu, vẻ bí hiểm.“Lạ lắm. Chẳng còn vết tích nào của nó hết. Không một vết tích.”
“Ha.Đúng là bọn người Sao Hỏa rồi,” bà Helen Khùng tuyên bố.“Hoàn toàn là lỗi của bọn người ngoài Trái Đất trời đánh ấy.”
Rachel và tôi nhìn nhau. Cả hai đứa tôi cùng có chung một ý nghĩa:Thật là một thế giới kỳ quặc, trong đó có cái người có tên là Helen Khùng ít ra lại có phần có lý.