CHƯƠNG 6
Bọn tôi tập họp ở Dưỡng đường Thú hoang.
Tôi mau lẹ phát thuốc men cho“bịnh nhân” trong các chuồng. Tuần lễ này chúng tôi hơi rảnh rang. Một nửa số chuồng để trống, đó là chuyện hoàn toàn bất thường.
“Bồ sẵn sàng chưa?” Rachel hỏi.
“Chỉ còn phải coi lại chỗ băng của con Opossum này thôi. Tốt. Các mũi khâu giữ chắc. Cưng ngoan lắm,” tôi nói với con Opossum có bàn tay bị thương.“Được rồi. Bi giờ mình đã sẵn sàng.”
Tobias đang đậu trên xà nhà trong lốt diều hâu đuôi đỏ - lưng nâu, trán nâu vàng, đuôi màu nâu đỏ, và hai con mắt màu vàng kim dữ tợn.
Tobias nói với tôi.
Tôi tin lời Tobias. Diều hâu có một tầm nhìn thật kỳ diệu. Từ vị trí trên cây xà của nhà kho, Tobias có thể nhìn ra qua cửa hông đang mở. Nếu cậu ấy bảo ba tôi còn cách năm phút xe chạy, thì dứt khoát là như thế rồi.
“Mình biến hình thôi,” Rachel nói rồi cởi bỏ bộ đồ ngoài, gấp lại gọn gàng bỏ vô ba lô, trên người nhỏ là bộ đồ biến hình.
Tôi tập trung tâm trí để biến thành ó biển, một loại diều hâu thường ăn cá và những sinh vật sống dưới nước. Nó bay xa rất cừ.
Rachel thì biến thành một con đại bàng đầu bạc. Marco cũng biến thành ó biển y như tôi, giống y chang, vì hai đứa tôi thu nạp ADN của cùng một con chim mà.
Lần biến hình này hai cẳng chân của tôi biến đổi trước tiên. Chúng bắt đầu biến thành cặp chân chim mà chẳng bé lại gì hết. Năm ngón chân tan ra, từ chỗ ấy mọc ra những cái ngón dài. Ba chiếc chĩa đàng trước, một chiếc quay phía sau.
Một bàn chân diều hâu coi giống y chang bàn chân của loài Khủng long Bạo chúa hay một loài khủng long săn mồi tổ chảng nào đó. Hèn gì người ta cho rằng loài chim có nguồn gốc từ khủng long.
Chỉ cần nhìn bàn chân diều hâu bạn có thể biết liền đó là một vũ khí. Chúng không có thịt, cũng không có lông, cho nên máu của con mồi không bám lại được, nên không bị hôi thúi; chúng quắp vô rất lẹ, rất mạnh mẽ và khó lòng buông ra; và những chiếc vuốt ở đầu ngón chân được cấu tạo để không chỉ bám vô cành cây, hay bước đi, mà còn xoáy thẳng vô thịt con mồi nữa.
Biến đổi kế tiếp là da của tôi. Nó lợt ra thành màu xam xám. Và suốt dọc hai cánh tay tôi hiện lên những mẫu hình họa. Những mẫu họa của lông vũ, giống như những cái cây nhỏ xíu bị ép phẳng lì vậy đó. Những hệ thống mao mạch nổi lên trên cứ như là những viên ngói trên mái nhà í.
Thế rồi, lăn tăn khắp cơ thể tôi, những mẫu vẽ kia trở thành hình ba chiều. Chúng dường như phồng lên và trở thành những chiếc lông vũ hẳn hòi.
Tôi cảm thấy ngứa quá chừng. Tôi ráng gượng không gãi, vì những ngón tay của tôi đã không còn là ngón tay nữa. Những chiếc xương ngón tay đã bắt đầu dài ra. Cùng lúc ấy những lóng xương cánh tay của tôi vặn vẹo và co rút, trở nên nhẹ hơn, rỗng và đầy không khí.
Những lóng xương kêu ken két khi biến đổi. Rồi cuối cùng, tôi bắt đầu co rút. Mặt đất bắt đầu chạy vùn vụt lên phía tôi. Mặc dầu đã trải qua nhiều lần biến hình, tôi vẫn không sao rũ bỏ được cảm giác mình đang rớt, rớt hoài mà chẳng bao giờ thực sự chạm đất.
Đôi bốt cao su của tôi vốn chỉ cao tới nửa bắp chân, nhưng bây giờ, khi tôi co rút lại, thì chúng lớn lên khủng khiếp. Và tôi vẫn tiếp tục co rút.
Cùng lúc ấy lục phủ ngũ tạng của tôi bắt đầu thay đổi và sắp xếp lại. Bộ ruột dài cuộn đi cuộn lại của con người trở thành đường tiêu hóa thật ngắn của loài chim. Trái tim nặng nề chập chạm của con người trở thành trái tim đập dồn dập của loài ó biển. Gan, thận, phổi… chẳng thứ gì còn như cũ.
Có mấy con thú trong chuồng đang nhìn chúng tôi với ánh mắt vô cùng mãnh liệt. Một con chồn bị thương dường như lặng người đi vì chứng kiến chúng tôi biến từ những con người khổng lồ đầy đe dọa thành những con chim bé bỏng thơm ngon. Nó quan sát chúng tôi với đôi mắt lóe lên, đói khát.
Tobias nói.
Marco hưởng ứng.
Tôi dang hai cánh tay, giờ là hai cánh chim.
Tôi nhìn Rachel. Đôi mắt người của nhỏ vừa mới đổi màu. Nhỏ ngó lại tôi trừng trừng với ánh mắt mãnh liệt của loài chim đại bàng.
tôi nói rồi đập cánh thật mạnh. Đập nữa. Đập nữa. Tôi thu vuốt lại và đập thêm nhiều cái.
Tôi bay lên khỏi sàn nhà kho. Đó là cả một cuộc vật lộn. Bọn tôi đang ở bên trong nhà kho, trong một không gian khép kín, không hề có một luồng gió nào.
Tôi đập cánh và bay lên gác xép để đậu bên cạnh Tobias. Rachel cũng tới nghỉ ngơi ngay trước mặt hai đứa. Nhỏ bự gần gấp hai tụi tôi, với đôi cánh trải dài tới gần hai mét và một cái đầu cùng với một cái đuôi màu trắng toát.
Qua căn gác chứa rơm để ngỏ, tôi nhìn ra ngoài bằng cặp mắt của loài ó biển. So với chúng thì mắt người thật là tệ. Tôi thấy chiếc xe tải của ba tôi chạy xuống con đường dẫn về trang trại nhà tôi. Tôi nhìn xuyên qua lớp kiếng đằng trước, thấy rõ mặt ba. Tôi thấy từng sợi tóc trên đầu ông. Nếu lúc ấy có một con ruồi đậu trên mũi ông, tôi có khả năng nhìn rõ cả những sợi râu của nó luôn.
Ba tôi còn cách nhà kho chừng hai trăm mét.
Tôi nhìn qua mảnh trời hình chữ nhật màu xanh lam và trắng rồi dang cánh, tung mình ra phía trước, lao ra qua cửa sổ, bắt kịp một làn gió, và vút lên tầng mây.