← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 5

Bữa sau tôi mặc bộ đồ mới tới trường. Tôi cặp kè với Rachel trước tiết học đầu và hai đứa cùng đi vô lớp. Đi dọc hành lang chính.

“Trông bồ xịn thiệt đó!” Rachel nói.

“Chào Rachel,” một cậu chàng tên Charles mỉm cười bối rối.“Ồ, chào, ừm… Carla.”

“Thấy chưa? Charles mỉm cười với cậu đó.” Rachel hớn hở bảo tôi.

“Hắn kêu mình làCarla.” Tôi ngỡ ngàng đáp.

“Thế trước đây hắn có bao giờ bắt chuyện với bồ không nào?” Rachel hỏi.

“Mình nghĩ là không.”

“Thấy chưa? Tiến bộ rõ.”

Marco ưa chọc Rachel bằng cách kêu nhỏ là Xena - Công chúa Chiến binh. Và lúc đi bên nhỏ tôi nghĩ mình là Gabrielle, người bạn tâm giao của Công chúa. Bọn con trai nhìn thấy trước tiên là Rachel, thứ hai, thứ ba cũng là Rachel. Thứ tư mới tới tôi.

Tôi cũng chẳng lấy đó làm buồn. Vẻ ngoài và quần áo chẳng có gram nào đối với tôi. Và những người mà tôi quan tâm cũng là những ai bỏ qua các thứ đó.

“Hê, Rachel. Bồ ra sao rồi?” Một cậu tên Jawan mỉm cười rụt rè.

“Phẻ,” Rachelđáp lạnh tanh.“Cassie, bồ đã gặp Jawan chưa?”

Tôi nhún vai.“Chào Jawan.”

“Hê, Kendra,” hắn nói.“Gặp bạn ở giờ Anh văn nghen Rachel.”

“Kendra?”Tôi hỏi Rachel.

“Hắn nhìn bồ chằm chặp à,” Rachel nói. “Nếu như hắn hổng có tài nhớ tên người thì đã sao chớ?”

“Nhưng hắn nhớ tên bồ khá tốt đó thôi,” tôi chỉ ra. Thế rồi tôi nhận ra một cậu tên Joe. Joe là bạn với tôi khi hai đứa cùng học cỡi ngựa với nhau. Có thể cậu ấy nhớ tên tôi.

“Hê Cassie. Uua! Uua! Bồ khác xưa quá chừng luôn.” Joe bước trở lại và nhìn tôi trân trân.

“Bộ đồ mới hả?” Rachel gợi ý.

Joe lắc đầu.“Không, hổng phải cái đó. Ồ tớ biết là gì rồi!” Cậu ta búng tay.“Coi bộ bồ lên ký! Bồ muốn tăng ký thiệt hả?”

Rachel giơ một bàn tay thon thả đẩy Joe ra bên cạnh với vẻ coi thường.

“Điều ấy chẳng chứng tỏ gì hết,” nhỏ nói.

“Ờ hờ. Hắn nói là trông mình mập ra.”

“Đôi lúc bọn con trai ngu thí mồ.”

“Jakeđâu có ngu,” tôi phản đối.

Rachel đảo hai mắt.“Anh Jake chỉ là ngoại lệ mà thôi,” nhỏ cãi.“Màảnh đây nè.”

Jake đang đi xuôi hành lang, vừa giỡn vừa chuyện trò với mấy đứa bạn quen. Một phần những việc bọn tôi phải làm là duy trì một đời sống càng bình thường càng tốt.

“Chào Cassie,” Jake nói và tách ra khỏi đám bạn trai.“Hê Rachel.”

Rachel đứng lui lại, giơ tay về phía tôi y như một nhà thiết kế thời trang giới thiệu siêu người mẫu mới nhất của mình.“Sao?”

“Sao cái vụ gì chớ?” Jake ngây người hỏi.

“Về bộ đồ đó! Bộ đồ!” Rachel gào toáng lên vì thất vọng.“Cassie-đồ mới-vừa in và không hề có vết dơ của mấy con thú đó nha. Trông nhỏ chẳng kỳ diệu sao?”

Jake mỉm nụ cười từ tốn của riêng cậu ấy.“Dĩ nhiên là trông Cassie tuyệt vời rồi.Lúc nàocũng tuyệt vời hết. Chúc vui vẻ ở Đất Khô chiều nay. Bảo trọng nha.”

Jake nói rồi bước đi tiếp, để tôi ở lại trong một tâm trạng ấm áp dễ chịu.

Rachel ngó tôi trân trân.“Vậy đó, ảnh cũng là một thằng ngốc không hơn không kém.”

Hai đứa tôi vô tiết học thứ nhất. Lớp học đông đúc và nghẹt thở. Các cửa sổ toàn trông ra bức tường gạch vô hồn của nhà tập thể dục.

Tôi tới ngồi vô chỗ của mình và ráng tự nhắc mình nhớ lại những gì được coi như đã học đêm trước. Mình đã làm bài tập chưa nhỉ? Ồ đã làm rồi. Mình để ở…

“Không! Không! Không thể nào là thật được!”

Marco vừa la vừa nhảy qua một hàng ghế và chun vô một chỗ trống kế bên tôi. Cậu ta ngó tôi chằm chằm, mắt mở to đầy vẻ kinh ngạc. Hơi kinh ngạc quá mức.

“Cáiảo ảnh quyến rũ này là ai đây ta? Whitney Houston chăng? Không, sự hoàn hảo tuyệt đối kia hổng thể nào có được ở một con người. Bồ là một tiên nữ giáng trần! Ý mình là, người ta thường nói quần áo làm nên con người, nhưng bộ đồ này đã biến bồ thành một tiên nữ.”

Tôi lôi cuốn vở bài tập ở nhà ra, đặt trên bàn.“Bồ nói xong chưa?” Tôi hỏi Marco.

Cậu ta nghĩ một chút rồi gật đầu.“Rồi. Hơi đủ rồi đó.”

“Rachel trả công bồ cái gì vậy?”

Marco toét miệng cười.“Hai tờ. Đôi khi lũ con gái ngốc tệ. Chỉ cần một tờ là tui làm cho rồi.”