CHƯƠNG 10
Bọn tôi bay vèo qua những ô vuông giấy dầu trơn như mỡ.
Sáu cọng chân của tôi guồng một cách điên khùng, hai cọng râu vẫy một cách rồ dại, toàn bộ bản năng gián của tôi la hét,Chạy! Chạy! Chạạạạy!
Vậy là bọn tôi chạy, mà cũng chẳng biết là phải chạy đi đâu hết.
Marco hét.
Rachel la.
Tôi thét.
…ừm…> tôi ráng nghĩ coi một con gián làm thế nào biết được sự khác biệt giữa ánh sáng mặt trời với ánh sáng đèn trong nhà. Dĩ nhiên rồi! Ánh sáng làm loài gián giật mình và sợ hãi. Ánh sáng càng mạnh, nó càng sợ.
tôi hét lên.
Những rung động. Rất nhiều rung động. Lớn, nặng nề, như động đất vậy đó.
Qua các giác quan lờ mờ, cận thị, và bị rạn vỡ, tôi thấy hay ít ra là cảm thấy những vật to đùng từ trên trời rớt xuống. Giống như có ai ném những chiếc xe tải xuống khắp xung quanh tôi vậy.
Những bước chân! Những chiếc giày cỡ bự bằng loại xe moóc đôi!
XẦM! XẦM! XẦM!
Marco hét lên.
XẦM! Một chiếc giày quái vật từ trên trời lao xuống, đâm sầm xuống sàn nhà ngay trước mặt tôi có hơn hai centimet. Nhưng bộ óc của loài gián đã phản ứng rất kịp thời. Óc gián biết làm sao để khỏi bị xéo lên.
tôi nói.
XẦM! Cái thân gián của tôi bật sang một bên, vừa kịp tránh mép một gót giày, chỉ chậm một tích tắc là nó đã chà tôi bẹp dí.
Rachel hô lên.
Tôi chỉ lờ mờ nhận ra hình thù con gián Rachel phía trước mặt mình. Marco thì ở liền bên cạnh tôi. Cả ba con gián hãi hùng như ma đuổi bay về phía ánh sáng rực rỡ.
Đột nhiên có một cái gờ. Khá cao đối với tôi, tuy rằng có thể nó chỉ cao thậm chí chưa tới ba centimet. Tôi nhận ra nó là cái ngưỡng cửa, và tôi biết rõ một điều: tôi thực sự muốn ra khỏi tòa nhà.
Tôi kêu lớn.
Cậu ấy hỏi.
Marco nói.
Rachel góp lời.
Lẽ ra cái giọng Tobias khi nói hai tiếng“quân xa”đã làm tôi đề phòng. Nhưng tôi chỉ mải lo sát lại với Marco và Rachel để cho Tobias bứng cả lũ đi thôi.
Bây giờ chúng tôi đang ở trên nền bê tông, và di chuyển chậm hơn. Với một con bọ, nền bê tông chẳng có vẻ trơn láng gì hết. Chúng tôi như đang chạy qua một cái bãi vô tận lổn nhổn những tảng đá nhỏ. Bê tông hơi lóa mắt. Ít ra với cảm quan của con gián trong tôi thì trông nó như vậy đó.
Và một điều nữa là, bê tông dưới trời nắng nóng rất dữ!
Marco rền rĩ.
tôi nói.
Marco la lớn.
Đột nhiên một cái bóng lao xuống. Tôi phải gồng mình chống lại sự kích động dẫn tới hoảng loạn có thể xô mình chạy về một hướng hoàn toàn khác.
Những bàn chân sần sùi và to đùng bập xuống với tốc độ kinh dị. Những chiếc vuốt cào trên nền bê tông. Một bộ vuốt sục xuống dưới mình tôi và nhấc tôi lên cao, lên cao, lên cao mãi.
Marco hét lên.
Không còn nóng nữa. Không còn bê tông. Tôi đã ở trên không, gió đang ù ù thổi.
Tôi đang rớt! Tobias đã lỡ để lòng bộ vuốt đang quắp tôi và thế là tôi rớt, rớt, quay mòng mòng trong không trung.
Rớt từ độ cao bao nhiêu thì tôi chẳng nói được. Cái thân gián của tôi không nhìn xa quá mươi centimet. Nhưng có vẻ như tôi rớt xuống rất lâu.
Rớt…
Tobias hét lên.
Rớt…
Rachel lắp lại.
Marco hỏi.
BỤP!
Tôi chạm mặt đất. Đất bẩn tung tóe mù mịt xung quanh tôi khi tôi đâm sầm vô nó.
Nhưng hổng thấy đau.
Tôi nằm ngửa tênh hênh. Các chân của tôi đạp loạn xạ trong không trung.Tôi tự hỏi. Lúc đó tôi nghe thấy có tiếng sấm kinh hồn vang dậy cả mặt đất.
Tobias hét lên.
Giọng Tobias đầy vẻ bất an.
Tôi hỏi.
Rồi tôi nhận ra rằng điều mà mình đang nghe thấy và cảm thấy không phải là tiếng sấm nổ.