← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

assie! Chạy lẹ đi!> Tobias hét lên trong khi lao xuống tôi với một tốc độ kinh hoàng.

Tôi guồng tất cả các chân gián của mình y như một con gián bị kẹt trong chậu nước. Nhưng tôi chỉ quờ quạng không khí mà thôi. Và cơn sấm bây giờ đã trở thành cái gì đó còn hơn cả sấm nữa. Giống như một vụ nổ liên tục không ngừng nghỉ.

B B B B R R R R B B B R R R R M M M!

BBBBRRRRRBBBBMMMMM!

Những cái cánh! Đợi cái coi! Loài gián có cánh kia mà. Tất cả việc tôi phải làm là…

Trễ quá rồi!

Có cái gì đó che lấp cả mặt trời. Tôi cảm thấy tấm thân gián nhỏ bé của mình bị ép xuống đất. Dường như sẽ mãi mãi như vậy. Sức ép thiệt hổng tin nổi! Tuy nhiên…

Đột ngột tôi rời khỏi mặt đất. Nhưng hổng được tự do. Tôi bị dính cứng. Dính cứng vô bánh xích của một chiếc xe tăng, và từ từ di chuyển vòng quanh trong lúc dây xích chạy về phía đầu xe.

Tôi lại đạp chân như điên, nhưng bây giờ hai chân tôi không cục cựa được nữa. Tôi bị dính lưng vô một cái cối xay guồng dơ dáy. Tôi sẽ chẳng thể nào sống sót qua một vòng quay khác của chiếc bánh xích đâu.

Tôi thử đập cánh bên trái. Hổng ngon. Nó nát bấy rồi.

Tôi thử đập cánh bên phải. Được!

Tôi lật được người lên, đứng trên bốn cái chân lành lặn, quay ngoắt sang trái và chạy như một con khùng về phía mép bánh xích. VUÙÙÙ! Tôi rớt! Tôi chạm đất và chạy. Tôi chạy, chạy và chạy mà thậm chí hổng nghĩ tới chuyện ngừng lại.

Tobias nhấc tôi lên khỏi mặt đất, và tôi vẫn còn chạy với bốn cái chân gián còn lành lặn.

Marco dường như nghĩ rằng toàn bộ chuyện này chỉ là một trò tếu điên rồ. Cậu ta cười suốt trong mười phút kế tiếp khi Tobias chở chúng tôi bay khỏi Vùng 91. Và trong khi Marco cười thì Tobias xin lỗi tôi vì đã đánh rớt tôi.

Tobias đặt chúng tôi xuống bên ngoài địa phận của căn cứ bí mật.

Chúng tôi hoàn hình trong một cái vực do một dòng suối nhỏ tạo thành.

“Bồ hổng sao chứ?” Rachel hỏi tôi khi cả ba chúng tôi đã hoàn toàn trở lại hình người.

“Nếu bỏ qua việc bị một chiếc xe tăng nghiến, thì mình hổng có sao hết.”

Marco cười toe toét.“Ước gì tui thấy được vẻ mặt của Đại úy Torrelli khi ổng nhận ra rằng cả ba đứa tụi mình đã biến mất như ma vậy đó.”

Rachel thụi vô người Marco.“Tên ngố! Tại sao bồ cứ lôi ba cái chuyện ngoài không gian ra mà chọc lão ta kia chứ? Nếu không thì lão đã thả tụi mình rồi.”

“Đừng mơ. Lão sẽ chẳng tha tụi mình trước khi liên lạc được với các cụ nhà tụi mình đâu.” Marco nói một cách nghiêm chỉnh.“Liệu tụi mình có để cho lão liên lạc được không, không chứ gì? Cho nên mình mới cố tình chọc để bây giờ lão sẽ xếp tụi mình vô cùng loại với các đám mát dây khác. Nếu tỏ ra tỉnh táo, lão sẽ thực sự nghi ngờ mấy đứa này làm gì ở đây mà không mang giày dép gì ráo trọi. Đúng không?”

Rachel ngó chằm chằm Marco vẻ hoài nghi. Nhưng tôi biết Marco có lý. Cậu ta hay nói chọc tức thiệt, nhưng chẳng phải tay khờ.

“Giờ tính sao đây?” Rachel hỏi.“Trễ rồi đó. Tụi mình phải về nhà thôi.”

Tôi cảm thấy mình thật ngốc. Chính tôi là đứa có vẻ quan tâm nhất tới vụ bọn Yeerk rúc vô đầu mấy con ngựa, nhưng chúng tôi đã chẳng biết được chút cheo thông tin nào. Tất cả công trạng của chúng tôi chỉ là xoay xở để thoát khỏi tay đám quân cảnh và xém bị xe tăng chà bẹp dí.

Dĩ nhiên Rachel đã sẵn sàng nhún vai trước ý tưởng về tụi Mượn xác ngựa. Tôi cho là nhỏ nửa tin nửa ngờ liệu chúng tôi có thực sự trông thấy con sên Yeerk chun ra khỏi lỗ tai ngựa không nữa kìa.

Những đứa khác thậm chí còn hoài nghi nhiều hơn. Tôi biết tụi nó nghĩ gì rồi. Này nhé: vấn đề thực sự của chúng tôi là vụ bọn Yeerk kiểm soát con người kia. Nếu chúng muốn thí nghiệm mượn xác những con ngựa, thì đó chỉ là chuyện rất thứ yếu.

Tobias nói. Cậu ấy đang đậu trên một cành cây khô xù xì vặn vẹo.

Tobias vỗ cánh bay lên trong khi Marco, Rachel và tôi chun xuống dưới một bụi cây. Một bụi cây đầy gai mới xui chớ.

“Ồ, coi bộ dzui ghê đó,” Marco khe khẽ lầm bầm.

Tobias từ trên trời kêu xuống.

Marco bắt đầu chun ra khỏi chỗ ẩn nấp. Tôi níu tay cậu ấy lại.“Không, chờ đã,” tôi rít lên.

Năm sáu con ngựa đang trèo thẳng xuống mé bờ vực dẫn ra suối. Dẫn đầu là một con ngựa giống lông xám.

“Thấy hông? Tụi ngựa chứ gì. Bi giờ tui có thể nhổ cái gai đâm vô mông tui được chưa?” giọng Marco có vẻ cáu kỉnh.

Tôi lắc đầu và đưa ngón tay lên môi. Tôi quan sát lũ ngựa trèo xuống. Tôi nhìn kỹ coi có thấy gì có vẻ lạ lùng hay khác thường không. Nhưng chúng trông giống hệt bất cứ đàn ngựa bình thường nào.

Bốn con cúi đầu xuống bắt đầu uống nước. Con thứ năm đứng cảnh giới.

Con ngựa thứ sáu là một ả ngựa lang rất đẹp mã coi bộ thuộc giống ngựa nòi. Ả đứng bên cạnh con ngựa cảnh giới và dường như thì thầm gì đó vô tai con ngựa kia.

Rồi đột nhiên…

PLOP! PLOPPLOPPLOP! PLOP!

Con ngựa bắt đầu làm cái việc mà loài ngựa vẫn làm. Nếu như bạn hiểu tôi muốn nói gì.

“Con ngựa này đang bĩnh,” Marco thì thào.

“Cámơn bồ đã chỉ bảo, tên óc tàu hủ,” Rachel lẩm bẩm.“Hổng có bồ thì tụi này đui hết rồi chắc.”

“Pa têđồng cỏ. Hê-hê-hê-hê.” Marco nói.

“Đủ rồi. Mình hổng thèm ở chung bụi với…” Rachel bắt đầu cằn nhằn.

“Xuỵt! Coi kìa! Coi kìa!”

Tôi ngạc nhiên vì con ngựa đang ị bỗng ngưng lại. Những con khác quay đầu nhìn nó và hí lên. Tôi xin thề là chúng nó đang cười.

Và thế là con ngựa kia bỏ đi, tới đằng sau một cái cây khuất mắt lũ ngựa để làm nốt công chuyện của mình.

“Một con ngựa e lệ ghê hả?” Tôi hỏi giọng kiểu cách.

Rachel gật đầu.“Ừa. Chỉ có điều hơi lạ một chút.”

Chúng tôi đợi cho tới khi lũ ngựa uống nước xong và bỏ đi. Tobias bay xuống đậu bên cạnh chúng tôi. Tôi chun ra khỏi bụi rậm và vuốt lại tóc tai.

“Mình chưa bao giờ thấy một con ngựa nấp sau một cái cây để bĩnh như vậy hết.” Tôi ngó Marco và Tobias. “Mấy bồ thỏa mãn chưa? Chúng đâu phải là những con ngựa bình thường.”