← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

ào, tất cả biến hình,> Jake hô.

Vậy đó, nếu muốn thu nạp một dạng biến hình mới thì bạn phải ở trong nguyên dạng gốc của mình. Và, thiệt là buồn, con diều hâu đuôi đỏ bây giờ là cơ thể thực của Tobias. Tobias bay đi, khép cánh cho vừa với chuồng ngựa chật chội. Tôi bắt đầu hoàn hình. Hai cánh màu trắng thuôn ra phía sau của tôi biến thành những ngón tay. Hai cái cẳng nhỏ xíu phình lên phình lên mãi. Cái mỏ màu vàng lợt kéo giãn ra và mềm đi để trở thành đôi môi.

Và điều này thì trở nên rõ ràng: Bốn đứa nhóc với một Andalite thì quá đông đúc trong một tàu ngựa.

Lúc tất cả đã thành người được chín mươi phần trăm và Ax chín mươi phần trăm là Andalite thì đột nhiên, không hề được báo trước, tôi thấy mình đang đối diện với hai người đàn ông cao tuổi. Một ông đang nhai nhai đầu một điếu xì gà chảy nước. Họ đang ngó vô qua cánh cửa tàu ngựa.

“Cáigì… bọn nhóc kia làm gì trong tàu ngựa thế này? Lại còn cái quái quỉ gì kia hả thiên địa quỉ thần?”

Cái mà họ trông thấy là bốn đứa nhóc dường như đang mặc đồ nịt trang trí đầy lông chim. Và một sinh vật thực sự, thực sự khác thường, chẳng giống bất cứ con vật nào từng được trông thấy trên đời.

“Ax! Cúiđầu xuống mau!” tôi rít lên và nhảy chồm tới để đứng chắn giữa hai ông già với cái đuôi của Ax. Tôi chỉ có thể hy vọng là Ax đủ lanh trí để cúi xuống giấu phần thân trên của ảnh.

“Ta hỏi bọn nhóc kia làm cái trò gì trong tàu ngựa này,” ông nhai xì gà hỏi, lần này giọng gay gắt hơn.

“Ừm… bọn tôi chỉ chải con ngựa của bọn tôi thôi mà,” tôiđáp.

Đôi lông mày của Rachel nhướng lên.“Ngựa? Ồ, phải rồi, đúng là điều bọn tôi đang làm đó mà. Chải lông cho con ngựa này.” Nhỏ vươn tay ra và vỗ vỗ lưng Ax.

“Ngựa nghẽo gì mà bé xíu thế,” người đàn ông thứ hai nói vẻ nghi ngờ.“Các người cho cái con nghẽo ốm đói này ăn thứ gì vậy?”

“Thức ăn ngựa,” Marcođáp.

“Thức ăn ngựa?”

“Phải. Ừm… ông biết mà, thức ăn ngựa í. Ồ, ông nên coi coi con ngựa này có thể xơi bao nhiêu hộp đồ ăn. Trời ạ, suốt ngày tôi phải lo mở những hộp đồ ăn cho ngựa và đổ đầy máng cho nó ăn đó.”

Hai người đàn ông trố mắt. Ông nhai xì gà lùa điếu thuốc qua mép bên kia.

“Ha-ha-ha!” Tôi hét lên. “Thiệt là một thằng nhóc dzui tính! Dĩ nhiên bọn tôi hổng cho con ngựa của mình xơi đồ ăn trong hộp. Bọn tôi cho nó ăn cỏ linh lăng và cỏ khô. Giống như các ông cho các con ngựa khác ăn vậy. Bạn tôi là tay tổ tiếu lâm đó! Hắn mở miệng là chọc cười à!”

“Thêm nữa hắn còn là một thằng khờ,” Rachel bổ sung.

“Con ngựa của các người màu xanh lam,” người đàn ông thứ hai nhận xét.“Chẳng khi nào thấy một con ngựa màu xanh lam hết.”

“Chẳng khi nào thấy một bọn nhóc có lông chim trên mặt nữa chứ,” ông nhai xì gà nói. “Mà trongđời mình ta đã từng thấy bao nhiêu chuyện lạ rồi đó.”

Jake ngó tôi, chờ đợi tôi nghĩ ra một câu trả lời. Rachel cũng vậy. Cả Marco nữa. Con“ngựa” của chúng tôi màu xanh lam. Hổng thể nào chối cãi. Và đúng là chúng tôi có những lông chim màu trắng xám dính vô hai tay áo và cổ áo của bộ đồ biến hình.

“Bọn tôi khoái giống ngựa màu xanh lam,” tôi nói lấy được.

“Rồi có ngày tất cả các con ngựa sẽ có màu xanh lam,”Jake tán thành.

“Bọn nhóc các người ra khỏi đây ngay. Các người có chuyện gì đó không đúng đắn. Không đúng đắn chút nào. Bước ra khỏi đây cho tao coi cái gì…”

Tôi cảm thấy hơn là trông thấy cái rùng mình chạy khắp người Ax.

“Ax,ĐỪNG!” Tôi hét lên.

PHẮP! PHẮP!

Ảnh quất cái đuôi tử thần của ảnh! Nhưng hổng quất vô hai người đàn ông. Trong khoảng thời gian lẹ hơn nửa giây đồng hồ ảnh đã chặt đứt thanh rầm chống đỡ mái tàu ngựa. Chặt đứt đôi luôn. Thanh rầm làm bằng cây gỗ tám rớt thẳng xuống đầu hai ông kia.

“Ahhh!”

“Ốốối!”

“Chạy đi!” Jake la lớn.

Chúng tôi loạng choạng xô đè lên hai ông già đang rền rĩ. Bốn đứa nhóc và một con“ngựa” màu xanh thiệt quái chiêu. Khóe mắt tôi thoáng thấy một túm lông vũ màu nâu đỏ nhoáng lên.

Tobias hỏi.

“Bắt lấy chúng! Chặn lũ nhóc ấy lại!”

Chúng tôi đã ra được bên ngoài và chạy thục mạng giữa các tàu ngựa! Ax vừa chạy vừa biến thành người. Tôi đã hoàn hình xong, chiếc lông chim cuối cùng được trút bỏ. Bên ngoài chuồng ngựa, những đám đông đang chen chúc đợi coi vòng đua thứ nhất.

“Chạy khỏi đây ngay. Chạy vô khán đài!” Jake hét lên. “Tụi mình có thể lẩn vô đám đông.”

Thế rồi, SẦM! Một cánh cửa tàu ngựa bung ra ngay trước mặt tôi. Tôi tránh vòng quanh, nhưng quá chậm rồi. Ai đó chộp được cổ chân tôi. Tôi té sóng soài, mặt chúi xuống sàn bê tông.

“Cassie!” Jake hét lớn. Cậu ấy chạy lui lại kiếm tôi, nhưng bây giờ có nhiều người đổ xô vô chuồng ngựa. Bồi ngựa, nài, huấn luyện viên, và chủ ngựa, tất cả đều quýnh quáng coi chúng tôi đã giở trò gì với lũ ngựa của họ.

Tôi nhìn xuống. Túm cổ chân tôi là một chú nhóc.

“Tôi túmđược một đứa nè!” Hắn hét lên.

Tôi chẳng muốn đá hắn chút nào. Tôi không muốn làm hắn đau. Hắn chỉ là một thằng nhóc thôi mà.

“Tôi túmđược một đứa! Tôi túm được thằng ranh này!”

Thằng ranh?Xin lỗi nha.Thằng ranh?Tôi thậm chí không mang bộ đồ bảo hộ lao động hay thứ gì tương tự mà. Ờ thì có thể bộ đồ thể thao tôi đang mang trên người để biến hình chẳng được mốt cho lắm, nhưng kêu tôi làthằng ranhí hả?

Tôi muốn cho thằng nhóc một cú đá quá đi.

Bàn tay hắn hơi lỏng ra và BỐP! Tôi đá hắn một cái.

“Rất tiếc,” tôi đứng lên và ngó quanh một cách điên khùng. Không có Jake. Không có Rachel. Cũng không có Ax, Marco hay Tobias. Tất cả những gì tôi trông thấy là một toán người đang đuổi theo một ai đó ở tận cuối chuồng ngựa.

Tôi tránh thằng bé đang nằm thẳng cẳng và nhảy bổ vô tàu ngựa.

“Cứ thoải mái nghen, cưng,” tôi thì thầm với con ngựa giống bự màu vàng kim.“Cứ thoải mái nghen. Th-o-ả-i m-á-i.”

Thông thường đám thú vẫn thương tôi nhưng con này thì không.

“Hí-hí-hí-hí-hí-hí!”

Tôi phải lựa chọn. Chạy ra khỏi tàu ngựa và bị túm. Hay ở lại và bị ngựa xéo. Vậy là tôi chọn phương án thứ ba.

Bạn biết đó, khi bạn thu nạp ADN của một con vật, dường như bạn đưa nó vô một tình trạng thôi miên. Nó sẽ rất lặng lẽ. Vì vậy mà bạn có thể thu nạp cả một con gấu xám.

Vậy là tôi áp cả hai bàn tay mình vô mạn sườn con ngựa bự và tập trung tâm trí. Nó trở nên lặng lẽ và im lìm. ADN của nó chảy vô người tôi và trở thành một phần của bản thân tôi.

“Một đứa trong bọn nó vẫn còn lẩn quất đâu đó trong chuồng ngựa,” tôi nghe tiếng một người nói.

Được rồi. Nếu bạn muốn hổng ai phát hiện ra mình trong một chuồng ngựa thì bạn sẽ làm gì?

NGÔI NHÀ QUÁI DỊ